• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay ấm áp dày rộng của Giang Yến nắm lấy móng vuốt của chú mèo trước ngực, thuận thế ấn nó lên đỉnh đầu Ôn Noãn.

Môi mỏng thu lại một chút, để Ôn Noãn hít sâu một hơi, hô hấp thông thuận hơn.

Người đàn ông lại áp lên đôi môi mềm mại đã bị hôn đến đỏ bừng của cô, không ngừng đòi hỏi, càng lúc càng điêu luyện, lúc nông, lúc sâu.

Nụ hôn này ít nhiều có chút ý vị trừng phạt, trừng phạt Ôn Noãn không nghe điện thoại, để anh phòng không gối chiếc chờ cô hơn hai giờ đồng hồ.

Đối với Giang Yến, hai giờ đồng hồ kéo dài như cả thế kỷ.

Có lẽ do bị kìm nén cực độ nên khi Ôn Noãn đến gần và hôn anh, anh mới không kiểm soát được mà đè cô lại và trừng phạt cô.

Lúc đầu Ôn Noãn có chút hoảng sợ, sau đó là chìm ngập trong xấu hổ.

Nghĩ đến việc hôn trộm còn đánh thức đối phương khiến bản thân bị bắt ngay tại chỗ, tim cô đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, đem cánh tay đang đẩy anh của cô kéo lên đỉnh đầu, đè cô xuống, cơ thể hai người qua lớp vải mỏng dán chặt vào nhau.

Nụ hôn sâu gần như phá vỡ chút lý trí cuối cùng của Ôn Noãn, hô hấp của cô đã sớm rối loạn, đầu óc cũng rối rắm mơ hồ, nếu nói ý loạn tình mê cũng không sai.

Ngay khi Giang Yến duỗi tay cởi cúc áo khoác len của cô, cửa phòng đột nhiên bị người khác gõ vang.

Tiếng gõ liên tục không ngừng, đơn giản là muốn người ta không thể bỏ qua.

Lý trí của Ôn Noãn cũng theo đó thu hồi, bàn tay đang vòng qua cổ người đàn ông không biết thu lại từ lúc nào, một lần nữa đẩy Giang Yến đang đè trên người cô.

Lần này người đàn ông không ngó lơ cô, chậm rãi rời khỏi hàm răng, tham lam mút lấy đôi môi đỏ mộng ẩm ướt của cô, xoay người xuống giường.

Khi anh quay người đi về phía cửa, sắc mặt Giang Yến âm trầm đến cực hạn, đôi môi mỏng đỏ hơn máu, khóe môi mím chặt đè nén cơn tức giận.

Vừa đi anh vừa dùng tay kéo lại chiếc áo ngủ đang bị mở rộng, lúc cửa được mở ra, đôi mày kiếm khẽ cau lại, khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng hiện rõ sự khó chịu do "dục cầu bất mãn".

Khi nhìn thấy Giang Nhu đang mỉm cười vui vẻ ngoài cửa, áp suất không khí trong cơ thể Giang Yến giảm xuống cực độ.

Giang Nhu đang tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy người đàn ông đứng trong cửa, nụ cười trên khuôn mặt cô đông cứng ngay lập tức, giống như bị đóng băng, cô sững sờ vài giây.

"Anh cả?"

Như thể không tin vào mắt mình, Giang Nhu còn ôm bao lớn quà lưu niệm vào ngực, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của người đàn ông.

Sau khi chạm vào đồ thật, xác nhận đó chính xác là Giang Yến, Giang Nhu gian nan nuốt nước bọt.

Tầm mắt dừng lại trên đôi môi mỏng đỏ mọng ướt át của người đàn ông.

Qua vài lần suy đoán, Giang Nhu đột nhiên nhận ra điều gì đó, gương mặt đỏ bừng.

Dưới ánh mắt u oán của người đàn ông, cô hậm hực chỉ chỉ vào túi đồ đang ôm trong ngực.

"Cái đó.. em đến đưa quà lưu niệm cho chị dâu."

Đêm nay ở Bất Dạ Thành, Giang Nhu và Ôn Noãn đã mua rất nhiều thứ.

Lúc ấy không có phân chia, tất cả đều được đóng gói trong cùng một chiếc túi và Giang Nhu đã mang chúng về phòng bên cạnh.

Giang Nhu chỉ vừa sắp xếp chúng lại cho hợp lý liền mang đến cho Ôn Noãn.

Cô nào biết rằng Giang Yến đang ở trong phòng của Ôn Noãn, không phải anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài sao, chẳng lẽ có thuật phân thân?

Giang Nhu không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô yên lặng lùi về sau nửa bước, kìm nén sự tò mò của bản thân, giọng nói thì thầm tràn đầy khao khát sống sót.

"Nếu anh và chị dâu đang bận, ngày mai em lại đưa đồ tới.."

Dứt lời, Giang Nhu muốn xoay người bỏ chạy, nhưng Giang Yến đã duỗi cánh tay dài túm lấy cổ áo và kéo cô về sau.

Người đàn ông kìm nén cơn giận, giọng nói trầm thấp và thiếu kiên nhẫn.

"Đưa đồ cho anh."

Bầu không khí đã bị phá hỏng, chuyện tốt cũng bị gián đoạn, dù sao anh cũng phải lấy mấy món đồ này về dỗ dành Ôn Noãn.

Bởi vì vừa rồi anh có chút mất khống chế, đã vô ý hôn cô mạnh bạo hơn.

Giang Nhu ngoan ngoãn đưa phần quà lưu niệm của Ôn Noãn, sau đó cúi người thật sâu chào Giang Yến, xoay người trốn về phòng bên cạnh.

Hít vào một hơi, Giang Nhu vội đi lấy điện thoại đang sạc pin, tìm thấy số của Giang Phàm đứng đầu trong danh bạ.

Cô nhất định phải phản ánh với Giang Phàm việc Giang Yến vì không được thỏa mãn dục vọng mà hung dữ với người em gái bảo bối là cô đây.

Nhân tiện tìm cách dỗ dành Giang Phàm đến thành phố N đón Giáng Sinh với cô.

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Giang Nhu là đón Giáng Sinh cùng Ôn Noãn.

Kết quả anh cả nửa đường chạy đến, kế hoạch ngày mai đi du lịch với Ôn Noãn chắc chắn bị ngâm nước nóng.

Giang Nhu không muốn quay trở lại thành phố S trong bộ dạng ủ rũ như vậy, cho nên cô chỉ có thể đem chủ ý đánh lên người Giang Phàm.

* * *

Giang Yến cúi đầu liếc nhìn những món đồ linh tinh trong tay.

Mày kiếm cau chặt, đóng cửa xoay người trở vào phòng.

Anh đặt những thứ đó lên bàn trà, nhìn quanh cả căn phòng, trên giường đã không còn bóng dáng của Ôn Noãn.

Nhưng cửa kính mờ của phòng tắm lại đóng chặt, ánh sáng từ bên trong phản chiếu ra ngoài.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Ôn Noãn đã trốn vào phòng tắm.

Giang Yến cho một tay vào túi áo ngủ, một tay khác nghịch mái tóc đen ngắn rối bù của mình, chậm rãi bước đến cửa phòng tắm.

Qua lớp cửa kính mờ sương, anh nói với Ôn Noãn bên trong.

"Là Tiểu Nhu, cô ấy đưa quà lưu niệm tới cho em."

Trong phòng tắm, Ôn Noãn ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay ôm lấy mặt, muốn giảm bớt nhiệt độ cao hơn bình thường.

Nhưng cho dù cô có dùng mu bàn tay lạnh lẽo xoa xoa thế nào cũng không thể hạ được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt.

Bởi vì tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh bị bắt gặp vừa rồi.

Nghĩ đến việc bản thân vì ham mê sắc đẹp mà hôn trộm Giang Yến lại bị anh phát hiện và đè xuống hôn đến ý loạn tình mê, hai bên tai và cổ Ôn Noãn phủ một màu đỏ ửng.

Sự xấu hổ tràn đến cả bàn chân của cô.

Nghe thấy giọng nói của Giang Yến ngoài cửa, tim Ôn Noãn đập nhanh hơn.

Đầu óc cô lúc này rối bời, không biết tại sao Giang Yến lại ở trong phòng cô, anh về nước từ khi nào?

Cũng không biết phải giải thích thế nào về nụ hôn trộm vừa rồi..

Ngay khi Ôn Noãn vẫn còn đang rối rắm, cửa kính phủ sương bị người đàn ông bên ngoài gõ nhẹ hai lần.

"Noãn Noãn, em có sao không?"

Giọng nói Giang Yến hơi trầm, mang theo một chút lo lắng.

Ôn Noãn lúc này mới ngẩng đầu về hướng cửa đáp lời.

"Em không sao.. chuẩn bị đi tắm."

Mặc kệ thế nào, hiện tại cô vẫn không có cách nào ra ngoài đối mặt với Giang Yến.

Sợ anh hỏi về nụ hôn trộm, sợ tim nhảy khỏi lồng ngực.

May mắn là Giang Yến cũng không cố chấp đứng canh ở cửa.

Bóng đen phản chiếu trên cửa kính mờ theo sự trăn trở cuối cùng của người đàn ông cũng biến mất.

Giang Yến nói nếu có việc gì cần thì cô hãy cứ gọi anh.

Đối diện với cánh cửa kính đóng chặt không chịu mở ra, người đàn ông dở khóc dở cười.

Thật ra anh cũng không muốn làm gì Ôn Noãn, mặc dù vừa rồi rất muốn, nhưng sự xúc động hiện tại đã đi qua.

Cách cửa phòng tắm suy nghĩ một lát, Giang Yến quyết định tối nay sẽ tha cho cô.

Anh thầm vui mừng trong lòng, vì trước đó Ôn Noãn hôn trộm anh.

Tựa như cô vô tình đưa vào miệng anh một viên kẹo ngọt, vị ngọt kéo dài, mật đường thấm tận xương tủy.

Giờ phút này trong lòng Giang Yến như có hàng ngàn con bướm đang tung cánh.

* * *

Ôn Noãn ở trong phòng tắm lăn lộn gần một giờ.

Cô tắm xong cũng đã sấy khô tóc, nhưng lúc vào phòng tắm cô quá vội vàng nên quên mất không lấy váy ngủ.

Hiện tại chỉ có thể tạm chấp nhận tìm một cái khăn tắm sạch sẽ quấn lên người.

Khi những đốt ngón tay xanh nhạt nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, Ôn Noãn hít thở sâu ba lần.

Trong khoảng thời gian gần một giờ này, cô suy nghĩ rất nhiều, cố gắng hết sức giải quyết mớ hỗn độn trong đầu.

Khi đứng trước gương thoa kem dưỡng da, Ôn Noãn chỉ tự hỏi bản thân một câu.

Có chán ghét Giang Yến hay không?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Cô không ghét Giang Yến một chút nào, khi được anh ôm vào ngực, từ thể xác đến trái tim cô đều cảm thấy rất ấm áp.

Khi được anh hôn, cô không khỏi bị sự ngọt ngào dẫn dắt chìm đắm cả thể xác lẫn tinh thần, càng muốn có được nhiều hơn.

Một khi đã như vậy, cô cũng nên dũng cảm hơn một chút, chủ động một chút, phải đem tâm ý của mình truyền đạt cho Giang Yến.

Cô không thể sống trong vỏ bọc cả đời.

Quan hệ vợ chồng có một trạm kiểm soát, đến cuối cùng cũng phải cố vượt qua.

Sau khi phân tích được đầu mối, Ôn Noãn bình tĩnh lại, vòng cung động tác cực nhỏ đem cửa phòng tắm kéo ra.

Hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm theo luồng không khí khuếch tán ra ngoài, khiến Giang Yến đang lật tạp chí ở đầu giường nhướng mắt nhìn về phía đó.

Nhìn thấy Ôn Noãn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc đen xõa ra, che đi bờ vai trắng nõn mảnh mai.

Các đốt ngón tay đang cầm tạp chí của người đàn ông không khỏi co lại, thấy Ôn Noãn đứng ở phía phòng tắm vô cùng gò bó, Giang Yến cố nén lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô, khàn giọng nói.

"Tắm xong rồi."

Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định, lại giống như anh đang nói với chính mình.

Hoặc là vì muốn phá vỡ bầu không khí im lặng xấu hổ.

Ôn Noãn nhẹ giọng trả lời, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đang dựa vào đầu giường.

Cô chậm rãi đi tới, ngồi ở mép giường quay lưng lại với Giang Yến, do dự một lúc mới hỏi anh.

"Khi nào anh mới ngủ?"

Giang Yến sững sờ trong vài giây, sau đó đóng cuốn tạp chí trong tay lại, tùy tiện đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.

Như bị bộ dáng ngượng ngùng và e thẹn của cô gái lây nhiễm, anh gian nan lăn lăn hầu kết, có vài phần không được tự nhiên.

"Bây giờ ngủ."

Anh vừa dứt lời Ôn Noãn đã tắt đèn tường.

Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh mịch, chỉ có vài tia sáng của ánh trăng từ cửa sổ sát đất bên kia chiếu vào, mạo muội nhìn trộm.

Khoảnh khắc đèn tắt, cơ thể Giang Yến hơi sững lại và tim anh đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Ánh mắt âm trầm vẫn dán chặt vào Ôn Noãn đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía anh, anh nghĩ rằng cô muốn đổi váy ngủ.

Kết quả trong bóng tối, bóng dáng xinh đẹp kia cử động, cởi bỏ khăn tắm trên người.

Sau đó, giữa nhịp tim như sấm của người đàn ông, Ôn Noãn nằm vào trong chăn.

Rõ ràng anh không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng tâm trí Giang Yến lại ngập tràn những hình ảnh khiến anh bối rối và cảm xúc vô cùng hỗn loạn.

Tiếng hít hở trở nên nặng nề khó hiểu, có vài phần hoảng hốt.

"Không nằm xuống sao?"

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói Ôn Noãn đặc biệt dễ nghe.

Thanh thúy như chuông gió, lại như ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, không chút tạp chất.

Vì vậy, Giang Yến cắn mạnh vào đôi môi mỏng của mình, để có thể vì đau mà giữ vững được chút lý trí.

Giọng nói của anh hiếm khi mơ hồ, rất khàn.

"Nằm ngay đây."

Sau tiếng sột soạt, người đàn ông đã nằm yên.

Tận lực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cứng đờ như khúc gỗ.

Nhịp tim vô cùng mạnh mẽ.

Giang Yến lúc này rất bối rối, trong lòng có quá nhiều điều không xác định, cho nên sự bình tĩnh dịu dàng trước đó cũng thay đổi, trói tay trói chân anh lại.

Trên người Ôn Noãn như có một nguồn áp suất vô hình, người ngượng ngùng đã trở thành anh.

Ôn Noãn thì ngược lại, sau khi người đàn ông nằm xuống cô liền xoay người đến gần anh.

Cách lớp áo ngủ mềm mại trên người đàn ông, cô nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo hẹp của anh, gương mặt nóng bỏng áp vào cánh tay Giang Yến.

Khoảnh khắc cô đến gần, cơ thể thon dài của Giang Yến căng thẳng cứng đờ, cứng như sắt nặng, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đầu óc phiêu lãng, tựa như đi trên mây, thiếu cảm giác chân thật.

Nhưng những điều này cũng không thể ngăn anh miệng đắng lưỡi khô mà gian nan lăn lộn hầu kết, càng không thể ngăn anh tiếp tục bổ não bởi những hình ảnh về cơ thể của Ôn Noãn.

Sự hoảng loạn này trước nay chưa từng có, mất đi cảm giác kiểm soát, Giang Yến bất giác trở nên khẩn trương khó hiểu.

Ngược lại, giọng nói của Ôn Noãn rất trầm tĩnh.

Tiếng nói rất rõ ràng.

"Sao anh lại đến thành phố N? Kết thúc công việc rồi sao?"

Ôn Noãn khẽ cắn môi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng thực tế trái tim cô đã nhảy đến cổ họng, đập thình thịch, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra khỏi miệng.

"Đã kết thúc rồi."

Giang Yến nằm thẳng, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, âm thầm điều chỉnh hô hấp của bản thân.

Rất nhanh anh đã thích ứng với hiện trạng, sau khi thu hồi suy nghĩ, anh dần dần cảm nhận được tâm tư của Ôn Noãn.

Có lẽ cô đang muốn chủ động nhưng lại rất ngại ngùng.

Sau khi ấp ủ một thời gian dài trong phòng tắm, cuối cùng cũng gom đủ can đảm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Yến dần dần bình tĩnh lại.

Quyền kiểm soát dường như đã trở về trong tay anh, sau khi nhìn thấu tâm tư của Ôn Noãn, tầng suất lăn lộn hầu kết của anh đã tăng lên rõ rệt.

Anh thậm chí còn rời mắt khỏi khoảng không, trong khung cảnh mờ ảo cụp mắt nhìn cô gái đang rúc vào người mình.

Do dự một lúc, Giang Yến ngập ngừng nghiêng người đối mặt với Ôn Noãn.

Bàn tay trái vốn đang để sau đầu đáp xuống chiếc eo thon thả của cô, luồn dọc theo sống lưng đến gáy cô, nắm giữ không lỏng cũng không chặt.

Sự chủ động của Giang Yến khiến Ôn Noãn nhẹ nhàng thở phào một hơi, đến thở mạnh cũng không dám.

Tim cô đập nhanh hơn một chút, cô vô thức ngẩng đầu lên, trong khung cảnh mờ ảo, cô đột nhiên đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang cúi xuống.

Chóp mũi chạm vào nhau, xúc cảm mát lạnh tinh tế.

Hơi lạnh buốt tim, trong lòng Ôn Noãn run lên, hai hàng mi như hai chiếc quạt khẽ rung rinh, dứt khoát khép lại.

Sau khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, các giác quan khác dường như được phóng đại nhiều lần.

Cô cảm giác được rõ ràng hơi thở của bản thân và Giang Yến đang quấn lấy nhau, bầu không khí trở nên mơ hồ ái muội.

Khi Giang Yến hỏi cô kỳ thi có thuận lợi không, Ôn Noãn thậm chí có thể cảm nhận được đôi môi mỏng của người đàn ông đang chuyển động.

Rất nhiều lần, đôi môi mềm mại ấy lướt qua môi cô, như gần như xa dán vào nhau.

Một ngọn lửa bùng lên trong lòng Ôn Noãn, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, cô cảm giác được sự khô nóng trước nay chưa từng trải qua.

Nóng đến cổ họng bị khô và khàn.

"Rất thuận lợi.."

Giang Yến cắn nhẹ vào khóe môi cô, sau đó vươn cổ quay mặt đi.

Thuận tay đem đầu cô gái áp vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của mình, càng ôm chặt cô hơn, giọng anh khàn khàn, mang theo ý cười khó nhận ra.

"Đi dạo với Giang Nhu lâu như vậy, khẳng định đã rất mệt."

"Ngủ đi."

Ôn Noãn: "..."

Thật ra sau khi tắm xong cô cũng không còn mệt lắm.

Hơn nữa vừa rồi trong phòng tắm cô đã chuẩn bị tâm lý đủ rồi, thậm chí đã cởi khăn tắm ra..

Không biết vì sao, tim Ôn Noãn đập rất nhanh, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Có lẽ vì cô đã cố ý thu dọn trái tim trống vắng nhưng không đợi được Giang Yến chuyển đến, nên có chút thất vọng.

Khẽ cắn cánh môi dưới, Ôn Noãn áp trán vào cổ áo ngủ đang rộng mở của người đàn ông, ôm lấy lồng ngực nóng bỏng rắn chắc của anh.

Cô không đáp lại lời nói của Giang Yến, chỉ âm thầm nắm chặt đai áo ngủ của người đàn ông, trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội.

Sau khoảng ba đến năm phút im lặng, Giang Yến đang hô hấp đều đều đột nhiên cười nhẹ một tiếng.

Bàn tay to lớn của anh đang đặt sau gáy Ôn Noãn lại trượt trở lại eo cô dọc theo sống lưng, lòng bàn tay vuốt ve làn da của Ôn Noãn.

Giống như một ngọn lửa đang bay loạn, nó đung đưa qua đám cỏ khô và bốc cháy ngay lập tức.

Không đợi Ôn Noãn phản ứng lại lý do vì sao anh cười, Giang Yến đã hôn lên đỉnh tóc của cô, giọng nói khàn khàn mềm mại.

"Không muốn ngủ sao, bà Giang?"

Ôn Noãn đỏ mặt trước cách xưng hô đầy ý trêu chọc của anh, hô hấp dần nhanh hơn, hai tay siết chặt eo anh, vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Giang Yến sợ bản thân đã trêu đùa quá mức, ngược lại sẽ làm dũng khí mà Ôn Noãn đã vất vả lắm mới gom góp đủ, không còn giá trị.

Anh đẩy cô gái trong lòng ra, vén những sợi tóc che trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô, từng ngón tay mảnh khảnh nâng chiếc cằm bóng loáng mịn màng của cô.

Áp người hôn lên đôi môi mà anh đã mơ ước từ lâu, một đường tiến sâu vào bụng đối phương, quấn lấy sự ngọt ngào và dịu dàng giữa đôi môi và hàm răng của Ôn Noãn.

Tuy rằng Ôn Noãn bị đè ép bất ngờ, nhưng cô cũng theo bản năng quấn lên cổ người đàn ông, đáp lại nụ hôn ngày càng sâu của anh.

Trong bóng tối, Giang Yến nhận được sự đáp lại đã hoàn toàn vứt bỏ lý trí, đôi môi mỏng nóng bỏng như một luồng lửa đốt lên đôi môi Ôn Noãn, sau tai và xương quai xanh của cô.

Còn không quên một lần lại một lần thủ thỉ những lời yêu thương vào đôi tai tê dại của cô gái bằng chất giọng khàn khàn quyến rũ.

* * *

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng không khí yên tĩnh kiều diễm, Ôn Noãn mặt đỏ tai hồng nhìn người đàn ông mồ hôi nhễ nhại.

Hơi thở nặng nề hơn rất nhiều, nhịp tim ngày càng nhanh hơn.

Sau khi Giang Yến hít vào một hơi, anh nghiêng người và ôm cô vào lòng, bế cô đi thẳng vào phòng tắm.

Mãi đến khi nước ấm dội lên người, Ôn Noãn trong vòng tay Giang Yến mới dần phục hồi tinh thần lại.

Bên tai là tiếng thì thầm từ tính của người đàn ông.

"Noãn Noãn, anh yêu em!"

"Rất yêu em.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK