• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Noãn theo Giang Phàm đơn độc lên lầu, trước sau vẫn cùng anh duy trì một khoảng cách nhất định.

Dọc đường đi cô luôn nhìn xung quanh bốn phía, giống một con nhím cảnh giác mọi lúc.

Điều này đã khiến Giang Phàm thay đổi quan điểm của mình về cô ấy, mơ hồ nhận ra Ôn Noãn thật sự là một người có bệnh.

"Cô Ôn, cô cảm thấy anh trai tôi thế nào?"

Giang Phàm đẩy cửa phòng làm việc ra, nhường đường cho Ôn Noãn, cố gắng giữ khoảng cách với cô.

Trên mặt anh treo một nụ cười dịu dàng, vẻ mặt trầm ổn, đánh vỡ ấn tượng ban đầu của Ôn Noãn về việc anh ta không đáng tin tưởng.

Tuy không biết Giang Phàm hỏi cô câu này là có ý gì nhưng cô vẫn suy nghĩ nghiêm túc và thành thật trả lời: "Khá tốt!"

Người thật dễ gần, đúng chuẩn quý ông lịch thiệp, ở chung rất thoải mái.

Là người rất dễ khiến người ta thả lỏng mất cảnh giác?

Ôn Noãn cũng không thể nói chính xác, cô cũng không hiểu Giang Phàm hỏi câu này là có dụng ý gì.

Nhưng những gì Giang Phàm nói sau đó khiến Ôn Noãn khiếp sợ chưa từng có.

Giang Phàm đi tới bàn làm việc bên kia, khóe môi tùy ý nở một nụ cười thản nhiên.

Âm thanh nhẹ nhàng, từ tính: "Thật ra anh trai tôi cũng là một bệnh nhân ở đây"

"Hôm nay tới đây cũng là để khám bệnh"

Người đàn ông ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống, không nghĩ tới cô lại thẳng thắn hỏi một câu:

"Không phải lúc nảy anh nói anh ấy đến đây để trốn việc xem mắt sao?"

Giang Phàm: "..."

"Nhân tiện đến đây khám bệnh luôn, là nhân tiện"

Ôn Noãn hiểu rõ khẽ gật đầu, kéo ghế dựa ngồi xuống.

Lại nghe Giang Phàm nói tiếp: "Ý tôi là, cô không cần phải cảm thấy căng thẳng và lo lắng"

"Muốn chữa khỏi bệnh, tốt hơn hết là đừng che giấu bất cứ điều gì với bác sĩ điều trị của mình, Ok?"

"Tôi hiểu rõ" Ôn Noãn bất giác cúi đầu.

Cảm giác căng thẳng lại kéo đến, ngưng tụ trên người cô.

Giang Phàm bắt đầu cùng cô trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, trên trời dưới đất, nói về bất cứ điều gì.

Nhưng điều mà Ôn Noãn hứng thú nhất là chủ đề liên quan đến bác sĩ thú y và thú cưng, Giang Phàm bắt được điểm mấu chốt khiến cô dần dần mở lòng trò chuyện.

Bầu không khí giữa bọn họ cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

* * *

Hai giờ sau, Ôn Noãn rời khỏi văn phòng tư vấn tâm lý JF.

Lúc cô bước ra khỏi cửa văn phòng, gương mặt như mây tan thấy ánh mặt trời, trông rất nhẹ nhàng thư thái, không nặng nề như lúc mới đến.

Điểm này, Tiểu Mỹ ở quần lễ tân, người phụ trách đón tiếp cô là nhìn thấy rõ ràng nhất.

Thật giống như một viên ngọc trai bị phủ đầy tro bụi, được người khác thổi bay một góc bụi đi, ít nhiều sẽ nhìn thấy lớp ánh sáng mà viên ngọc ấy vốn có.

Ôn Noãn cũng không rõ lý do, cô cảm thấy cùng Giang Phàm nói chuyện phiếm rất vui, rất thú vị.

Cảm tưởng anh ấy như hốc cây cổ thụ già nua trong truyện cổ tích, đồng thời có thể giữ kín bí mật của cô lại tình nguyện nhận lấy nước đắng mà cô đổ ra.

Quá trình trị liệu được xen giữa những cuộc nói chuyện phiếm.

Ôn Noãn điền vào đáp án trả lời các câu hỏi, trong khi đó Giang Phàm vẫn tiếp tục trò chuyện với cô.

Giọng anh ta từ tính dễ nghe, lại như có một loại ma thuật trấn an người khác.

Giang Phàm nói sự việc lần này cô không làm sai.

Đó là do Lục Tư Minh quá vội vàng, hơn nữa nếu nhìn từ khía cạnh khách quan thì anh ta ít nhiều có chỗ không xứng tới tình yêu của Ôn Noãn.

Vì thế nên Ôn Noãn và anh ta mới xảy ra mâu thuẫn.

Có vẻ như từ lúc Lục Tư Minh xuất hiện trong thế giới tăm tối của cô, cô đã tôn thờ anh ta như một vị thần, không cho phép người khác xem thường và xúc phạm đến anh ta.

Sau khi Giang Phàm an ủi cô, dần dần anh đã hiểu rõ tâm tư của Ôn Noãn.

Trước khi cô rời khỏi văn phòng, Giang Phàm lấy một nắm kẹo chua ngọt từ hộp kẹo trên bàn làm việc cho cô.

"Ôn Noãn, giữa ánh sáng và ánh sáng của cô là có sự khác nhau"

"Ánh sáng mà cô nhìn thấy không chắc đã là ánh sáng của cô"

Những gì anh ấy nói Ôn Noãn không hiểu rõ lắm. Nếu Lục Tư Minh không phải ánh sáng của cô, thì cô sẽ càng nổ lực hơn nữa để khiến anh trở thành ánh sáng của riêng mình.

Có lẽ do được kích lệ nên buổi chiều lúc trở lại phòng khám Ôn Noãn tràn đầy năng lượng. Hôm nay cô đi làm sớm, buổi chiều tầm sáu giờ đã tan ca. Đến chợ bán thức ăn gần tiểu khu mua một đống lớn đồ ăn, dự định nấu một bữa tối thịnh soạn để bù đắp cho Lục Tư Minh.

Đáng tiếc khi màn đêm buông xuống, cả thành phố S là chìm vào cơn mua thu dày đặc và lạnh lẽo.

Lục Tư Minh như thường lệ gửi tin nhắn Wechat cho Noãn Noãn, nói buổi tối anh ta phải cùng khách hàng ăn cơm. Còn nói khách hàng đêm nay rất quan trọng, nếu ký được hợp đồng thì anh ta sẽ nghĩ phép vài ngày dẫn Ôn Noãn đi du lịch thư giản.

Giọng điệu người đàn ông tràn đầy tự tin, Wechat cũng gửi tới Ôn Noãn giới thiệu một số địa điểm du lịch, để cho cô chọn trước.

Ví như đơn hàng tối nay đã là vật nằm trong tay anh ta, hoa hồng và tiền thưởng đã nắm chắc phần thắng.

Ôn Noãn đáp lại một tiếng "Được" nhưng cũng không có lựa chọn.

Cô thu dọn một bàn thức ăn cho vào tủ lạnh, lúc sau lại trầm ngâm nhìn màn mưa bất tận bất tận ngoài cửa sổ. Suy đi nghĩ lại, cô thay quần áo, cầm ô che mưa đi ra ngoài.

Vừa rồi lúc gửi tin nhắn Wechat Lục Tư Minh có nói qua địa chỉ khách sạn nơi họ dùng bữa.

Ôn Noãn bắt taxi đi qua đón anh ta, tâm huyết sôi trào muốn tạo sự bất ngờ cho Lục Tư Minh.

Chỉ là lúc đón xe mất rất nhiều thời gian, ngày mưa rất khó để đón được một chiếc xe trống. Đặc biệt là tiểu khu họ sống vị trí không thuận tiện, không gần tuyến đường chính.

Ôn Noãn đón được xe tới khách sạn Crystal thì bữa tiệc của Lục Tư Minh đã kết thúc.

Hợp tác vốn dĩ đã nắm chắc thắng lợi.

Nhưng cuối bữa tiệc, chủ tịch tập đoàn của họ tình cờ đi ăn tối với bạn bè tại khách sạn Crystal.

Ghế lô trùng hợp ở cạnh nhau, hai nhóm gặp nhau lúc ra về.

Người đàn tên Giang Yến liếc nhìn hợp đồng do công ty Lục Tư Minh đưa đến.

Đối phương nói một câu "Hạng mục này tôi muốn đích thân phụ trách, việc hợp tác cụ thể thế nào nếu có cơ hội lần sau lại nói tiếp"

Nụ cười trên mặt Lục Tư Minh đông cứng ngay tại chỗ.

Mơ hồ có cảm giác như vịt đã nấu chín lại còn bay mất.

Nhìn người trước đó phụ trách hạng mục này chỉ đứng bên cạnh anh ta như một con chim cút ngốc nghếch, thậm chí còn không dám đánh một cái rắm. Lục Tư Minh tức muốn chết.

Sau đó, Giang Yến đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Lục Tư Minh còn phải ân cần đưa tiễn người trước đó phụ trách hạng mục xuống dưới lầu. Đứng ở cửa khách sạn hàn huyên với đối phương một trận, cúi đầu khom lưng đưa bọn họ lên xe, nhìn bọn họ rời đi.

Lúc này, lửa giận trong lòng anh ta đã bùng cháy đến cực điểm.

Cho nên lúc anh ta xoay người nhìn thấy Ôn Noãn đang che ô trong mưa, dường như mọi sự tức giận của anh ta đã tìm thấy chỗ phát tiết.

Có phải Ôn Noãn đã nhìn thấy tất cả..

Thấy anh ta trước mặt người khác ăn nói khép nép, khom lưng bó gối cười lấy lòng.

Thấy anh ta bị hạ thấp như bụi cát, thấp hèn như thế nào.

Trên mặt Lục Tư Minh phủ một tầng sương lạnh giá, còn lạnh lẽo hơn cờn mua đêm ngoài kia. Anh ta dùng ánh mắt như những mũi tên sắc lạnh nhìn về phía Ôn Noãn, đè nén cơn tức giận trong lòng.

Thật không may là Ôn Noãn lại mù mịt không nhìn thấyánh mắt ấy, cô cầm ô che mưa đi tới.

Khẽ kéo khóe môi, trên mặt nở nụ cười như những bông hoa đầu xuân, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.

Giọng nói trước sau vẫn dịu dàng, quan tâm như cũ

"Trời mưa to quá, em đoán anh không mang ô nên em đến đón anh"

Ôn Noãn bước tới chỗ anh ta, điều gì cũng không hỏi, chỉ cười nói với anh ta như thường ngày.

Lục Tư Minh có chút khác thường, cũng không đáp lời cô.

Ôn Noãn cũng không nản lòng, giơ ô lên cao, chủ động ôm lấy cánh tay người đàn ông tiến đến gần anh ta

"Tư Minh, chúng ta về nhà thôi"

"Đợi lát nữa về đến nhà em sẽ xả một bồn nước ấm, anh có thể ngâm mình kẻo lại bị cảm lạnh"

"Nếu anh đói em hâm nóng thức ăn, hôm nay em đi chợ mua rất nhiều thức ăn"

'Làm món tôm nõn om dứa, thịt viên sốt xì dầu, còn có cá chua ngọt và gà xào cay, em còn chuẩn bị cho anh đồ nhắm rượu, anh trở về.. "

" Đủ rồi! "

" Em nói đủ chưa? "

Người đàn ông đột ngột dừng bước, dùng sức hất cánh tay Ôn Noãn ra, khiến cô loạng choạng lùi lại hai bước, thiếu chút nữa đã không đứng vững.

Đôi mắt hạnh của Ôn Noãn mở to, cô bị dọa sững sờ mất hai giây.

Sau khi tỉnh táo lại phản ứng đầu tiên của cô là giơ cao ô, tiến đến che trên đầu Lục Tư Minh.

Cô không biết vì sao Lục Tư Minh đột nhiên lại nổi giận.

Nhưng cô nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, tâm trạng cô rất tệ và cô cũng gây ồn ào với Lục Tư Minh.

Lúc ấy, cậu thiếu niên chỉ uất ức túm lấy một góc áo của cô, luôn miệng nói xin lỗi cô, sau đó kiên nhẫn dỗ dành cô, nở nụ cười còn ấm áp hơn mặt trời.

Vì vậy Ôn Noãn cũng đưa tay túm lấy góc áo anh ta.

Đôi mắt hạnh chan chứa ánh sáng dịu dàng, nâng nhẹ khóe miệng, hy vọng có thể nở một nụ cười ấm áp hơn

" Anh có thể tức giận, nhưng đừng đẩy em ra "

" Nếu không thì còn ai che ô cho anh chứ, đồ ngốc "

Những suy nghĩ của Lục Tư Minh gần như bị hòa tan trong nụ cười ấm áp của cô.

Trong một khoảnh khắc, anh ta cảm thấy xấu hổ như trên người đầy bụi bẩn lại bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu toàn bộ.

Xấu hổ và tức giận đang xen, anh ta hung hăng đưa tay đẩy mạnh Ôn Noãn.

Chiếc cô trong tay cô rơi xuống, cả người lảo đảo ngã ngồi dưới mưa. Nụ cười trên mặt sớm đã bị nước mưa lạnh lẽo đông cứng, đôi mắt ngơ ngác nhìn Lục Tư Minh chẳng hiểu vì sao.

Chỉ nghe anh ta điên cuồng hét lên như đang nói với cô

" Cô cười cái gì? Có phải cô thấy tôi rất buồn cười đúng không? "

" Nhìn thấy tôi phải ăn nói khép nép với người khác cô vui lắm đúng không? "

" Ôn Noãn, tại sao cô lại tăm tối và ghê tởm như thế hả? "

Lục Tư Minh rống giận gầm lên, xoay người đá văng chiếc ô rơi sau lưng, anh ta đi thẳng về phía trước cũng không thèm nhìn lại.

Đi xa khoảng hơn ba mét, người đàn ông dừng bước.

Đột nhiên anh ta hồi tâm chuyển ý, xoay người bước từng bước dài về phía Ôn Noãn còn đang ngã ngồi trên đất vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Anh ta quỳ gối xuống bên người cô, một bên ôm cô một bên nói lời xin lỗi.

Trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở kiềm nén, trên mặt nước mắt cùng nước mưa lẫn lộn không thể phân biệt rõ ràng.

" Xin lỗi Noãn Noãn, anh sai rồi.. anh không nên hung dữ với em "

" Thật xin lỗi.. "

" Chỉ là anh thật sự rất buồn, đã hứa ký hợp đồng xong sẽ dẫn em đi du lịch.. "

" Anh rất muốn dẫn em đi du lịch thư giản, anh cứ nghĩ mình sẽ làm tốt hạng mục này.. "

" Anh thật sự xin lỗi, em có thể bỏ qua những lời anh nói lúc nảy được không, chúng ta về nha, có được không? "

Ôn Noãn cả người đều ướt đẫm.

Cơn mưa đêm lạnh lẽo, xối ướt từ đầu tới chân, nước mưa gột rửa cả thể xác lẫn tinh thần của cô.

Mặc dù cả thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo nhưng cô vẫn đưa tay ôm lấy Lục Tư Minh đang khóc lóc xin lỗi.

Mấp máy cánh môi, muốn nói câu gì đó an ủi anh ta, nhưng suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, không có cách nào sắp xếp được một câu nói thích hợp.

Bọn họ ôm nhau bên bồn hoa trên con phố dài.

Một người đang ngồi nghiêng, một người quỳ dưới dòng nước mưa, một người khóc lóc nói xin lỗi, một người mỉm cười nói không sao cả.

Hình ảnh quá bắt mắt, cảm giác như một bộ phim tình cảm lãng mạn quen thuộc.

Vì vậy lúc chiếc xe Bentley màu đen chạy qua, Giang Yến ngồi ghế phía sau đã yêu cầu trợ lý ngừng xe. Anh hạ cửa kính xe xuống, xuyên qua màn mưa mỏng manh, mơ hồ có thể nhận ra bóng dáng của Ôn Noãn.

Cô đang ngồi dưới mưa, ôm một người đàn ông, tay khẽ vuốt lưng anh ta. Qua màn mưa Giang Yến không thể nghe rõ những gì cô đang nói.

Lông mày kiếm cùng mi tâm kẽ nhíu lại người khác rất khó để nhìn ra, anh nhớ lại cảnh tượng buổi trưa gặp cô ở văn phòng của Giang Phàm.

" Mưa to như vậy, cũng không sợ bị bệnh "người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm.

Trợ lý Trần Hiến ngồi ở ghế lái còn nghĩ rằng mình bị ảo giác, vội vàng quay lại nhìn người đàn ông

" Giang đổng, vừa rồi là anh nói chuyện sao? "

Giang Yến thu lại suy nghĩ, tầm mắt còn dừng ngoài cửa sổ.

Cùng lúc này, Ôn Noãn và Lục Tư Minh nâng nhau đứng lên.

Người đàn ông xoay người, quay mặt về phía con đường bên kia, gương mặt rõ ràng rơi vào tầm mắt Giang Yến đang ngồi trên chiếc Bentley.

Anh nhớ lại một chút, liền nghĩ tới Lục Tư Minh.

Thật không nghĩ tới anh ta cùng Ôn Noãn có quen biết. Hơn nữa, bọn họ lại ôm nhau dưới mưa như vậy, mối quan hệ có lẽ không bình thường.

Cũng không biết như thế nào, anh tùy ý cầm lên bản hợp đồng dự án xem qua một lần, hỏi Trần Hiến mượn bút, xoạt xoạt ký tên.

Sau đó ném bút cùng bản hợp đồng cho Trần Hiến:" Mang cái này đưa cho người đàn ông bên ngoài "

Trần Hiến luống cuống tay chân bắt lấy chiếc bút cùng bản hợp đồng"... "

" Chủ tịch, không phải anh nói sẽ không giao dự án này cho đối tác là người quen với Giang phó đổng sao? "

" Tại sao đột nhiên lại đổi ý? "

Giang Yến khẽ nhếch cằm, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào ghế lái, giây tiếp theo Trần Hiến lao xuống xe. Hoang mang rối loạn thiếu chút nữa đã quên che ô.

* * *

Sau khi Trần Hiến xuống xe, Giang Yến nâng cửa sổ xe lên.

Qua tấm kính, anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào một nam một nữ bên bồn hoa.

Thấy Trần Hiến cầm ô đi tới, đem văn kiện đưa cho người đàn ông, cũng nhìn thấy cô gái thân hình gầy gò tiến lên vài bước, cúi người nhặt chiếc ô bị lật trong mưa.

Vài phút sau, Trần Hiến cùng người đàn ông tên Lục Tư Minh đi đến.

Có tiếng gõ cửa kính xe ô tô, Giang Yến khẽ cau mày, hạ cửa sổ xuống, ghé mắt đánh giá người đàn ông như gà nằm trong nồi canh.

Dư quang tất cả đều tập trung vào cô gái ngoan ngoãn che ô chờ đợi đứng cách đó không xa.

Lục Tư Minh nói những gì, Giang Yến gần như không nghe thấy.

Cũng chỉ là những lời cảm ơn ân cần, mang ơn đội nghĩa, tâng bốc nịnh hót.

Khi anh ta vừa dứt lời thì Ôn Noãn cũng đến gần.

Cô nhận ra Giang Yến ngồi trong xe, sau một lúc do dự, cô quyết định tiến lên chào hỏi.

Bởi vì có lẽ bản hợp đồng mà trợ lý của anh ấy vừa đưa tới rất quan trọng với Lục Tư Minh.

Người đàn ông giây trước còn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, ngay khi nhận được bản hợp đồng niềm vui đã lan ra giữa hàng lông mày.

Sự vui sướng đó cho dù cô có dùng trăm lời lẽ dịu dàng an ủi cũng không cách nào có được.

Khi Ôn Noãn đến gần, đúng lúc Giang Yến hỏi Lục Tư Minh có muốn lên xe không, anh có thể đưa bọn họ về.

Cô còn chưa kịp chào hỏi Giang Yến thì Lục Tư Minh đã từ chối lòng tốt của anh ấy rồi.

" Cảm ơn ý tốt của Giang đổng, anh thật sự là một người tốt "

" Nhưng bạn gái tôi có chút vấn đề về tâm lý, cô ấy khá nhạy cảm với môi trường xa lạ, sợ mạo phạm đến anh "

" Vậy nên không cần làm phiền đến anh, một lần nữa cảm ơn ý tốt của anh "

Khoảnh khắc lời nói của Lục Tư Minh vừa dứt, bước chân Ôn Noãn cũng đứng yên.

Ôn Noãn kẽ nhíu đôi mày liễu thanh tú, nụ cười đông cứng trên gương mặt, một nét tổn thương lóe lên trong đôi mắt hạnh.

Mặc dù biết rằng Lục Tư Minh nói như vậy cũng không có gì sai. Nhưng khi nghe anh ta nói tâm lý cô có vấn đề thì trong lòng vẫn đau âm ỉ.

Khẽ rũ xuống lông mi, cô thầm cảnh cáo bản thân không được quá mẫn cảm, những gì Lục Tư Minh nói không phải không có lý.

Ôn Noãn rất muốn bản thân bình tĩnh lại, không nên nghĩ nhiều nữa. Nhưng tiếng mưa rơi ồn ào cứ làm cô tâm phiền ý loạn, mãi cứ suy nghĩ linh tinh, nhịn không được phải dùng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Nhưng lúc này, người đàn ông trong xe đưa mắt đánh giá cô lại nhướng mày. Giọng nói nhẹ nhành nhưng rất có lực xuyên thấu, thậm chí xuyên qua màn mưa, truyền đến tai Ôn Noãn một cách rõ ràng.

" Vì sao tôi lại cảm thấy cô ấy so với anh còn bình thường hơn "

Ngữ điệu của người đàn ông chân thành không có nửa tia đùa giỡn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói mình bình thường, một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim Ôn Noãn. Trái tim nhảy lên thình thịch, trong mắt hiện lên tia sáng.

Rõ ràng hôm nay tại văn phòng tư vấn tâm lý JF, anh đã gặp mặt cô. Anh ấy hẳn là biết.. cô thật sự có bệnh.

Nhưng anh lại nói cô" bình thường"..

Là muốn.. an ủi sao?

* * *

Editor: Xin giới thiệu với các bạn các món ăn được đề cập phía trên

Tôm nõn om dứa

IMG

Thịt viên sốt xì dầu

IMG

Cá chua ngọt

IMG

Gà xào cay

IMG

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK