Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong muộn màng cô muốn đáp lại tình yêu của anh.
Nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội, anh buông cô ra đi làm sạch bồn tắm.
Khi nước trong bồn tắm được hơn một nửa, Giang Yến ôm Ôn Noãn vào trong nước, còn anh đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Ôn Noãn không dám nhìn thẳng vào anh.
Tỷ lệ cơ thể của Giang Yến rất chuẩn, đường cong cơ bắp rõ ràng nhưng không gây khó chịu, đường nhân ngư ở hai bên cơ bụng uyển chuyển chìm vào đũng quần của anh.
Vì anh nghiêng người so với Ôn Noãn, nên phong cảnh cô có thể nhìn thấy bị giới hạn.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Ôn Noãn bổ não.
Bởi vì mỗi một tấc trên người Giang Yến cô đều đã nhìn qua.
Đường cong rõ ràng, một tý thịt thừa cũng không có, những thứ nên có anh đều có đủ.
Vừa nhìn đã biết anh kiên trì tập thể dục mỗi ngày, dẻo dai gợi cảm, từ đầu đến chân toát ra hormone nam trưởng thành.
Hình ảnh bổ não quá nhiều, tim Ôn Noãn đập thình thịch, toàn thân nóng rực.
Cô nhanh chóng ngâm mình trong nước nóng, vốc nước dội lên mặt.
Giang Yến chống cánh tay dài của mình lên bức tường trước mặt, thân hình cao lớn của anh được bao bọc trong làn khói trắng uốn lượn, anh liếc mắt nhìn cô gái đang cúi đầu ngồi trong bồn tắm.
Một nửa mái tóc buông xõa của cô ướt sũng, đôi dái tai đỏ ửng hiện rõ giữa mái tóc đen.
Làn da ngâm trong nước nóng trở nên hồng hào, cô ôm đầu gối che giấu bản thân, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng nhỏ bị nhốt trong lồng.
Con sói trong cơ thể Giang Yến suýt chút nữa bị cô dụ dỗ, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, vừa vặn kìm nén nó lại.
Anh ngẩng đầu đón nhận tia nước, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.
Nhưng khi nhắm mắt lại, tâm trí anh lại tràn ngập giọng nói dịu dàng của Ôn Noãn cách đây không lâu, cùng khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Cơ thể cô thật mềm mại, làn da trắng nõn lại mịn màn non nớt, chỉ cần mút hôn nhẹ là có thể để lại dấu vết, khiến cho người ta muốn ở trên người cô làm càng.
Giang Yến hiện tại đã sắp phát điên rồi, anh không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, lăn qua lộn lại đều là Ôn Noãn.
Vì vậy khi cánh tay ấm áp quấn lên eo anh, lưng anh cứng đờ, hoảng hốt nghĩ bản thân bị ảo giác.
Nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp quá mức chân thật, khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Khoảnh khắc sau, anh nghe thấy giọng Ôn Noãn thủ thỉ gần như bị tiếng nước bao phủ.
"Giang Yến.. chúng ta thử lại đi."
Lần này cho dù có đau đến tê tâm liệt phế cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Tuyệt đối sẽ không để người đàn ông phải mất mát thêm một lần nào nữa.
Hiển nhiên, trong lòng Giang Yến cũng lo lắng về sự cố trước đó, mọi nổ lực đã bị chấm dứt vì cô đã chạy trốn.
Lòng anh trầm xuống, phải mất một lúc lâu sau mới từ tính nói.
"Có thể sẽ rất đau."
"Ừm, lần này em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Thật sự muốn thử?"
"Muốn thử!"
Ôn Noãn kiên định hơn bao giờ hết, bàn tay ôm eo người đàn ông từ phía sau có chút siết chặt.
Giang Yến bị cô ôm hít vào một hơi, sau đó lòng bàn tay ấm áp của anh phủ lên eo mình, tùy ý bắt lấy, chỉ trong nháy mắt đã ép cô gái vào tường dưới vòi hoa sen.
Mặt tường lạnh lẽo, tấm lưng trần bóng loáng trắng nõn của Ôn Noãn dán lên, cô không khỏi rùng mình một chút.
Giây tiếp theo thân hình cao lớn của người đàn ông áp đến gần, trên đầu mái tóc ngắn đã ướt sũn, cánh tay cường tráng mạnh mẽ chống bên tai Ôn Noãn, tay còn lại ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô.
Cúi đầu rũ mắt xuống, đôi môi mỏng ẩm ướt nóng rực bao lấy bờ môi Ôn Noãn.
Những giọt nước ngưng đọng trên ngọn tóc rơi xuống cánh mũi đang quyện vào nhau của hai người, vệt nước uốn lượn lan đến đường viền môi đang kề sát.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, hương vị ngọt lành cuối cùng cũng thấm vào kẽ răng Ôn Noãn.
Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, hơi nóng hun người.
Ôn Noãn bị ép lên bức tường lạnh lẽo mà hôn, trước mặt và sau lưng có hai tầng băng lửa, nội tâm vô cùng dày vò.
Trong lúc hít thở Giang Yến còn cố ý dùng đôi môi mỏng nóng rực ngậm lấy vành tai cô, cắn nhẹ một chút.
Khàn giọng gọi cô.
"Noãn Noãn.."
"Bảo bối.. đây chính là em tự đưa mình tới cửa, anh sẽ không để em chạy trốn nữa.."
Giọng anh khàn khàn, từng câu từng chữ như mang theo cái móc, gãi vào trái tim đang rộn ràng của Ôn Noãn.
Cô nhắm mắt lại, nghiêng đầu áp lên đôi môi mềm mại, dùng nụ hôn đáp lại Giang Yến.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết như nhung lần lượt rơi xuống, phủ lên ban công ngoài phòng một lớp trắng bạc.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Ôn Noãn như mùa xuân.
Trên giường hai người ôm nhau ngủ, vô cùng ngon giấc.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Giang Yến nằm nghiêng người cau mày mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng lọt qua khe hở trên rèm cửa, anh vô thức cụp mắt xuống, nhìn Ôn Noãn đang yên giấc trong lòng mình.
Cơ thể yêu kiều mỏng manh cuộn tròn trong vòng tay anh, cánh tay non mịn ôm lấy eo anh, ngủ rất sâu giấc.
Sợ tiếng gõ cửa sẽ đánh thức cô, Giang Yến nhẹ nhàng kéo ra cánh tay như ngón sen, sột soạt xuống giường.
Anh tùy ý cầm chiếc áo ngủ trên tủ đầu giường mặc vào, người đàn ông sắc mặt nặng nề đi về phía cửa, đốt ngón tay thon dài thong thả buộc lại thắt lưng, cổ áo đang hé mở được khép lại.
Sau khi mặc quần áo xong, Giang Yến tháo chốt chống trộm và mở cửa.
Đối mặt với Giang Nhu đang đứng bên ngoài vẫn còn định tiếp tục gõ cửa.
Cô gái giơ tay không ngừng gõ cửa, sau khi nhìn thấy gương mặt thối của Giang Yến, cô vội vàng xoay người giấu tay ra sau lưng.
"Anh, anh cả!"
Tại sao lại vẫn là anh mở cửa!
Giang Nhu sau khi chửi thầm một câu, ánh mắt sắc bén chú ý đến những vết đỏ trên cổ người đàn ông, bất giác nghĩ đến một số hình ảnh không thể diễn tả được.
Mặc dù cô chưa từng ăn thịt lợn, những ít nhiều cũng đã thấy lợn chạy.
Những vết đỏ trên cổ Giang Yến chắc chắn do bị người khác hôn!
Cho nên tối hôm qua anh ấy cùng Ôn Noãn.. Hắc hắc hắc..
Giang Nhu khẽ mím khóe môi, trên mặt lộ ra ý cười.
Từ cái nhìn của một người vừa mới rời giường còn đang tức giận là Giang Yến thì vẻ mặt đó của cô chính là nụ cười. D. Â. M. Đ. Ã. N. G.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức trở nên u ám, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.
"Tốt nhất là em có chuyện quan trọng."
Giọng nam khàn khàn trầm thấp, so với gió tuyết bên ngoài còn chói tai hơn.
Giang Nhu rụt cổ lại, sống lưng lạnh toát, một lúc lâu sau cô mới trả lời.
"Em.. em đến tìm anh và chị dâu cùng nhau đón lễ."
"Giang Phàm sẽ sớm đến đây, bọn em nghĩ.."
Giọng nữ chưa dứt, đã bị giọng nói trầm thấp của Giang Yến cắt ngang, rất vô tình lạnh nhạt.
"Đi một mình."
"Chị dâu của em vẫn còn đang ngủ, không có sức lực để cùng bọn em lăn lộn gây rối."
Vừa dứt lời, Giang Yến làm động tác muốn đóng cửa lại.
Bên ngoài có chút lạnh, anh sợ hơi lạnh tràn vào phòng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Ôn Noãn.
Kết quả lại bị Giang Nhu chặn cửa, cô nháy mắt với anh, ý tứ như đã hiểu tất cả.
"Anh cả, anh phải tiết chế một chút, cơ thể bé nhỏ của chị dâu không chịu nổi sự dày vò của anh đâu."
"Mặc dù biết rằng tiểu biệt thắng tân hôn, anh cũng nên kiềm chế bản thân một chút."
Giang Yến: "..."
Anh không thể giải thích loại vấn đề riêng tư này với Giang Nhu.
Nhưng trong lòng không nhịn được vẫn muốn phản bác một câu.
Không phải tiểu biệt thắng tân hôn, anh đây rõ ràng chính là vừa nếm được mùi vị chân chính, nghiện.
Bang..
Cửa phòng bị đóng lại không thương tiếc.
Giang Nhu bị chặn ngoài cửa liền bĩu môi, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.
Cô liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã mười giờ.
Đêm qua anh cả và chị dâu lăn lộn đến mấy giờ? Hiện tại còn chưa thức dậy!
* * *
Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng lại trở về bóng tối như cũ.
Giang Yến xoa xoa giữa mày, cơn giận của anh từ từ tiêu tán, anh quay trở lại mép giường.
Cụp mắt nhìn thoáng qua cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài của Ôn Noãn, người đàn ông nghiêng người vén góc chăn lên, cẩn thận đặt tay cô trở về trong chăn.
Sau đó Giang Yến liếc nhìn di động, đã mười giờ, chẳng trách ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Anh thoáng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, lúc anh ôm Ôn Noãn ra khỏi phòng tắm, ước chừng đã ba bốn giờ sáng.
Hơn nữa tối qua càng về sau anh càng mất khống chế, có chút tàn nhẫn, Noãn Noãn nhà anh hẳn là mệt muốn chết rồi.
Giang Yến cúi người hôn lên trán cô gái.
Dường như đã làm phiền đến cô.
Ôn Noãn trở mình, lúc xoay người còn chạm vào chỗ đau, trong mơ vẫn không quên than nhẹ một tiếng.
Các đường nét trên gương mặt thanh tú nhăn lại với nhau, nhìn qua rất không thoải mái.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, liền nghĩ đến điều gì đó.
Anh dùng điện thoại cố định cạnh giường gọi điện cho quầy lễ tân của khách sạn, nhờ người mua ít thuốc mỡ gửi qua đây.
Ôn Noãn bị cơn đói đánh thức.
Trong chăn ấm áp, cô cuộn người bên trong như một con nhộng tằm chờ ngày chui ra khỏi kén.
Nếu không phải cơn đói quá mãnh liệt, cô không nghĩ sẽ rời khỏi nó.
Ôn Noãn thật sự không muốn rời khỏi giường.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác toàn thân đau nhức cũng rõ ràng hơn.
Ôn Noãn hừ nhẹ một tiếng, ngay lập tức có một cảm giác như bị quỷ đè xuống giường, cả người bủn rủn không có chút sức lực.
Giống như bị xe tải cán qua, cả khung xương đều bị nghiền nát.
Tầm mắt hướng sang bên cạnh, đã không còn ai.
Ôn Noãn chui vào trong chăn nhìn thoáng qua, phát hiện có người giúp cô thoa thuốc.
Khó trách cảm giác nóng ran trước khi ngủ đêm qua đã biến mất.
Vậy người giúp cô thoa thuốc đã đi đâu?
Ôn Noãn ôm chăn gian nan ngồi dậy, ánh mắt tìm kiếm khắp phòng, bắt gặp bóng dáng cao lớn quen thuộc bên ngoài cửa sổ sát đất đóng kín.
Nhưng trong giây tiếp theo, người đàn ông đã biến mất sau bức rèm cửa, cứ như một bóng ma.
Bên ngoài dường như đang có tuyết rơi, Ôn Noãn nhìn qua khe hở của rèm cửa thoáng thấy khắp ban công phủ một màu trắng như muối.
Một lúc sau, khi cảm giác khó chịu trong người giảm đi đôi chút, cô vén chăn lên, đi chân trần xuống giường.
Nhân lúc Giang Yến không chú ý, Ôn Noãn lấy một chiếc váy ngủ dài tay bằng vải bông trong vali và mặc vào.
Chiếc váy liền to rộng màu trắng không che được những vết đỏ trên cổ và xương quai xanh, lại càng khiến cô trông như một chú chim nhỏ, dáng người trở nên đặc biệt mảnh mai và yếu ớt.
Sau khi mặc áo ngủ, cô bước chân trần lên thảm và đi đến cửa sổ sát đất.
Ngón tay trắng như ngọc nắm lấy góc màn kéo mạnh sang một bên, ánh mặt trời hiện ra, xua tan bóng tối trong phòng.
Trên ban công, Giang Yến đang nói chuyện điện thoại với Trần Hiến để sắp xếp lịch trình chụp ảnh cưới, đột nhiên nhìn thấy hình bóng xinh đẹp mảnh mai trong phòng.
Khớp ngón tay đang cầm di động hơi cứng lại, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự kinh ngạc, anh khẽ nhếch khóe môi cười, vội vàng cúp điện thoại.
Cánh cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt được đẩy ra, Giang Yến đang mặc một chiếc áo ngủ mềm như bông, cả người bao trùm trong không khí giá lạnh bước vào phòng.
Ôn Noãn nhìn anh, trái tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.
Cô nghĩ đến những hình ảnh thân mật ái muội tối qua, cùng giọng nói của người đàn ông thì thầm vào tai cô hỏi cô có thoải mái không.
Khi hơi lạnh đến gần, Ôn Noãn mới miễn cưỡng ổn định tinh thần.
Cô cụp mắt, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình, chủ động tìm chủ đề trước.
"Bên ngoài đang có tuyết rơi sao?"
"Đúng vậy, có lẽ lúc trời chưa sáng đã bắt đầu rơi."
"Trên đường đã có tuyết đọng lại."
Giang Yến nhẹ giọng đáp lại, bởi vì trên người có khí lạnh nên anh tự kiềm chế không bước đến ôm cô.
Nghe thấy giọng Ôn Noãn có chút khàn, người đàn ông đi pha cho cô một tách hồng trà nóng.
Đang pha trà, thân hình mảnh mai của cô gái từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Âm thanh thì thầm như muỗi kêu.
"Lạnh thế này sao lại ra ban công nghe điện thoại?"
Giang Yến dừng lại động tác của mình, một lúc sau mới từ tính giải thích.
"Sợ làm phiền đến em."
Dứt lời, lại sợ Ôn Noãn hiểu lầm nên nói thêm một câu.
"Là gọi điện cho Trần Hiến, bảo anh ta bắt đầu chuẩn bị lịch trình chụp ảnh cưới."
Giang Yến muốn đẩy bàn tay Ôn Noãn ra, bởi vì trên người anh quá lạnh.
Sau khi được Ôn Noãn ôm lấy, sẽ vô thức hấp thu nhiệt độ trên người cô.
Nhưng sau khi anh xoay người Ôn Noãn lại trực tiếp nhào vào ngực anh.
Cơ thể mềm mại dịu dàng sưởi ấm anh, không chịu buông tay.
"Như vậy sẽ ấm lên rất nhanh."
Thật ra Ôn Noãn không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy bên ngoài lạnh như vậy, Giang Yến lại thật ngốc khi ra ban công gọi điện thoại.
Dù sao tối qua bọn họ đã tiếp xúc ở khoảng cách âm, trở thành vợ chồng chân chính.
Ôm anh sưởi ấm cũng không có gì quá xấu hổ.
Nhưng trên thực tế bên tai của Ôn Noãn đã ửng đỏ.
Nhịp tim cũng rất nhanh.
Cô vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực người đàn ông, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Yến được cô sưởi ấm, từ cơ thể đến trái tim, ngay cả bụng dưới cũng bị thiêu đốt.
Anh ôm lấy eo Ôn Noãn, cúi đầu áp đôi môi mỏng lên tai cô khẽ cười.
"Thật ra còn một cách khác sưởi ấm nhanh hơn, em có muốn cùng anh thử không?"
Ôn Noãn bị giọng nói đầy từ tính của anh mê hoặc, tim đập càng nhanh, đầu óc trống rỗng.
Chỉ hỏi lại theo bản năng.
"Là cách gì?"
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, ngậm lấy vành tai cô cắn nhẹ, có chút ham muốn và hư hỏng.
"Có lẽ.. em đã nghe qua ma sát sinh nhiệt?"
"Giống như tối qua vậy.."
Trong đầu Ôn Noãn ong lên một tiếng, tựa như nước sôi, sôi trào cả gương mặt.
Dái tai cô tê dại, hơi thở gấp gáp, vòng eo bị người đàn ông ôm chặt lại càng siết mạnh hơn, hận không thể tìm một khe nứt trên mặt đất để chui xuống.
May mắn là giây tiếp theo Giang Yến đã hôn lên khóe môi cô, tiếng cười khàn đi.
"Đùa em thôi, anh không còn lạnh nữa."
Dứt lời anh ôm Ôn Noãn vào lòng, hôn đến khi cô thu hồi suy nghĩ mới miễn cưỡng buông cô ra, trầm giọng hỏi.
"Sau khi bôi thuốc có còn đau không?"
"Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
Phải mất một lúc Ôn Noãn mới nhận ra vấn đề mà người đàn ông đang ám chỉ.
Cô nắm lấy vạt áo ngủ của anh, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh, giọng nói nghẹn ngào đáp lời.
"Không cần.. đã không còn đau nữa."
Giang Yến hài lòng ôm cô, dịu dàng hôn lên đỉnh tóc.
"Đêm qua em rất đẹp!"
Lúc thẹn thùng rất xinh đẹp, lúc tựa vào vai anh nức nở cũng rất đẹp.
Ngay cả những giọt nước mắt được anh hôn cũng thật đẹp.
Ôn Noãn xấu hổ không nói nên lời, chỉ biết áp gương mặt nhỏ nhắn nóng bỏng vào lồng ngực của người đàn ông.
Tựa như hai ngọn lửa đang thiêu đốt lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức hô hấp của Ôn Noãn dần chậm lại, nhịp tim cũng bình tĩnh hơn.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ sát đất, yếu ớt mở miệng.
"Giang Yến, gần đây anh có rảnh không?"
"Em muốn đưa anh về ra mắt ba mẹ!"
Nói với bọn họ.. Noãn Noãn của bọn họ đã gặp được một người rất tốt.
Có người đau lòng có người yêu thương cũng có một mái nhà, bọn họ không cần lo lắng cho cô nữa.