Đã nửa năm trôi qua kể từ lúc trạm mặt cái cây quái đản đó.
Những ngày sau đó thì khá là suôn sẻ, hắn cũng tìm được một tọa kỵ là một con hươu mặc dù sừng và miệng hơi khác một chút nhưng vẫn là hươu.
Vô Minh vỗ vỗ bụng nó nói: "Mày là hươu phải không, anh bạn."
"Con Hươu" đang cúi người gặm một con thỏ nghe hắn hỏi thì ngước đầu kêu một tiếng.
Vô Minh gãi gãi đầu, hắn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ hoài mà không ra.
Vô Minh vuốt vuốt đầu nó: "Này Tiểu Lưu hôm nay chúng ta sẽ nghỉ một đêm, ngày mai chúng ta đi săn tích trữ lương thực rồi lên đường."
Hắn ngẩng đầu nhìn bãi cỏ rộng lớn vô tận kia cảm thán: "lần đầu tiên mình ra khỏi khu rừng gần như vô tận phía sau, không biết tiếp theo sẽ là gì đây."
"Ngày mai mình sẽ săn dọc theo biên giới của khu rừng, hi vọng có thể tìm được một con sông chảy thẳng vào thảo nguyên, như thế di chuyển sẽ thuận tiện và đỡ tốn sức hơn bằng cách dùng thuyền."
"Đó là kế hoạch cho ngày mai, giờ tu luyện một chút rồi nghỉ ngơi thôi."
Nửa năm trôi qua, hắn vừa tu luyện vừa di chuyển, nhưng kể từ lúc thu phục được tiểu Lưu, hắn đã có thể vừa tu luyện vừa di chuyển được.
Mặc dù giành một tuần lễ để thói quen ngồi trên lưng của nó để tu luyện.
Còn về tu vi hiện tại của hắn.
Nói thật hắn cũng không biết cảnh giới hiện tại của mình là gì! Vì thiếu những kiến thức để so sánh vì thế hắn không biết có lẽ là điều hiển nhiên.
Nhưng hắn có thể hiểu một chút về tu vi hiện tại.
Hắn có thể dễ dàng nâng một tảng đá to bằng một chiếc xe buýt ở trái đất và đấm thủng một thân cây to bằng hai ba người ôm.
Và với việc chạy hàng ngàn dặm với tốc độ đáng kinh ngạc, hắn nghĩ cảnh giới của mình ở đâu đó mức hai hoặc ba.
Theo hắn nhớ, một số truyện tu tiên tu vi mức hai là Trúc Cơ phải không nhỉ?
Bây giờ hắn đã khai mở được hai huyệt đạo, một là ở ngay ngực ở vị trí giữa hai lá phổi và cái còn lại là ở xương quai xanh ở cánh tay bên phải.
Theo luật cân bằng thì sẽ có một huyệt đạo ở xương quai xanh phía bên tay trái, vì thế chỉ cần tu luyện một chút nữa là hắn đã có thể khai mở huyệt đạo đó.
Sau một quảng thời gian tu luyện, hắn ngưng lại, mở mắt ra.
Mặt trời đã lặn và nhường vị trí cho ánh trăng thuần khiết.
Một bầu trời đầy sao của màn đêm, hắn đã nhìn những ngôi sao lạ lẫm này rất rất lâu rồi và không bao giờ biết chán.
Một hình ảnh khi ở trái đất, hắn chưa bao giờ được thấy.
Hắn dựa vào tiểu Lưu nhắm mắt lại, với tu vi hiện tại hắn có thể không ngủ vài tuần mà không có vấn đề gì.
Nhưng ở tình cảnh hiện tại, hắn thèm khát những giấc mơ về khung cảnh ở trái đất.
Hắn nhớ nhà nhưng để hắn lựa chọn, hắn sẽ không trở về đó.
Tính theo thời gian hắn ở đây.
Thì ở đó chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.
Ps: tại hạ viết xong đăng luôn, không có khâu chỉnh sửa, vì thế sẽ có lỗi chính tả.