Biết tại sao không? Tất nhiên là bản năng của hắn rồi.
Hãy tưởng tượng ngươi rơi vào một cái động ngầm rộng lớn và tăm tối cảm nghĩ đầu tiên mà ngươi xuất hiện trong đầu là gì?
Không biết người khác thế nào chứ cảm nghĩ của hắn là luôn cảm giác có thứ gì đó sẽ lao tới xé hắn ra làm đôi.
Chỉ có tên điên mới trong hoàn cảnh này hét lên "Xin Chào, có ai ở đây không?".
Nếu hắn làm vậy, ta dám chắc chắn là tên đó sẽ không sống nỗi hai câu chữ.
Vì thế trong hoàn cảnh này nên nhẹ nhàng, chậm rãi và yên lặng là tốt nhất.
Theo quy tắc đó hắn đang di chuyển cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng và im lặng.
Nhưng cuộc đời khốn khổ của hắn lại không cho phép điều đó.
Hắn đang bước đi thì bước chúng một đám sỏi nhỏ, hắn phản ứng kịp thời giữ thăng bằng.
Nhưng những viên sỏi lại không giữ thăng bằng được và lăn xuống dốc.
Âm thanh bọn chúng phát ra trong khung cảnh tĩnh lặng này giống như là loa phát thanh bật max âm lượng vậy.
Vô Minh gục cổ cúi thấp người và yên lặng nghe âm thanh của những viên sỏi đá lăn xuống dốc, âm thanh tựa như những nhát kiếm chém vào tâm can khốn khổ của hắn vậy.
Hắn thì thầm nói: "Xin lỗi."
Nhưng có vẻ như một số thứ ở xung quanh hắn không chấp nhận lời xin lỗi muộn màn của hắn, và bắt đầu di chuyển về hướng phát ra âm thanh.
Vài giây sau.
Mọi thứ bắt đầu yên lặng như nó đã từng, hắn thở phào nhẹ nhõm và bước đi tiếp.
Vô Minh không đi thẳng về phía những viên đá rơi, vì theo hắn nơi đó không đi được nữa rồi, vì thế hắn đi chệch hướng khỏi đó một chút.
Theo logic bình thường, nếu nơi này có những con quái vật như trong phim thì nó chắc chắn sẽ không có thị giác, vì nơi này không có ánh sáng và tầm nhìn bằng không, phát triển một đôi mắt là điều hoàn toàn vô nghĩa.
Thay vào đó, khứu giác và thính giác sẽ phát triển rất mạnh, đó là quy luật tiến hóa bình thường, hắn nghĩ cho dù đây là tu tiên giới cũng không thoát khỏi quy luật cơ bản đó.
Vì thế hắn sẽ di chuyển ra xa tiếng động mà những viên sỏi gây ra, nếu nơi này có quái vật thì bọn chúng sẽ đến đó.
...
Vô Minh không biết rằng màn suy luận mà hắn cho là đầy logic kia đã cứu hắn một mạng.
Nơi mà những viên sỏi rơi xuống giờ đây đã tràn ngập những sinh vật ghê tởm, bọn chúng lần mò trong bóng tối tìm kiếm con mồi của mình.
Bọn chúng có bốn chân gầy và ở hai chân trước là một đôi lưỡi liềm được mọc ra dọc theo hai chi đó, một cái đầu trọc không mắt, mồm thì đầy răng năng sắt nhọn, toàn thân gầy ốm yếu và được bao phủ bởi màu đỏ của máu.
Mặc dù bọn chúng trong gầy yếu nhưng lại có tốc độ đáng kinh ngạc và bằng cách nào đó chúng có thể di chuyển với tốc độ cao mà vẫn giữ được sự im lặng.
Những sinh vật này đi theo đàn và bọn chúng đang săn lùng com mồi của mình.
...
Vô Minh đang chậm chạp bước đi từng bước một, đột nhiên hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang ở trước mặt mình.
Hắn dừng lại không nhúc nhích, có thứ gì đó đang ở phía trước hắn, khoảng cách khoảng mười bước chân.
Mặc dù hắn không nhìn hoặc nghe thấy gì nhưng hắn chắc chắn có thứ gì đó ở phía trước hắn.
Thứ đó đang lần mò, hắn có thể cảm nhận được sự rung động của mặt đất ở dưới chân, nhưng hắn vẫn không nghe thấy gì.
Hắn cảm nhận được thứ đó đang ngày càng gần hắn hơn, 5 bước chân,3 bước chân.
Hắn nín thở lại, thứ đó đang mặt đối mặt với hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng không khí khi nó thở.
Đột nhiên có vô số tiếng gầm rú ở phía những hòn sỏi đá khi nãy, làm hắn run người lên một cái.
May mắn hắn bình tĩnh không quay người bỏ chạy.
Con quái vật trước người hắn nghiến răng cạch cạch rồi quay qua phải bỏ đi.
Vô Minh đứng lặng người một chút rồi mới dám cử động, hắn ngồi xuống khóc không ra nước mắt: "Tý nữa là bỉnh ra quần rồi, ai đó làm ơn lấy cho cái bỉm!!"
Ít nhất hắn biết mình không cô đơn một mình dưới này, có hàng xóm khá là "thân thiện" xung quanh.
"Đột nhiên nhớ tiểu Lưu và rừng rậm gì đâu á, mình bắt đầu hối hận rồi."
Ps: Nếu là main trong trường hợp này, các đạo hữu sẽ cảm thấy thế nào?:D