Lý thuyết và thực tại luôn có một khoảng cách mong manh, vì thế trên thế giới này không gì là chắc chắn cả.
Với việc xé rách không gian và dịch chuyển đến một nơi khác không xác định là điều không thể đối với hắn hiện tại.
Nhưng với việc một phần không gian trở nên mong manh do áp lực từ hai lục địa, hắn đã có thể làm điều đó.
Nhưng có hai điều hắn không thể làm, đầu tiên hắn không thể chọn nơi mình sẽ bị dịch chuyển.
Và với việc nhảy vào một phần không gian không ổn định, cơ thể hắn sẽ chịu đựng áp lực từ cả hai thế giới đó.
Và tất nhiên hắn chắc chắn sẽ bị xé nhỏ ra tới nỗi một hạt bụi cũng không còn.
Vô Minh: "Và câu hỏi ở đây là mình sẽ sống lại lần nữa hay sẽ chết thật sự?."
"Để xem thử mình sống nỗi qua vụ này không."
Hắn nâng mảnh đất lớn trên đầu, lần này hắn sẽ không quăng đi mà hắn dự định sẽ ôm tảng đá này phía trước mình rồi nhảy.
Nếu hắn lựa chọn ném mảnh đất đi, việc dùng lực vào cú ném sẽ khiến hắn không thể đuổi kịp mảnh đất, một lựa chọn không khôn ngoan.
Vô Minh ôm mảnh đất cao hơn hắn gấp đôi trước ngực, lui lại vài bước lấy đà và chạy.
Khi tới miệng hố trước mặt hắn dùng lực ôm mảnh đất nhảy lên.
Khi cả hai tới không trung hắn buông ra.
Chưa tới 1 giây sau, mảnh đất trước mắt đã va chạm với vùng không gian đó và mảnh đất bị biến mất ngay lập tức, để lại một vùng gợn sóng trong không gian.
Vô Minh ngay phía sau nên hắn ngay lập tức rơi vào đó, khi rơi được hơn nữa người vùng gợn sóng đó đột nhiên biến mất.
Hai chân hắn không qua kịp nên đã lìa khỏi cơ thể.
Khi chưa kịp đợi hắn phản ứng với cơn đau, một áp lực không thể chống cự đã nghiền nát phần còn lại của hắn.
Một dù khá thảm nhưng một cái chết không hề đau đớn.
...
Nguyên Minh Lục Địa, Bộ Châu, Bạch Quân Thành.
Cách Bạch Quân Thành khoảng 20 dặm về phía bắc.
Trên bầu trời trong xanh và yên tĩnh đột nhiên có một vết nứt đen xuất hiện giữa bầu trời.
Vết nứt đó không một tiếng động xuất hiện giữa không trung và từ đó một bàn tay giơ ra, nó vùng vẩy giống như kiếm một thứ gì đó để nắm nhưng lại thất vọng vì không tìm được gì.
Bàn tay đó rụt lại, vài giây sau một cái đầu chui ra khỏi đó, cái đầu này chỉ còn một bên mặt bên còn lại đã nát bấy, nó cực lực vùng vẩy thoát khỏi khe nứt.
Hắn chính là Vô Minh!!!
Vô Minh nỗ lực chường bò qua vết nứt, hai vai và tay đã ra khỏi đó, hắn đưa hai tay chạm vào cạnh vết nứt ý đồ dùng lực từ đó nhưng khi vừa chạm vào bàn tay hắn đã bị cắt đứt.
Hắn câm giận hét: "Chết tiệt, một chút nữa thôi!!".
Nhưng khi lòng ngực hắn chưa kịp ra khỏi, khe nứt bắt đầu giật giật và bất thình lình đóng lại.
Thân thể hắn bị cắt ra làm hai, nữa lòng ngực trở lên của hắn ủ rũ rơi xuống không trung, hắn phun máu chết thảm.
Một phút sau hắn tỉnh dậy mở mắt ra, thứ đầu tiên loạt qua khóe mắt hắn là ánh sáng ấm áp của mặt trời.
Và cảm giác không trọng lực quen thuộc không lẫn vào đâu được này.
Hắn vẫn đang rơi!!!
Vô Minh khống chế thân mình xoay đầu quan sát xung quanh, một bầu không khí trong xanh tươi mát đập vào mặt khiến hắn tươi như hoa mới nỡ.
Xung quanh là một thảm thực vật với màu xanh quen thuộc, hắn vừa quay người vừa quan sát.
Hắn nhìn thấy một cái hồ nước, một cái thác nước nhỏ và một tường thành.
Tường Thành?!!!!!!!
Vô Minh ngưng mắt nhìn kĩ lại thì thấy ở cuối tầm mắt có một cấu trúc tường thành có vẻ như là bằng đá.
Hắn cố gắng nhìn kĩ hơn nhưng vì đang rơi nên tầm mắt đã bị một ngọn núi nhỏ.
Hắn bật cười: "Ya ha há phải như thế chứ!! Cuối cùng cũng làm được."
Khi đang cười một cách thoải mái, đột nhiên hắn cảm nhận được gì đó nhìn xuống chân, hắn im lặng trở lại.
Hắn đã quên một việc, hắn đang rơi tự do mà không có dù.
Vô Minh cay đắng thì thầm: "Không biết vì sao mà tự nhiên muốn khóc quá?! Chết tiệt!".
"Bịch" "Xì Xào" "Gắc" "Ầm!!".
Đầu tiên cơ thể hắn va chạm với một mỏm đá nhô ra, cơ thể hắn nhồi lên rơi xuống một con dốc, hắn lăn xuống dốc phá hủy vài bụi rậm làm gãy một cái cây nhỏ và cuối cùng va chạm với một thân cây lớn rồi dừng lại.
...