Tiểu Lưu không qua tâm tới hắn mà tiếp tục chạy chậm dọc theo dòng sông.
Đáng ra bọn họ đã có thể đi thuyền, nhưng cuộc đời nghiệt ngã thay, khi đã di chuyển trên thảo nguyên được một tuần mới bắt gặp dòng sông này.
Từ đó một người một hươu cứ tiếp tục di chuyển dọc theo dòng sông.
Vô Minh rã rời nằm trên lưng tọa kỵ, úp mặt vào cổ nó than thở: "Tiểu Lưu, ta chán quá!! Đã đi được mấy tháng rồi mà chẳng gặp gì cả, thà ở trong rừng còn hơn."
"Nơi quái quỷ này chỉ có cỏ và cỏ chẳng có gì khác ngoài cỏ!"
Tiểu Lưu chậm rãi dừng bước chân lại.
Vô Minh ngẩng đầu dò hỏi: "Sao lại ngừn....." chưa nói hết câu hắn đã bị chính tọa kỵ của mình hất xuống sông.
"Tủm,.... ọc ọc ọc........".
Tiểu Lưu ngồi hai chân xuống chờ đợi.
Một lúc sau, một bàn tay nhô lên bám vào bờ đá.
Hắn nhô lên đầu lên thở một hơi thật sâu rồi từ từ bò lên bờ và tay còn lại của hắn thì cầm đuôi của một con cá.
Vô Minh đưa tay chỉ tòa kỵ của mình nói: "Đây là lần thứ ba trong tuần ngươi làm thế này, đừng nhìn ta với ánh mắt hớn hở đó."
"Nếu ngươi đói chỉ cần ra hiệu, đâu cần phải thôi thúc ta bằng bạo lực như thế."
"Hên là ta biết bơi, không thì ngươi chỉ có thể ăn cỏ."
Vô Minh đặt con cá dài khoản ba mét xuống đất, tìm một chút cỏ khô hoặc bất cứ thứ gì có thể giữ lửa.
Sau lúc lâu bận rộn, một người một hươu đang ngồi bên cạnh đóng lửa thưởng thức món.
Vô Minh vừa ăn vừa nói: "Nghe này con hươu chết tiệt kia, ta đã nói biết bao nhiêu lần về việc ăn uống gọn gàng hả?"
"Đồ ăn văng khắp nơi rồi kia!!"
Tiểu Lưu cuối đầu ăn như gió cuốn nghe hắn nói thì khì mũi coi thường.
Hắn lui ra một chút, tránh những tàn dư thức ăn bây tứ tung kia nói: "Cầu trời cho mi mắt xương cá, lăn ra chết cho rồi đi."
Giản Tử đang di chuyển theo dòng sông, với một nơi chán ngất thế này thì đi theo một thứ mới mẻ có lẻ là bản năng của bất cứ sinh vật nào.
Hắn cũng vậy, từ lúc đi dọc theo con sông hắn đã bắt gặp những sinh vật bản địa của thảo nguyên.
Như là sói, ngựa và nhiều thứ khác nữa.
Cảnh giới của hắn vẫn tiến triển như thế, hắn đã bước qua khai mạch, đã tới trúc cơ.
Đối với yêu tộc trúc cơ cảnh được gọi là hóa hình cảnh.
Một điều kì lạ là khi hắn tới đây cảnh giới được giảm xuống Luyện yêu cảnh nhưng hắn vẫn giữ được hình người, chỉ là không thể trở về hình dạng bản thể mà thôi.
Mục tiêu của hắn cũng như thế, hắn sẽ đi sâu vào lục địa này tìm vài thứ có thể thôn phệ và lập trận pháp.
Nhưng gần đây một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu hắn.
Lục địa mới này chắc chắn không có ai có tu vi bằng hắn, hắn là kẻ mạnh nhất ở đây.
Hắn là chúa tể ở đây, vậy tại sao phải kéo phụ thân hắn tới? Và phải nghe theo những mệnh lệnh của ông ta.
Những suy nghĩ đó cứ đeo bám trong đầu hắn.
Vài tháng nữa trôi qua.
Vô Minh đang hí hửng nhịp nhàng theo nhịp điệu phát ra từ miệng hắn.
Tối qua, hắn đã đột phá khi mở được một huyệt đạo mới.
Vì thế hôm nay hắn cảm thấy khá là phê.
Vô Minh vỗ vỗ trên cổ tiểu Lưu nói: "Tiểu Lưu nhanh lên nào, hôm nay ta muốn đãi ngươi một bữa tiệc thịnh soạn."
Một lúc sau.
Trước mặt bọn họ là một ngọn đồi nhỏ.
Vô Minh nhảy xuống khỏi lưng tiểu Lưu, nơi này cỏ mọc khá cao, tới đầu gối của hắn.
Một người một hươu đi lên quả đồi, khi hắn đi tới đỉnh đồi hắn mới nhận ra.
Quả đồi này mặc dù cao khoản 30-40 mét nhưng lại dài tới nổi tầm mắt của hắn không nhìn thấy phần cuối.
Bên trái là con sông và bên kia sông cũng là một quả đồi cùng một vị trí, có vẻ như con sông đã tách nó ra thành hai phần.
Vô Minh nhìn về phía trước, phía trước khá là đông vui khi có một đàn có vẻ như là ngựa đang uống nước ở bờ sông.
Vô Minh nhìn tiểu Lưu bên cạnh cười nói: "Ngươi muốn chọn không?"
Tiểu Lưu dùng mũi khì khì hai tiếng nhe răng, tỏa ra phấn khích.
Vô Minh nhảy lên lưng nó, vỗ vỗ lưng nó nói: "Được rồi, ngươi chọn, luật săn như cũ, ngươi tiếp cận, ta tấn công."
Tiểu Lưu phi tốc chạy nhanh về phía đàn ngựa.
Hắn nghe tiếng gió réo rít bên tai, hắn rút con dao từ bên hông ra và chuẩn bị.
Chưa đầy một phút sau, tiểu Lưu đã cách đàn ngựa ba dặm, lúc này đàn ngựa đã nhận ra có khách không mời và bắt đầu quay người chạy.
Vô Minh nói lớn: "Bọn chúng đã phát hiện chúng ta, tăng tốc nào anh bạn!!."
Tiểu Lưu nghe hắn, nó bắt đầu dùng lực phi nhanh hơn nữa.
Hai phút sau, bọn họ đã ở ngay phía sau đàn ngựa chưa đầy mười mét.
Tiểu Lưu lần nữa tăng tốc, nó nhanh chóng tiếp cận con gần nhất, nhưng nó không dừng lại.
Nó bắt đầu xâm nhập vào giữa đàn, khi nó vào giữa đàn ngựa, lũ ngựa bắt đầu phân tán chỉ còn lại một con mà tiểu Lưu đang đuổi theo.
Miếng thịt ngon nhất luôn ở giữa đàn.
Tiểu Lưu nhanh chóng tiếp cận nó, Vô Minh tay phải cầm dao chuẩn bị.
Tiểu Lưu chạy lên song song với con ngựa, Vô Minh thấy thời điểm đến hắn dùng tay trái đẩy mạnh tiểu Lưu lấy lực để nhảy sang con ngựa.
Lực đẩy từ Vô Minh đã khiến tiểu Lưu nghiên về bên phải nhưng nó đã giữ được thăng bằng.
Vô Minh nhảy qua dùng dao cắm thẳng vào cổ của con ngựa.
Con ngựa chạy được vài bước rồi ngã khụy xuống, do tốc độ cao nên hắn đã bị văng về phía trước vài chục mét.
Tiểu Lưu tiến tới dùng hàm răng sắc nhọn kết liễu con ngựa đang dẫy giụa.
Vô Minh trở lại sao cú văng, nhìn con ngựa bị tiểu Lưu gặm cổ lên cười nói: "Haha chọn tốt đấy anh bạn, đêm nay chúng ta có tiệc lớn rồi!!".