Tiểu Cẩn nhìn thiếu gia nhà mình mà cảm thán:” Thiếu gia thật xuất, đại nhân thật có mắt nhìn”, đúng vậy, áo choàng này là hắn tặng cho y còn bắt y mặc khi đi ra ngoài, ngoài việc sợ y cảm lạnh hắn còn muốn nhìn thấy y xinh đẹp.
Diệp Gia làm bộ như không nghe thấy kéo kéo áo choàng rồi nhấc chân đi ra ngoài, kinh thành vào mùa đông cũng không kém phần náo nhiệt, người dân trên đường đã thưa thớt bớt nhưng các hàng quán vẫn chật ních nhất là những nơi bán đồ nóng.
Đi một lát mà trong tay y đã cầm một cái bánh bao gạch cua nóng hổi, y cẩn thận cắn từng ngụm nướt súp bên trong tràn ra nóng ấm, ăn rất ngon miệng.
“ Thiếu gia” Tiểu Cẩn đột nhiên nhỏ giọng nói khiến y dừng lại nghe, Tiểu Cẩn ý vị ra dấu nhìn về hướng kia, y theo tầm mắt của cậu mà nhìn theo.
Cách một đoạn phía bên trái của họ cũng có hai người chủ tớ, người được xem là thiếu gia cũng vận một chiếc áo choàng màu trắng giống y, hai người kia cũng cẩn thận quan sát hai chủ tớ nhà y.
Diệp Gia chỉ liếc nhìn một chút liền thu hồi tầm mắt mà đi tiếp, Tiểu Cẩn cũng không nói nhiều đi theo phía sau y để lại hai chủ tớ người kia giương mắt dõi theo.
Lý Quang Dao lạnh lùng nhìn thư đồng của mình:” Ngươi nhìn đủ chưa?”
Thư đồng vội biện minh:” Tiểu nhân cảm thấy người kia là đang cố ý bắt chước thiếu gia, nhưng tiểu nhân cảm thấy thiếu gia của chúng ta là tỏa sáng nhất!”
“ Bớt nịnh bợ” Lý Quang Dao cười lạnh, sau đó lại có chút trầm tư.
Cậu đã đến kinh thành một thời gian, đã qua thời gian đã định nhưng hai người vẫn chưa gặp được nhau.
Là có sai lầm gì chăng? Không đúng, nếu thời gian không chính xác nhưng sự kiện vẫn sẽ diễn ra, không phải sao?
“ Đây là bánh của cậu” một nam nhân anh tuấn xuất hiện đưa cho Lý Quang Dao một túi điểm tâm ở một cửa hàng phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được.
Lý Quang Dao nhận lấy không rõ tâm tình nhìn người trước mặt, dù đã né tránh nhưng định mệnh vẫn khiến cả hai gặp nhau.
Cậu cắn răng, cậu không muốn kết cục như trước kia.
Đúng vậy, Lý Quang Dao là người trọng sinh trở về.
Cậu trước kia cũng vào khoảng thời gian này vào kinh trước thời hạn để dự thi, trên đường đi gặp phải bọn sơn tặc nhưng rất may được nam nhân trước mặt tên là Dương Lễ cứu giúp hai người liền cùng nhau đến kinh thành.
Dương Lễ xuất thân là hiệp khách võ công cao cường một đường hộ tống Lý Quang Dao thuận lợi đến kinh thành, đoạn đường này đủ để cậu động lòng với hào kiệt chốn giang hồ này.
Sau đó nữa Lý Quang Dao tình cờ gặp Tống Mạn Vũ, hắn vừa nhìn đã yêu quý tính cách tươi sáng của cậu nên thường quan tâm đến cậu.
Lý Quang Dao trong lòng cảm thấy thành tựu khi được hai nam nhân một người là hoàng tử một người là hiệp khách coi trọng.
Nhưng trong lòng cậu không muốn chia sẻ món đồ của mình cho ai, nhất là khi thấy hắn đã lên ngôi hoàng đế, dù hắn có hứa hẹn chỉ có mình cậu nhưng cậu không tin.
Cuối cùng đi theo tiếng gọi của tự do cậu đi theo Dương Lễ, cứ nghĩ hiệp khách hào trượng sẽ chỉ có mình cậu, nhưng cuối cùng chính hiện thực đã tát một cú đau diếng.
Dương Lễ không chỉ có cậu, mà còn thu thêm nhiều nữ nhân yêu mến anh hùng, còn người hứa hẹn trước đó với cậu cũng đã lấy một người khác ngay đúng ngày dự định thành hôn của hai người.
Nhưng chính hắn đã giữ đúng lời hứa, chỉ có mình người bên cạnh, nhưng người bên cạnh lại không phải là Lý Quang Dao cậu.
Đến lúc uất ức chết đi cậu vẫn không cam lòng, tỉnh lại một lần nữa cậu phát hiện mình đã trở về thời điểm mọi chuyện chưa diễn ra.
Cậu cố ý đi đến kinh thành trước thời điểm gặp Dương Lễ, nhưng lại quên mất đoạn đường đó vẫn còn sơn tặc nhưng may mắn cậu biết được xe ngựa xuất hiện chính là của hắn.
Cậu muốn tìm cớ gặp mặt trò chuyện nhưng hắn lại không cho cậu cơ hội, cậu nghĩ thời cơ chưa đến nên nhẫn nhịn đến kinh thành chờ người.
Nhưng chờ chưa thấy người đâu đã gặp Dương Lễ một đường đến kinh thành, như kiếp trước, Dương Lễ đi cùng cậu lại còn có thiện cảm với cậu.
Lý Quang Dao lạnh nhạt nói cảm tạ rồi đi về phía trước, Dương Lễ gãi đầu không hiểu vì sao nhưng vẫn đi theo cậu.
Sau khi ra khỏi hoàng cung Tống Mạn Vũ được ám vệ báo cáo về Diệp Gia, hắn liền chuyển hướng đi tìm y.
Đến gần khu vực đông đúc dân cư đang đi lại xe ngựa cũng thả chậm cước bộ từ từ lăn bánh, bất chợt có giọng nói đầy khí thế vang lên:” Ăn cướp!”
Rất nhanh mọi người đã xôn xao, hắn bên trong xe vén màn lên xem liền thấy cảnh tượng một nam nhân to lớn đè một nam nhân gầy yếu hơn phía dưới mặt đường.
Binh lính tuần tra trong kinh thành nghe được tin cũng chạy đến áp giải người trở về, người bị hại lấy được túi bạc của mình liền ra sức cảm tạ nam nhân có thân hình to lớn.
Nam nhân đó chỉ hiền lành cười nói không có gì sau đó đi đến chỗ xe đẩy chứa đầy sọt rau mình đặt ven đường mà đẩy đi.
Người dân xung quanh vỗ tay cho việc làm ý nghĩa rồi cũng tản đi, dẫu sau cũng không phải chuyện của mình.
Tống Mạn Vũ thu hình ảnh ấy vào trong mắt rồi nhìn bóng lưng của nam nhân thật thà kia, đột nhiên hắn nói:” Đi theo”
Nam nhân đẩy xe ra đến cửa sau một tửu lâu trong kinh thành, người đến kiểm tra liền nhíu mày:” Ngươi có biết lựa rau không vậy hả? Như thế nào lại bị hư nhiều như vậy?!”.
Danh Sách Chương: