Sáng hôm sau hai người ăn sáng xong mới đến nhà của Giang Thanh, Diệp Gia cũng đã lên kế hoạch nhờ người của hắn mang thư đến cho phụ thân của mình rồi cùng Giang Thanh bàn bạc kế hoạch cụ thể.
Y cùng Giang Thanh bàn một lúc cũng thống nhất mức giá cùng lợi nhuận, Giang Thanh nói:” Nếu hai người không ngại có thể ở lại dùng bữa với ta”
Diệp Gia nhìn hắn một chút rồi gật đầu nghĩ có lẽ hắn sẽ nói chuyện riêng với Giang Thanh, nhưng điều làm y ngạc nhiên là suốt bữa ăn cả hai người cũng không nói được mấy câu nên y chỉ đành bồi chuyện cùng với Giang Thanh.
Đến khi kết thúc hắn mới lên tiếng:” Không biết chuyến hàng tiếp theo của Giang công tử là khi nào?”
Giang Thanh ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại:” Hai ngày sau sẽ có một chuyến hàng đến Dương Châu”
“ Chúng ta có thể đi theo để tìm hiểu quy trình vận chuyển hàng hóa hay không?” hắn đề nghị.
Giang Thanh không ngờ hai người này lại muốn đi cùng, cậu suy nghĩ một lúc liền gật đầu:” Không thành vấn đề, chỉ là thuyền vận chuyển không thoải mái như thuyền chở người, hai người nên cân nhắc một chút”
“ Không sao a” kể từ lúc hắn đề cập thì Diệp Gia đã rất hứng thú với việc này nên đồng ý ngay lập tức.
Giang Thanh thấy hai người không ngại cực khổ cũng không có ý kiến gì nữa mà hẹn hai người thời gian khởi hành.
Lần hàng này tương đối lớn mặc hàng giá trị cũng nhiều nên chính Giang Thanh phải đi theo để tiện bề sắp xếp, đương nhiên phải kể đến Ân Tinh Kỳ cũng đi theo.
Thuyền chở hàng là loại lớn, đến ngày đi người mang hàng lên thuyền nối đuôi nhau hơn một canh giờ mới xếp đủ hàng trên thuyền.
Hôm nay là ngày đẹp trời rất thích hợp để đi đường thủy, Diệp Gia dáo dác nhìn quanh nhìn thấy gì cũng hứng thú kéo hắn đi đông đi tây khắp thuyền miệng luôn cảm thán:” Ta là lần đầu đi thuyền lớn như vậy a”,” Oa, cột buồm to thật”,” Ta không có say sóng nha, huynh thì sao?”,” Chỗ này là phòng ngủ của chúng ta nè”.
Nhìn người cứ ríu rít không ngừng khiến hắn nhịn không được nhếch môi mỉm cười suốt cả quãng đường.
Thuyền chầm chậm nhổ neo rồi theo hướng Tây mà chạy đi, y bèn kéo hắn đến mũi thuyền nhìn ngắm khung cảnh sông nước hai bên.
Giang Thanh cũng nhìn thấy hai người đứng ở mũi thuyền mà nói:” Không ngờ tình cảm của hai người này lại tốt đến như vậy”
“ Ngươi hâm mộ sao?” Ân Tinh Kỳ yên lặng nhìn hắn cùng y rồi lại quay sang hỏi Giang Thanh.
Giang Thanh nhướn mày:” Ta hâm mộ thì liên quan gì đến ngươi”, nói rồi chính Giang Thanh trở vào bên trong không thèm để ý đến Ân Tinh Kỳ.
Ân Tinh Kỳ mím môi nhìn Giang Thanh trở vào trong buồng rồi lại nắm chặt nắm đấm như quyết tâm làm gì đó.
Tối hôm đó Ân Tinh Kỳ chủ động đến tìm hắn bàn chuyện.
“ Thiếu hiệp đã suy nghĩ lại lời đề nghị của ta?” hắn không gấp gáp mà chờ người đối diện lên tiếng.
“… Ta phải làm như thế nào?”
Thuyền từ Thủy Châu đến Dương Châu cũng mất năm ngày, mấy ngày hôm nay Giang Thanh nhận thấy Ân Tinh kỳ có chút kì lạ cứ nhìn thấy cậu liền trốn tránh như là lén lút làm gì đó phía sau lưng cậu.
Giang Thanh muốn bắt quả tang người nhưng không có cơ hội cuối cùng đành hập hực mặc kệ Âu Tinh Kỳ.
Ngày thứ tư cuối cùng Giang Thanh cũng không nhịn được khi đến phòng mà không thấy Âu Tinh Kỳ đâu, cậu bèn đi đến bên mũi thuyền hóng gió.
“ Ngươi không lạnh sao?”
Giang Thanh quay lại nhìn thấy Diệp Gia đang đi đến bên cạnh mà chào hỏi:” Diệp huynh, tối rồi huynh cũng không ngủ sao?”
Diệp Gia gãy đầu, không phải là y không đi ngủ mà cảm thấy tinh thần mấy ngày nay của Giang Thanh có chút nóng vội liền tìm cách an ủi.
Hai nam nhân kia cũng thật là, lên kế hoạch thì lên đi như thế nào lại làm người ta tức giận như vậy.
Diệp Gia lựa lời nói:” Ta thấy huynh không được vui nên cùng đến tâm sự”
“ Huynh nhận ra?” mấy hôm nay quanh quẩn trên thuyền nên hai người rất nhanh đã làm thân với nhau, hiện tại có thể được xem như bằng hữu, Giang Thanh cũng không biết chia sẻ với ai nên đành chia sẻ với vị bằng hữu mới quen này, cậu cảm thấy y là người tốt cũng rất hợp với tính cách của mình.
Danh Sách Chương: