Trường Thọ năm thứ 20 là lúc hắn vẫn còn là một Tam hoàng tử, trong triều vẫn đang diễn ra cuộc tranh đoạt ngôi vị ngầm giữa các hoàng tử, hay nói đúng hơn chỉ có mình hắn và Tứ đệ của hắn.
Trường Thọ hoàng đế cũng như các vị quân vương trước đó hậu cung vô số, hoàng tử công chúa cũng đầy đủ nhưng nói đến cùng kì lạ.
Đại hoàng tử mới sinh ra đã có bệnh trong người không biết sống được bao lâu, Nhị hoàng tử lại thích lên chiến trường đánh giặc hiện tại đang ở biên giới phía Bắc tọa trấn, sau hắn cùng Tứ hoàng tử đương nhiên cũng có hoàng tử khác nhưng đây chỉ là bề nổi.
Nói cho dễ hiểu những phi tần trước đó cũng mang thai nhưng không hiểu sao lại chết yểu từ trong bụng hoặc chỉ sinh ra chưa được vài tháng liền qua đời, hiện tại hoàng tử phía sau hắn cùng Tứ hoàng tử chỉ có Thập Tam hoàng tử vừa tròn 1 tháng tuổi.
Những bí ẩn về sự ra đi của các hoàng tử trước đó, hắn không khỏi cười lạnh.
Bây giờ hắn phải rời giường vào triều, Hiên Tử cẩn thận thay y phục cho hắn sau đó cùng người từ phủ đệ vào hoàng cung.
Bá quan trong triều như thường lệ chia ra làm trái phải, hoàng thượng vừa xuất hiện chúng bá quan đã quỳ xuống dập đầu hô:” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
“ Các chúng khanh bình thân” một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Tống Mạn Vũ đứng lên ngước lên nhìn phụ hoàng của mình, hiện tại ông cũng đã ngoài 40 tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt có thể trị vì thêm ít năm nữa.
Cũng may ông là một vị vua anh minh không sa lầy vào chốn ăn chơi biết lo cho dân cho nước nên đời sống của An Quốc vẫn rất tốt.
Tống Mạn Vũ thu hồi tầm mắt, dù người làm phụ thân có tốt đến đâu thì nhi tử chưa chắc cũng sẽ giống như vậy… Các quan viên lần lượt báo cáo sự vụ, không lâu sau một vị quan viên đứng ra khỏi hàng tâu:” Tâu hoàng thượng, hiện tại cũng gần đến tháng 8, ở Trấn Thủy hàng năm vẫn thường hay xảy ra lũ lụt, vi thần có chút lo lắng cho người dân nơi đó…”
Ý tứ rất rõ ràng, hàng năm sẽ có một người được cử làm Khâm sai đến Trấn Thủy xem xét việc đê điều được củng cố như thế nào, nói quan trọng cũng không quá quan trọng nếu nói không quan trọng lại càng không đúng.
Hoàng đế trên cao Tống Nhậm có điều suy tư, sau đó liếc nhìn hai vị hoàng tử đứng ở hai bên trái phải kia.
Tứ hoàng tử Tống Mạn Cảnh không có quá nhiều biểu hiện, gã nhớ rõ 2 năm trước chính gã tự mình xung phong đi đến đó nhưng lũ lụt lại không thấy kéo đến, gã ở lại quan sát gần cả tháng cuối cùng mới hồi kinh.
Cũng trong tháng 8 năm đó kì thi Đình đáng lẽ diễn ra vào tháng 11 nhưng được điều chỉnh lại diễn ra vào tháng 8, một trong các giám khảo lo việc chuẩn bị thi cử của các sĩ tử đột nhiên bị bệnh hoàng thượng liền để Tống Mạn Vũ vào thay thế.
Gã nghĩ đến liền nghiến răng nghiến lợi, việc hắn gia nhập vào hàng ngũ chuẩn bị thi Đình liền lôi kéo được không ít nhân tài theo dưới trướng của hắn, một tháng đi đến Trấn Thủy của gã không được lợi ích gì còn bị mất một cơ hội lôi kéo người.
Hai năm sau đã có quan viên xung phong đi đến đó nhưng mọi thứ vẫn bình thường, lũ lụt không kéo đến, làm lỡ một lần chiếm được sự trọng dụng của hoàng thượng.
Năm nay gã cũng sẽ quyết định không đến Trấn Thủy dù kì thi đến năm sau mới tiến hành, gã muốn ở trên triều lôi kéo các quan viên rồi lấy lòng phụ hoàng rất có khả năng năm sau chính gã sẽ được chọn vào trong đội ngũ người chuẩn bị kì thi.
Trên điện bất ngờ yên tĩnh, các quan viên không khỏi liếc nhìn nhau, Trấn Thủy mấy năm nay đã không còn xuất nạn lũ lụt nữa người đi đến đó cũng chỉ làm ra vẻ người có chí lớn chỉ sợ uổng công một phen.
Bất ngờ Tống Mạn Vũ lại bước ra khỏi hàng nói:” Nhi thần nguyện đi Trấn Thủy giám sát việc đê điều”
Tống Nhậm nhìn nhi tử thứ 3 của mình ánh mắt có vài phần ý vị hỏi:” Hoàng nhi nếu đã nguyện ý thì trẫm cũng nên chuẩn tấu, chỉ là trẫm có chút tò mò tại sao hoàng nhi lại tự mình muốn đi?”
Tống Mãn Vũ cung kính nói:” Không giấu gì phụ hoàng, tối hôm qua nhi thần mơ thấy một giấc mơ, có người nói với nhi thần phải đi về phía nam, hôm nay lại đúng cơ hội Trấn Thủy ở phía nam nên nhi thần liền tự mình muốn đi”
Nghe đến đây xung quanh liền vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ chủ yếu vẫn là ngạc nhiên, không thể nào trùng hợp như vậy, Tống Mạn Cảnh nhíu mày nhìn hắn, gã cho rằng hắn đang bịa chuyện muốn lấy sự tin tưởng của phụ hoàng.
Tống Nhậm cũng không có bao nhiêu biểu hiện trên mặt, ông gật đầu:” Nếu hoàng nhi đã nói vậy thì trẫm chuẩn cho Tam hoàng tử làm Khâm sai đến Trấn Thủy tuần tra xem xét!”
“ Nhi thần tuân mệnh!” hắn cúi người nhận lệnh rồi lui vào hàng của chính mình.
Tiếp theo lại có một vài quan viên tấu chuyện, lần này chỉ là lông gà vỏ tỏi rất nhanh liền bãi triều.
Vừa ra khỏi chính điện Tống Mạn Vũ đã bị những lão quan viên đi đến bắt chuyện, hắn hiện tại không có nhiều thời gian để tiếp chuyện đành uyển chuyển từ chối nhanh chóng rời đi.
Lúc đi đến xe ngựa hắn bắt gặp Tống Mạn Cảnh cũng đang theo hướng lên xe ngựa, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau nhưng lại không trò chuyện gì chỉ gật đầu chào hỏi rồi ai ngồi lên xe ngựa của người ấy mà trở về phủ đệ của mình..
Danh Sách Chương: