• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trở về phủ đệ, Tống Mạn Vũ vừa mới xuống xe ngựa thì lão quản giá trong phủ đã đi đến báo cáo:” Chủ tử, sáng nay công công trong cung đã mang theo một ít cung nữ…”, chưa nói hết câu hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn dù sau cũng đã qua nhược quán lại không có thị thiếp bên cạnh, những người trong cung không biết là có bao nhiêu phần ý tốt lại muốn nhét người ở bên cạnh hắn.
Nếu là khi hắn chưa trọng sinh trở về hắn liền mặc kệ, chỉ là thêm vài miệng ăn trong phủ không đáng ngại chỉ cần an ổn hắn liền nhắm một mắt nở một mắt, nhưng cũng vì chuyện này mà vị kia từ khi xác định tình cảm sau khi biết được liền không quan tâm hắn cả một ngày.

Tống Mãn Vũ bật cười trước sự nghi hoặc của lão quản gia, hắn thu hồi nụ cười nói:” Trong phủ của ta sắp không chứa được người nữa rồi, ngươi tìm cách đưa nhóm cung nữ này đến những phủ của các quan viên khác hoặc trả lại trong cung, còn nữa những người trước kia cũng nên giải quyết sạch sẽ một chút”
Lão quản gia thầm ngạc nhiên nhưng vẫn chấp hành nhanh chóng xử lí mọi chuyện, hắn cũng không quá lo lắng chuyện này mà tự mình trở về phòng chuẩn bị mọi thứ trước khi đi đến Trấn Thủy.


Trấn Thủy của Trường Thọ năm thứ 20, xem ra đây là một cơ hội tốt cho hắn, cùng lúc hắn sắp gặp lại người nào đó…
Trong cung, Trần quý phi nghe đến việc Tống Mạn Vũ tự chủ động xin đi cùng giấc mơ kì lạ không khỏi nhíu mày, Tống Mạn Cảnh lại xem như không quan trọng nói:” Hắn ta chỉ muốn gây sự chú ý của phụ hoàng, người không cần tin lời của hắn”
Trần quý phi gật đầu:” Con nói cũng đúng, Trấn Thủy mấy năm nay không xảy ra thiên tai, người được phái đi cũng chỉ làm theo lệ, nếu con đi chỉ sợ lại bỏ lỡ một kì thi khảo quan trọng lần này”
“ Kì thi khảo này con nhất định sẽ chiếm một ghế” Tống Mạn Cảnh không biết lấy tự tin từ đâu nhưng gã rất mong chờ cho kì thi khảo quan trọng ba năm một lần này của An Quốc…
Trước khi khởi hành xuất phát một ngày, Tống Mạn Vũ vào cung diện kiến Tống Nhậm lại không biết hai người nói với nhau chuyện gì đến khi trời gần muộn hắn mới rời khỏi.

Ngày hôm sau, xe ngựa của hắn liền xuất phát, hắn không muốn gây chú ý đến nhiều người nên bên cạnh hắn cũng chỉ mang theo Hiên Tử, 10 binh lính đã cải trang.
Xe ngựa xuôi nam, từ kinh thành đến Trấn Thủy mất tầm 10 ngày đường, thời gian đến tháng 8 vẫn còn dư dả hắn cũng biết được thời điểm đó chưa đến nên cũng không gấp gáp.

Việc quan trọng của hắn hiện tại là đi đến Thanh Châu – một trong những châu huyện phát triển không thua kém kinh thành là bao.

Đi đến Thanh Châu đã là ngày thứ 5, hắn cho người dừng chân tìm một quán trọ nghỉ ngơi.

Hiên Tử vừa dọn đồ đạc xong cho hắn không khỏi tò mò:” Thiếu gia, chúng ta tại sao không đến thẳng Trấn Thủy mà phải ghé lại Thanh Châu ạ?”, mặc dù Thanh Châu cách Trấn Thủy không xa nhưng dẫu sao từ kinh thành phải rẻ sang một đường khác mới đến Thanh Châu trong khi chỉ cần đi theo tuyến đường đã định là đến được Trấn Thủy nhanh nhất.
“ Ta còn có chuyện cần làm” hắn cũng không nói nhiều với Hiên Tử mà nhìn xuống dòng người đi qua đi lại bên dưới đường.

Hắn phất quạt cười nhẹ:” Chúng ta đến một nơi”
Ở một cửa hàng lương thực lớn trong Thanh Châu, một vị công tử vận một bộ thanh y nhàn nhã lật xem sổ sách, khuôn mặt mang nét thanh tú hai mắt tròn tròn, vẻ mặt hơi mím lại cả người đều toát lên hương vị lười biếng.

Y chỉ lật được vài trang lại ngáp một tiếng, Tiểu Cẩn bên cạnh bất đắc dĩ nói:” Thiếu gia, người đã ngáp lần thứ 9 rồi đó”
Y trừng mắt nhìn:” Ta ngáp thì liên quan gì đến ngươi? Ta muốn về nhà ngủ!”
“ Không được đâu thiếu gia, lão gia đã dặn dò nếu thiếu gia không ở đến giữa trưa liền không được về” Tiểu Cẩn lắc đầu nói.
Y bực bội đẩy quyển sách ra xa:” Nếu đã vậy thì chỉ cần để ta ngồi một chỗ là được, như thế nào lại để ta xem mấy cái mớ hỗn loạn này?”

Tiểu Cẩn thật sự bất lực với thiếu gia nhà mình, cậu còn đang muốn nói thì bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.

Y chớp mắt tò mò ngó ra hỏi:” Có chuyện gì ở bên ngoài vậy?”
Tiểu Cẩn chạy ra xem xét đến khi trở vào liền mang theo nét mặt hoảng sợ:” Thiếu gia… thiếu gia không hay rồi…!”.

Chưa kịp hiểu được chuyện gì thì đã có một nhóm người xong vào mang theo cuốc gậy đến, y bị tình cảnh này làm cho trợn mắt, nhóm người làm trong cửa hàng cũng giật mình chạy đến chỗ y bảo hộ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK