• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha...” Phương Diễm Hồng cười khẩy: “Tôi vẫn chưa nói hết. Còn nữa, các người phải giao Lý Phù Sinh kia ra đây, bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Lâm Diệu Âm phãn nộ quát: “Các người đang nằm mơ đấy à?”

Cô thà chết cũng sẽ không thỏa hiệp với tập đoàn Tứ Hải.

“Loảng xoảng!” Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng cửa kính vỡ vụn.

Lâm Diệu Âm nhìn qua đó, chỉ thấy Lý Phù Sinh không biết từ lúc nào đã đi ra ngoài biệt thự, tay cầm một đống đá, đang chọi mạnh về phía xe thể thao của Phương Diễm Hồng.

“Xe của tôi.” Phương Diễm Hồng thấy chiếc xe yêu quý của mình bị chọi thì sắc mặt chợt lạnh lẽo: “Tên khốn kia, anh dám chọi xe của tôi”

Nói xong, cô ta vừa đi ra ngoài, vừa rút súng lục trên người ra, dứt khoát bóp cò về phía Lý Phù Sinh.

“Cẩn thận.” Lâm Diệu Âm sợ đến mức mặt mày tái mét.

“Đoàng đoàng đoàng!” Phương Diễm Hồng nổ ba phát súng liên tiếp.

Chỉ thấy bóng dáng của Lý Phù Sinh lóe lên, dễ dàng tránh đạn. Sau đó anh bước mấy bước dài lao đến trước mặt Phương Diễm Hồng. Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được cổ tay truyền đến cơn đau nhức. Súng lục bỗng rơi khỏi tay của cô ta.

Ánh mắt Lý Phù Sinh lạnh lão, hiện lên sát khí, đạp Phương Diễm Hồng bay ra xa mấy mét.

“Á..” Phương Diễm Hồng bị gãy ít nhất là bảy tám xương sườn, nằm dưới đất kêu la thảm thiết.

Lý Phù Sinh đi tới trước mặt Phương Diễm Hồng, giãm lên mặt cô ta nói: “Ả đê tiện, ông đây chính là Lý Phù Sinh. Cô hãy quay về nói với ông già của cô răng, cứ việc cử người đến đây...”

Trong mắt Phương Diễm Hồng đầy vẻ sợ sệt. Cô ta không dám tin rằng lại có người dám ra tay với mình ở trong thành phố Vân Hải. Chẳng lẽ tên này không sợ chết ư?





Phương Diễm Hồng đè nén cơn đau, chật vật lên xe. Sau khi khởi động xe, cô ta thò đầu ra ngoài nói: “Anh cứ đợi đấy cho tôi."

Nói xong lời hung ác, cô ta nhanh chóng giãm chân ga rời đi, chỉ sợ Lý Phù Sinh sẽ đuổi theo.

Lâm Phẩm Hồng và Lâm Diệu Âm đều khiếp sợ một hồi mới tỉnh táo trở lại.

“Phù Sinh, cháu quá kích động rồi!” Lâm Phẩm Hồng bất đắc dĩ nói.

Nhưng Lý Phù Sinh lại chẳng hề để tâm, mà cười khẩy: “Bây giờ không phải là bọn họ không tha cho chúng ta, mà là cháu sẽ không bỏ qua cho họ.”

Dứt lời, anh nói với Lâm Diệu Âm: “Chúng ta đi thôi.”

“Được” Lâm Diệu Âm vội theo sau.

Xe nổ máy, Lý Phù Sinh vừa lái xe vừa hỏi: “Nếu nuốt chứng tập đoàn Tứ Hải có vấn đề gì không?”

“Hả?” Lâm Diệu Âm sững sờ: “Mặc dù tập đoàn Tứ Hải không bằng tập đoàn Hoa Thanh chúng ta, nhưng với thực lực

của chúng ta thì hoàn toàn không thể nuốt chửng.”

“Tôi có thể cung cấp viện trợ cho cô.” Lý Phù Sinh hờ hững nói.

Dường như đối với anh, nuốt chửng tập đoàn Tứ Hải chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng được nhắc đến.

“Anh có thể cung cấp viện trợ thứ gì?”

“Cô cần cái gì thì tôi có thể cung cấp cái đó.” Lý Phù Sinh bá đạo nói.

Lâm Diệu Âm hơi trầm ngâm: “Chỉ cần có đủ vốn thì tôi có lòng tin sẽ nuốt chửng tập đoàn Tứ Hải.”

“Cô cần bao nhiêu?”

“Một tỉ”

“Không thành vấn đề.” Lý Phù Sinh hờ hững đáp. Một tay cầm vô lăng, một tay lấy điện thoại ra gọi.

“Quỷ Sa Tăng”

“Chuyển cho tôi một tỉ vào số thẻ lần trước.” Lý Phù Sinh dứt khoát ra lệnh.

“Đó là tài khoản cá nhân, nên không thể chuyển một khoản tiền lớn như vậy trong một lần.”

Lâm Diệu Ẩm nghe thấy rất rõ cuộc trò chuyện của hai người. Cô lên tiếng nhắc nhở ngay: “Có thể chuyển vào tài khoản của công ty chúng ta.”

“Cô hãy đọc số tài khoản cho tôi đi.”

“Được”

Một lúc sau, Lâm Diệu Âm nhận được điện thoại của phòng tài vụ trong công ty, nói rằng đã nhận được một một tỉ vào tài khoản.

Đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là... không phải một tỉ nhân dân tệ, mà là một tỉ đô la.

Lâm Diệu Âm chợt hoảng loạn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK