Hừ!
Lý Phù Sinh cười khẩy trong lòng, ngoài mặt đứng đẳn “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Là tôi nhặt được.”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Hân Minh trở nên lạnh lùng.
Cô ấy rất muốn hỏi một câu răng, tại sao bà đây lại không nhặt được?
“Anh đang lừa người ta, người ta không tin đâu!” Chu Hân Minh ép buộc bản thân nhất định phải nhẫn nhịn.
Giọng nói này khiến cả người Lý Phù Sinh trở nên tê dại, anh lại nuốt nước bọt.
Đang định nói gì đó.
Đột nhiên!
Anh chợt cau mày, con ngươi dần dần trở nên đỏ bừng, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
“Đi đi!" Giọng nói của Lý Phù Sinh lạnh như băng. “Anh làm sao vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, Chu Hân Minh không tiếp tục giả vờ được nữa.
Luồng khí lạnh thấu xương tản ra trên người Lý Phù Sinh khiến cô ấy run rẩy.
“Bệnh của tôi lại tái phát rồi, cô mau đi đi, nếu không tôi sợ tôi sẽ không khống chế được bản thân!”
Lý Phù Sinh ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nằm chặt thành năm đấm.
“Anh lại tái phát bệnh gì?” Chu Hân Minh không hiểu chuyện gì đang cảy ra,
“Tôi bảo cô nhanh chóng đi đi...”
Lý Phù Sinh vẫn chưa hét xong, đột nhiên vồ ngã Chu Hân Minh.
“Á, anh muốn làm gì...” Tiếng thét chói tai vang lên khắp biệt thự! Lúc này, Lý Phù Sinh như một con mãnh thú nổi điên.
Chu Hân Minh cố vùng vẫy, nhưng không thể chống lại được sức lực của Lý Phù Sinh.
Cuối cùng bị chèn ép đến mức không thể động đậy được!
“Này, anh tỉnh táo lại đi!” Chu Hân Minh khóc không ra nước mắt.
Nếu biết răng Lý Phù Sinh “cầm thú” như vậy từ trước thì dù có bị đánh chết cô ấy cũng sẽ không cho anh vào nhà mình.
“Tôi cầu xin anh đấy, mau thả tôi ra đi!”
Nhưng dường như Lý Phù Sinh không nghe thấy gì hết, anh nhìn Chu Hân Minh nằm dưới người mình, trong ánh mắt xen lẫn sự tức giận!
Chu Hân Minh cảm thấy không rét mà run, cực khổ cầu xin: “Cầu xin anh buông tôi ral”
Lý Phù Sinh xé áo ngủ của cô ấy! “A... Đồ cầm thú nhà anh, tôi liều mạng với anh!”
Lúc này, Chu Hân Minh như bùng phát sức mạnh, cố hết sức rút tay phải ra.
“Bốp!” Cô ấy tát một cú thật mạnh vào mặt Lý Phù Sinh. Không biết có phải do bạt tai của cô hay là do Lý Phù Sinh dùng ý chí kiểm soát bản thân, anh không tiến hành bước tiếp theo!
“Đồ khốn kiếp, bà đây liều mạng với anh!”
Chu Hân Minh vẫn không thuận theo mà cứ cào Lý Phù Sinh.
“A.."” Cứ cào mãi như vậy, quần áo trên người Lý Phù Sinh bị cô ấy cào rách.
Lý Phù Sinh đột nhiên buông Chu Hân Minh ra, ánh mắt cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
“Tôi xin lỗi!" “Đồ khốn nạn, anh cứ đợi đấy cho tôi!”
Chu Hân Minh dùng áo ngủ che chẳn bản thân, nhanh chóng chạy về phòng của mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Phù Sinh ngậm một điếu thuốc. Khuôn mặt trở nên nghiêm túc chưa từng có.
Mỗi lần bệnh cũ tái phát là anh lại làm những chuyện không lý trí.
Rõ ràng là đây không phải là lần đầu tiên.
“Ầm!”
Chu Hân Minh chạy ra khỏi phòng, lúc này cô ấy đã thay. đồng phục chiến đấu, thậm chí bên hông còn có còng tay và một khẩu súng lục!
“Tôi xin lỗi!” Lý Phù Sinh lại xin lỗi lân nữa.
“Nói, vừa nãy có phải anh cố tình không?” Chu Hân Minh nhìn chòng chọc vào Lý Phù Sinh.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, dường như chỉ cần Lý Phù Sinh nói “đúng vậy” thì cô ấy sẽ không chút do dự còng tay đối phương lại!
“Vừa nãy bệnh cũ của tôi lại tái phát” Lý Phù Sinh hơi bất lực nói.