Vương Mãnh nâng một cây súng ngắm đi đến cạnh Lý Phù Sinh.
Vừa rồi chính anh ấy là người bắn chết Ô Nha. “Làm tốt lắm!” Lý Phù Sinh khen một câu, sau đó thò đầu ra ngoài.
Nhìn thấy hai bên sống mái với nhau không còn bao nhiêu người, anh và Vương Mãnh nhìn nhau.
Mỗi người lấy ra một tấm mặt nạ, thành thạo đeo lên mặt mình.
“Ra tay!” Lý Phù Sinh nói xong, dẫn đầu lao ra ngoài.
Khẩu súng trong tay anh bắn hai người, một phát một người, cực kỳ chính xác.
“Con mẹ nó, có đứa giở trò quỷ.”
Hai đội người lúc này mới nhận ra mình đã bị trúng kế, lập tức tiêu tan những hiềm khích lúc trước, cùng nhau tấn công Lý Phù Sinh.
Vương Mãnh âm thầm như thần súng, bất cứ kẻ nào định gây bất lợi cho Lý Phù Sinh, khẩu súng ngắm trong tay anh ấy đều sẽ lấy mạng kẻ đó trước.
Hai người phối hợp ăn ý vô cùng.
Ba Tang vừa trốn về trên tàu, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Ngay khi hắn ta nhìn thấy người đeo mặt nạ, lập tức trừng lớn mắt, thậm chí cơ thể không kìm được phát run.
“Huyết Sắc Luyện Ngục! Mẹ nó, sao có thể chứ?” Ba Tang rõ ràng đã nhận ra thân phận của người tới, bất chấp mấy đứa đàn em vẫn chưa quay về tàu, lập tức ra lệnh: “Lái tàu, mẹ nó mau lái tàu!”
Người khác không biết Huyết Sắc Luyện Ngục lợi hại đến thế nào, nhưng hắn ta đã được tận mắt chứng kiến.
Nếu bị đối phương cuốn lấy, dù có chắp cánh cũng khó thoát.
Tuy nhiên, hắn ta nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được sao người Huyết Sắc Luyện Ngục lại theo dõi hắn ta!
Dù sao hắn ta và đối phương chưa từng có xích mích, hơn nữa...
Không phải Huyết Sắc Luyện Ngục đã giải tán rồi sao? Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu Ba Tang.
Mãi đến khi con tài rời bến, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu sau, trên bến tàu xuất hiện thêm rất nhiều thi thể.
Chỉ còn lại hai người đeo mặt nạ đang đứng.
Vương Mãnh nhìn chiếc tàu đang rời đi, bình tĩnh nói: “Lão đại, những kẻ đó hình như là người của Tam Giác”
Lý Phù Sinh không nói gì, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói không vui: “Cho dù mày là ai, dám quấy rầy giấc ngủ của ông, nếu không có một câu giải thích vừa lòng thì ông đưa mày đi gặp Diêm Vương đấy!”
“Vậy sao?”
Lý Phù Sinh cười khẩy, nói bằng tiếng quốc tế trôi chảy: “Tam Giác, xem ra mày rửa sạch cái cổ của mình rồi nhỉ.”
Tam Giác ở đầu dây bên kia mở to mắt, sau đó nơm nớp lo sợ nói: “Mày, mày là Quỷ Sa Tăng ư?”
Rõ ràng anh ta đã nghe ra giọng của đối phương.
“Đúng vậy, tao rất muốn biết mày sẽ đưa tao đi gặp Diêm Vương bằng cách gì đấy” Lý Phù Sinh lạnh giọng cười nói.
“A, Sa Tăng, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, tôi không biết là anh, tôi xin lỗi anh!”
Tam Giác là ông lớn ở Đông Nam Á, anh ta đã sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Nghe kỹ cho tao, nếu mày còn muốn treo cái đầu trên cổ, từ giờ trở đi, hàng hóa của mày không được tiến vào Trung Quốc nữa”
Lý Phù Sinh nói xong thì cúp máy.