“Bạn của anh á?” Chu Hân Mính cau mày.
Lúc này, Ảnh Tử đã đi vào, khuôn mặt cũng lộ vẻ bất lực.
Cô ấy nghe theo lời của Lý Phù Sinh đến căn biệt thự này, mặc dù không có chìa khóa nhưng đây thật sự chỉ là chuyện cỏn con với cô ấy.
Sau khi Ảnh Tử đi vào biệt thự, Chu Hân Mính cứ tưởng rằng cô ấy là kẻ trộm, lập tức nổi giận.
Vậy mà lại dám chạy đến nhà cô ấy để trộm.
Thế là Chu Hân Mính chẳng nói chẳng rằng mà lập tức ra tay, muốn bắt lấy Ảnh Tử.
Có điều cô ấy không ngờ rằng thân thủ của Ảnh Tử lại vô cùng mạnh mẽ, vừa giao thủ mười mấy chiêu đã bị bắt.
Chu Hân Mính cảm thấy điều này thực sự là một sự sỉ nhục đối với mình.
Lý Phù Sinh cởi sợi dây trói người Chu Hân Mính ra, nói: “Được rồi, hiểu lầm được hóa giải, đây là bạn của tôi.”
Nói xong, anh định dẫn Ảnh Tử rời đi.
Sao Chu Hân Mính có thể bỏ qua như vậy được: “Đồ khốn nạn, anh có ý gì?”
“Có ý gì là sao?” Lý Phù Sinh cau mày hỏi.
“Tùy tiện dẫn người đến nhà của tôi, còn trói bà đây lại, một câu bạn của anh là có thể giải quyết được sao?” Chu Hân Mính chống nạnh giận dữ hét lên.
“Vậy cô muốn thế nào?”
Lý Phù Sinh cười hì hì nói: “Hay là... Tôi bảo cô ấy luyện tập với cô một lát, chỉ cần cô có thể đánh bại cô ấy, thì tùy cô xử lý như thế nào.”
Lý Phù Sinh vừa nói dứt lời, Ảnh Tử liền bước tới một bước, trưng ra vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Chu Hân Mính không khỏi lùi về phía sau một bước.
Cô ấy đã lĩnh giáo thực lực của người phụ nữ đó, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ảnh Tử.
Nhưng cứ bỏ qua như vậy thì cô ấy còn có mặt mũi nữa không?
Chu Hân Mính nghiến răng nghiến lợi, cậy mạnh nói: “Vừa nãy tôi chỉ sơ ý thôi, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?”
Nghe vậy, Ảnh Tử liền ra tay trước.
Tuy nhiên, Lý Phù Sinh lại vươn tay ngăn cô ấy lại, thản nhiên nói: “Được rồi, cô xin lỗi đi”
Hả?
Anh Tử bỗng ngẩn người.
Cô ấy là truyền kỳ trong giới sát thủ, từ trước đến nay chỉ biết giết người bằng cách nào, trong từ điển của cô ấy chưa bao giờ có hai từ “xin lỗi” cả.
Tuy nhiên, Lý Phù Sinh đã lên tiếng, cô ấy đành phải bất chấp nói một câu “thật xin lỗi”.
Chu Hân Mính vốn không có ý định đánh nhau, thấy Lý Phù Sinh cho bậc thang, cô ấy liền thuận theo: “Bà đây đại nhân đại lượng, không so đo với các người.”
Nói xong, cô ấy bước chân trở về phòng.
Ảnh Tử nhìn Lý Phù Sinh với vẻ mặt phức tạp.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, dù bị giết cô ấy cũng không dám tin rằng vậy mà lại có người dám càn rỡ trước mặt đại đế Quỷ Sa Tăng.
“Đến phòng của tôi đi.” Lý Phù Sinh vẫy tay.
Ảnh Tử đi theo anh.
Cánh cửa đóng lại.
Lý Phù Sinh vươn tay kéo miếng ngọc bội đồng tiền trên cổ Ảnh Tử xuống, ngậm một điếu thuốc: “Thiên Huệ Tử chết lúc nào?”
“Nửa năm trước, lúc đó chị ấy điều tra được kẻ thù đã giết cha mẹ của chúng tôi năm đó, chính là Kawano Masao hội trưởng của Sơn Hợp hội. Chị ấy một mình đi đến Sơn Hợp hội trả thù, cuối cùng bị con trai của Kawano Masao là Kawano lchiro chém đầu.”
Nói đến cuối cùng, Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Lý Phù Sinh rít hai hơi thuốc, nhìn ngọc bội đồng tiền, thầm lẩm bẩm: “Tại sao lại ngốc nghếch đến vậy, tại sao lại không nói cho tôi biết!”
“Chị ấy nói...”
Ảnh Tử thoáng liếc nhìn Lý Phù Sinh, nức nở nói: “Mối thù của cha mẹ cần chúng tôi tự trả, nhưng... Nếu chị ấy chết, anh có thể danh chính ngôn thuận trả thù giúp chị ấy!”
“Phù...” Đôi mắt của Lý Phù Sinh đỏ ửng, nặng nề thở ra.
Sát ý tỏa ra trên người anh khiến Ảnh Tử cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng đang giảm xuống.
Một lát sau.
Lý Phù Sinh bình tĩnh lại, bình thản đáp: “Cô có thể đi được rồi, còn Sơn Hợp hội, tất cả bọn họ đều phải chôn theo Thiên Huệ Tử”
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng Ảnh Tử lại nghe thấy sự ngang ngược.
Hơn nữa Ảnh Tử tin rằng Lý Phù Sinh tuyệt đối có thực lực để nói như vậy, bởi vì anh là đại đế Quỷ Sa Tăng, vương giả của thế giới ngầm!