Lâm Diệu Âm nghe vậy thì ngồi lại xuống cạnh Thiên Diệp Tử: “Cô hiểu anh ấy chứ?”
'Tất nhiên Thiên Diệp Tử biết “anh ấy” trong miệng cô là đang nói Lý Phù Sinh, nên gật đầu, rồi lại lắc đầu lần nữa.
Lâm Diệu Âm vô cùng khó hiểu. Chỉ nghe thấy Thiên Diệp Tử nói bằng giọng điệu đây sùng bái: “Rất nhiều người đã đi tìm hiểu anh ấy, nhưng người bình thường làm sao có thể hiểu tường tận về con người anh ấy cơ chứ?”
Lâm Diệu Âm nghe xong thì mờ mịt.
'Thiên Diệp Tử lườm cô, nghiêm túc nói: “Anh ấy là một truyền kỳ."
Khách sạn Hoàng Thành, Bạch Quân Nhu mặc trang phục lộng lẫy đến dự tiệc, bởi vì tối nay cô ta không đón tiếp người bình thường, mà là Kawano Ichiro — cậu chủ tập đoàn tài chính Sơn Hợp tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.
Mặc dù tập đoàn tài chính Cao Tường là sự tồn tại khổng lồ, nhưng chỉ giới hạn trong quê hương Trung Quốc. Đừng nói là đứng vững trên thế giới, mà ngay cả điều kiện để tiến công cũng chẳng có.
Nếu có thể đạt được hợp tác chiến lược với tập đoàn tài chính Sơn Hợp, vậy thì tập đoàn tài chính Cao Tường có thể tiến vào sân khấu quốc tế. Do đó Bạch Quân Nhu cực kỳ coi trọng buổi gặp mặt với Kawano Ichiro lần này.
Bảy giờ tối, một chiếc xe Toyota Alphard từ từ lái vào khách sạn Hoàng Thành. Sau đó hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen và một nữ thư ký bước xuống xe trước, cung kính mở cửa Xe ra.
Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, thân hình nhỏ bé hơi béo phì bước xuống xe. Anh ta là Kawano. Ichiro = cậu chủ tập đoàn tài chính Sơn Hợp.
“Yuki, ở nước Nhật chúng ta xe này chỉ được xem là xe bảo mẫu, nhưng ở Trung Quốc lại trở thành hàng hiệu xa xỉ. Ha ha! Cô nói thử xem đám người Trung Quốc này có ngu xuẩn hay không?”
Sakura Hideyuki = nữ thư ký ở bên cạnh ngượng ngùng đáp lại: “Boss nói chí phải, đám người Trung Quốc này là lũ ngốc nhiều tiền điển hình.”
“Ha ha ha." Kawano Ichiro cười lớn vài tiếng: “Chúng †a vào trong thôi, đừng để người ta đợi lâu.”
Một đoàn người đi lên phòng tiệc trên tầng cao nhất dưới sự dẫn đường của quản lý khách sạn.
“Chào cô Bạch.”
Kawano Ichiro nhìn thấy Bạch Quân Nhu thì chợt sáng mắt. Anh ta thật sự không ngờ rằng, đối phương còn đẹp hơn trong ảnh.
Nhất thời, một suy nghĩ xấu xa đã nảy sinh trong lòng anh ta.
Bạch Quân Nhu nhìn thấy ánh mắt xấu xa của đối phương thì trong lòng chợt có phản cảm. Nhưng vì nghĩ cho đại cục, cô ta vẫn tự nhiên mời Kawano Ichiro ngồi xuống.
“Ngài Kawano, hay là chúng ta bàn chuyện hợp tác trước nhé?” Bạch Quân Nhu đi thẳng vào vấn đề.
“Đừng vội, đừng vội.” Kawano Ichiro cười đáp: “Tôi biết quy tắc của người Trung các cô, làm ăn đều bàn bạc. trên bàn rượu, hay là chúng ta dùng bữa trước nhé?”
“Không thành vấn đề.” Bạch Quân Nhu hào phóng đáp.
Nhân viên phục vụ bắt đầu bưng món lên. Có món đặc sản của trung Quốc, cũng có món Nhật. Mấy món này đều do Bạch Quân Nhu cố ý sắp xếp, từ đó có thể nhìn ra, cô ta coi trọng vụ hợp tác với tập đoàn tài chính Sơn Hợp này đến cỡ nào.
Nâng ly cạn chén, đã uống ba ly rượu.
Trên mặt Bạch Quân Nhu đã đỏ ửng, mỉm cười nói: “Ngài Kawano, chúng ta có thể bàn chuyện chính rồi chứ?”
“Được thôi.”
Kawano Ichiro lau miệng, hờ hững nói: “Cô Bạch, thật ra tôi rất coi trọng tập đoàn tài chính Cao Tường các cô, hơn nữa tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta bắt tay với nhau nhất định có thể kiếm được một miếng bánh lớn trên thị trường quốc tế.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.” Bạch Quân Nhu mừng rỡ.
“Có điều Đúng lúc này, Kawano Ichiro chợt nhíu mày, thở dài: “Tôi tin rằng cô Bạch cũng biết rõ, lần hợp tác này chủ yếu nhất vẫn là tập đoàn tài chính Sơn Hợp. chúng tôi đã có sẵn thị trường trên quốc tế rồi.”
“Đúng vậy, vì thế chúng tôi đồng ý nhường thêm 20% lợi ích, chia bảy ba. Chúng tôi chỉ cần 30%.” Bạch Quân Nhu dịu dàng đáp.
“Ha ha, không giấu gì cô Bạch, thật ra đối với chúng tôi, 20% lợi ích mà cô nhường thêm kia có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Kawano Ichiro khẽ cười nói.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Bạch Quân Nhu nghiêm nghị: “Ngài Kawano có lời gì thì cứ việc nói thẳng, đừng ngại.”
Trong lúc hai người đang bàn bạc, một chiếc Maserati mang biển số thành phố Vân Hải đã tiến vào Hoàng Thành trong đêm tối.