Mục lục
Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật nảy mình. Trình Vũ quay đầu nhìn anh một cái thì thấy anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đầu tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Trình Vũ nhìn chung quanh một chút, trong xe cũng chỉ có ba người, lái xe đang lái xe, hiển nhiên lời này không phải nói với anh ta.

Cho nên, lời này là nói với cô sao?

Chỉ là, sao anh lại đột nhiên nói những lời này với cô chứ? Đây là anh đang giải thích với cô ư? Nhưng tại sao anh phải giải thích những điều này với cô chứ? Thế nhưng từ vẻ mặt lãnh đạm kia của anh lại không giống như là giải thích, đơn giản nó càng giống như là đang trần thuật một sự thật với cô hơn.

Trình Vũ không rõ lắm anh đây là có ý gì, nhưng cô lại gật gật đầu, trả lời một câu: "Vâng, em đã biết."

Sau đó anh cũng không nói gì nữa.

Tối hôm đó Trình Vũ ngủ cũng không được ngon giấc, cô mơ một giấc mơ rất hỗn loạn, chỉ là sau khi cô tỉnh lại từ trong mộng thì lại không nhớ nổi nội dung giấc mơ này.

Điều này khiến cho cô thức dậy muộn hơn vào ngày hôm sau một chút, sau khi cô xuống lầu thì Lục Vân Cảnh đã ngồi ăn cơm ở trước bàn ăn.

Hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu xanh đậm và quần dài màu đen, trang phục tối màu càng làm cho khuôn mặt anh ấy nghiêm túc và uy nghiêm hơn.

Anh cắt bánh mì thành những miếng nhỏ, lại dùng cái nĩa chậm rãi cho vào trong miệng. Một kẻ nguy hiểm như thế, vậy mà trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra một loại ưu nhã trong cảnh đẹp ý vui như thế.

Trình Vũ nghĩ đến dự định của tối hôm qua, rõ ràng đã thuyết phục mình, nhưng chỉ nhìn thấy Lục Vân Cảnh thôi cô lại tràn ngập lo lắng, cô luôn cảm thấy tới gần người như vậy đặc biệt cần phải có dũng khí.

Lúc này Trình Vũ hít sâu một hơi mới đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, chị Bảy rất nhanh bưng hai mảnh bánh mì lên cho cô, là vị bánh mì nho cô thích ăn nhất.

Cô nhìn thoáng qua phía đối diện, Lục Vân Cảnh ăn là bánh mì trắng, Trình Vũ nghĩ nghĩ bèn nhìn chị Bảy nói: "Hôm nay, tôi muốn ăn bánh mì trắng."

Chị Bảy lập tức nói: "Vậy tôi sẽ đi lấy cho mợ chủ ngay đây."

Trình Vũ lại gọi chị lại, sau đó nhìn lướt qua những miếng bánh mì nhỏ đã được cắt trong mâm của Lục Vân Cảnh, cô lấy hết dũng khí mới nói: "Tôi muốn ăn bánh mà cậu chủ đã cắt."

Chị Bảy: "..."

Chị Bảy sửng sốt một chút, sau khi xác định Trình Vũ không phải đang nói đùa thì một mặt khó xử nhìn lại Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh nghe nói như thế cũng dừng lại động tác, khẽ nâng ánh mắt quét về phía Trình Vũ, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Trình Vũ vừa đối đầu với ánh mắt của anh thì thấy trong lòng lộp bộp một tiếng. Cô muốn tới gần Lục Vân Cảnh, nhất định cô phải biết được ranh giới cuối cùng của anh, cô muốn biết.. anh có thể tha thứ dễ dàng cho cô đến đâu.

Cho nên cô mới mạo hiểm tìm đường chết nói lời này với Chị Bảy, muốn ăn bánh mì Lục Vân Cảnh đã cắt sẵn.

Thế nhưng hai mắt của Trình Vũ vừa đối đầu với Lục Vân Cảnh đã hối hận, cô luôn có cảm giác mình đang cưỡi trên đầu của cọp, mặc dù Lục Vân Cảnh không đến nỗi vì câu nói này của cô mà làm gì cô nhưng cô vẫn là sợ hãi. Người này âm trầm khó hiểu cao thâm mạt trắc, nếu như không phải vì lợi ích, cô nghĩ, hầu như sẽ không có người muốn tới gần anh.

Ngay khi Trình Vũ cảm thấy nụ cười của cô đều sắp cứng ngắc đến nơi rồi thì thấy Lục Vân Cảnh dời tầm mắt đi, dáng vẻ cũng không quá coi thành chuyện gì to tát, anh đẩy trực tiếp bánh mì mà mình đã cắt ra đến trước mặt cô, lại nhìn về phía chị Bảy nói: "Lấy lại một phần nữa cho tôi."

Chị Bảy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng đi xuống.

Mà Trình Vũ nhìn qua bánh mì được đẩy đến trước mắt mình lại ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ hiện ra càng thêm cứng ngắc.

Vậy mà Lục Vân Cảnh lại thật sự đưa bánh mì đã cắt cho cô..

Cô ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn anh một chút, chị Bảy đã cầm hai lát bánh mì mới tới cho anh, anh đang từ từ cắt ra, dường như cũng cảm thấy việc cắt bánh mì cho cô cũng không có gì.

Thân thể Trình Vũ cứng ngắc dùng cái nĩa xiên một miếng bánh mì cho vào trong miệng ăn, bởi vì phần ăn này là chuẩn bị cho Lục Vân Cảnh nên vị ngọt không nhiều, cảm giác ăn cũng không ngon. Bây giờ Trình Vũ còn có chút tỉnh táo, nhưng cũng ăn không ra mùi vị gì.

Lục Vân Cảnh ăn bữa sáng xong thì đi ra ngoài, như thường lệ thì một nhóm người làm thuê cung kính nhìn anh đi ra ngoài. Trình Vũ ngồi ở trước bàn ăn nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Lục Vân Cảnh rời đi, ánh nắng rơi ở trên người anh, thân thể cao lớn của anh cũng giống như được phủ một tầng ánh sáng, tản ra hào quang chói lọi.

Một tay Trình Vũ chống cằm hơi híp mắt nhìn, vừa ăn bánh mì mà anh cắt, ở trong lòng cô nghĩ, Lục Vân Cảnh cũng không đáng sợ như vậy, anh lại đồng ý đưa bánh mì đã cắt cho cô.

Xem ra phương thức ở chung của hai người cũng không phải là không thể thay đổi. Có lẽ anh cũng là loại người rất bị động, cô cách xa anh, trốn tránh anh thì anh cũng không tới gần, nhưng nếu cô chủ động một chút thì sẽ phát hiện Lục Vân Cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cho nên sau này cô dự định lại tới gần anh hơn một chút, cô muốn biết giấu ở bề ngoài âm lãnh kia rốt cục Lục Vân Cảnh là dạng người gì.

Cô muốn biết anh đang suy nghĩ gì, càng muốn biết ngoại trừ anh có thể tặng bánh mì đã cắt sẵn cho cô, thì ở bên ngoài anh còn có thể dễ dàng tha thứ cho cô đến tình trạng nào.

Hoặc là nói chính xác hơn, cô muốn biết liệu người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ và khó đoán này có cô trong tim hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK