Giờ phút này, Trình Vũ ngời ở trong phòng khách của biệt thự, đám người kia chơi đùa ở bên ngoài, chỉ cách một vách tường nhưng nơi này lại có vẻ thanh tịnh hơn rất nhiều.
Tạ Bác Nghệ vẫn đút tay vào túi rồi từ cửa đi vào, bởi vì vừa rồi cởi áo cho cô mượn cho nên bây giờ anh ta vẫn đang ở trần, anh ta đi đến trước tủ lạnh lấy ra một vại bia, sau đó cầm bia đi đến sô pha đối diện cô đặt thật mạnh xuống.
Cạch một tiếng làm cho Trình Vũ hoảng sợ.
Trình Vũ ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt hài hước của anh ta, anh ta trào phúng cười cô: "Cô nhát gan như vậy?"
Trình Vũ thân là người ở dưới mái hiên người khác cho nên không thể không cúi đầu, cho nên cũng không muốn chấp nhặt với anh ta, không thèm phản ứng với anh ta, Tạ Bác Nghệ làm như không nhìn thấy cô lãnh đạm, anh ta nghiêng người trên sô pha, chân bắt chéo, hỏi cô với vẻ lưu manh: "Lục Vân Cảnh có biết cô chạy thật xa đến sông Đại Vũ bơi lội không?"
"..."
Sắc trời dần dần tối, đèn màu bên ngoài biệt thự cũng được mở lên, trong lúc nhất thời đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vang trời, đây là thời điểm cả nhóm người chơi bời này bắt đầu cuồng hoan. Ánh mắt Trình Vũ nhìn ra cửa sổ, lướt qua đám người ầm ầm ĩ ĩ nhìn lên sắc tối ở nơi xa, trầm tư một lát mới nói: "Anh ấy sẽ đến tìm tôi."
Thật ra ngay cả Trình Vũ cũng không xác định được anh có thể tới hay không, nhưng không biết vì sao mình lại có thể nói ra lời khẳng định như vậy.
Tạ Bác Nghệ nghe thấy những lời này, không chút khách khí cười nhạo một tiếng: "Lục Vân Cảnh sẽ đến tìm cô á? Không chừng anh ta đang ở nơi nào đó sung sướng thì có."
Trình Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, mắt trợn trừng anh ta nói: "Không phải ai cũng thiếu đạo đức giống như anh đâu, một lúc kết giao với mấy cô bạn gái."
Tạ Bác Nghệ khinh thường nhướng mày, thảnh thơi nói: "Tôi không có bạn gái, cũng không có quen một lúc mấy người."
"Không có bạn gái? Người vừa rồi kia..."
Trình Vũ còn chưa nói xong Tạ Bác Nghệ đã trực tiếp đánh gãy: " Đó không phải là bạn gái của tôi."
"...'' Không phải là bạn gái mà còn giở trò đồi bại với người ta, loại người như Tạ Bác Nghệ này thật đúng là khốn kiếp.
Đúng lúc này, bầu không khí bên ngoài biệt thự vốn ầm ĩ đột nhiên an tĩnh lại, an tĩnh đến mức kỳ cục, Trình Vũ và Tạ Bác Nghệ vội nhìn ra phía bên ngoài, Tạ Bác Nghệ đang tính hỏi thì thấy Dịch Minh Kiệt vội vã chạy vào nói: "Tạ thiếu, tên họ Lục kia tới."
Mới nói hết câu đã thấy một đám người ùa vào, mà Dịch Minh Kiệt vừa nói chuyện bị đẩy luôn sang một bên.
Nhóm người này có khoảng mười mấy người, tất cả đều mặc tây trang đen, nhìn cả đám người đen nghìn nghịt đi vào lập tức làm cho mọi người có cảm giác bị áp bách.
Trình Vũ ngơ ngác đứng dậy nhìn về phía người cầm đầu, anh giống như đi rất vội vàng, trên trán lấm tấm ra mồ hôi, có vài sợi tóc bết trên trán nhưng anh cũng không lộ ra chật vật, sắc mặt lạnh như băng trước sau của anh, ánh mắt thâm thuý sắc bén trực tiếp dừng ở trên người Trình Vũ, cô lập tức giật nảy mình.
Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Trình Vũ kinh ngạc hồi lâu mới hỏi: "Anh...Sao anh tới nơi này?" Không phải anh ấy đi công tác ở nước ngoài hay sao?
Lục Vân Cảnh không trả lời, chỉ trầm giọng ra lệnh một câu: "Mau tới đây."
Không biết cô có phải bị ảo giác hay không thế mà cô lại cảm thấy trong giọng nói của anh lộ ra vài phần lo lắng, giọng điệu đó cùng với vẻ mặt lạnh như băng có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Trình Vũ cũng không khỏi khẩn trương theo, vội vàng đi qua, chỉ là còn chưa đi đến trước mặt anh, anh đã duỗi tay ra túm cô lại đây...
Anh ngưng trọng quét mắt nhìn khắp một lượt trên người cô, dường như đang muốn xác nhận cô có binh an vô sự hay không rồi mới mang cô đi ra ngoài, mọi người ở phía sau vội vàng tản ra hai bên nhường ra một con đường, hai người đang muốn rời đi thì lại nghe thấy Tạ Bác Nghệ khoan thai nói một câu: "Tôi nói này Lục Vân Cảnh, anh cứ đi như vậy à? Dù gì thì tôi cũng cứu vợ anh một mạng, anh không tỏ vẻ một chút nào sao?"
Trên đời này có người dám nói như vậy có lẽ cũng chỉ có loại người như Tạ Bác Nghệ này, nhưng Tạ Bác Nghệ thật sự có tự tin của anh ta. Hiện giờ ở thành Bác, Lục Vân Cảnh xem như là một nhà độc đại, các gia tộc khác bị anh chèn ép bóc lột, hiện giờ ở trước mặt anh đã không có thành tựu gì rồi, mà chỉ có nhà họ Tạ ở trước mặt Lục Vân Cảnh còn có vài phần quyền lên tiếng mà thôi.
Nhà họ Tạ làm về địa ốc, nhà họ Tạ phát triển cho đến bây giờ cũng chỉ có vài thập niên, tất nhiên thời gian kém hơn so với đại gia tộc trăm năm căn cơ thâm hậu như nhà họ Lục này, nhưng nhà họ Tạ buôn bán theo cách riêng, người nhà họ Tạ cũng vô cùng điệu thấp(trừ bỏ tên Tạ Bác Nghệ loại chuyên ăn chơi trác táng này), họ không kéo bè kết cánh cũng không trêu chọc thị phi, thuộc loại làm giàu trong im lặng cho nên lúc trước Lục Vân Cảnh đả kích các đại gia tộc mới không liên luỵ đến bọn họ.
Bởi vì không liên luỵ nên hai bên cứ kinh doanh riêng về phần của mình, mỗi bên tự phát triển, thật ra cũng tường an không có việc gì.
Nghe được những lời này, Lục Vân Cảnh dừng bước chân lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Bác Nghệ, sắc mặt anh trời sinh âm trầm và sắc bén nên từ trước đến nay ai đối mặt với anh cũng tự mang theo ba phần sợ hãi, nhưng Tạ Bác Nghệ lại cứ bất vi sở động, khoanh tay dựa người vào trên sô pha, ánh mắt mỉm cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhìn về phía anh.
Trình Vũ thấ thế không khỏi hít một hơi khí lạnh, mặc dù con hàng Tạ Bác Nghệ này khiến cho người ta vô cùng chán ghét nhưng lúc này Trình Vũ lại có chút lo lắng Lục Vân Cảnh sẽ tước da anh ta.
Lại không ngờ Lục Vân Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ cho người đưa một phần hậu lễ qua."
Lục Vân Cảnh cũng có vài phần khách khí với Tạ Bác Nghệ, xem ra nhà họ Tạ xác thật rất có thực lực.
Lục Vân Cảnh nói xong bèn mang theo Trình Vũ rời đi, Tạ Bác Nghệ thật ra biết điều cũng không nói thêm gì nữa.
Từ hẻm núi đi ra ngoài là ngồi du thuyền, sau đó lại đi xe đến nội thành, ở trên xe Trình Vũ mới có cơ hội hỏi Lục Vân Cảnh: "Sao anh đến được nơi này tìm em thế?" Lại còn tới nhanh như vậy, ngay cả Trình Vũ cũng không ngờ tới được