Ediror: Thanh Tâm
Beta: Tân Sinh
Nói xong cô có chút lo lắng, đối với việc cô đột nhiên quấy rầy, anh bằng lòng tạm thời bỏ qua việc của mình đến giảng giải cho cô đã rất khách khí, nhưng cô lại thể hiện mình ngốc nghếch như vậy. Cũng không phải ai cũng có tính kiên nhẫn kia, huống chi cô đối mặt lại là Lục Vân Cảnh.
Nhưng cô không nghĩ tới, Lục Vân Cảnh chỉ suy tư ngắn ngủi trong chốc lát, lúc sau bèn nói: "Có thể nói như vậy, nếu em làm về dịch vụ ăn uống, em nên biết người tiêu dùng cần nhất cái gì, muốn giỏi phán đoán trong lòng họ muốn gì, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của người tiêu dùng, làm cho bọn họ có thể tự giác đi vào nhà hàng của em, năng lực cạnh tranh của em sẽ tự nhiên có thể tăng lên."
Sự kiên nhẫn của Lục Vân Cảnh quả thực vượt qua dự kiến của cô, cho nên anh nói xong lúc sau cô còn có chút ngơ ngác.
Lục Vân Cảnh hỏi cô: "Anh nói như vậy em có thể hiểu được không?"
Cô chỉ ngơ ngác gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy cái không tốt kia thì dùng phương thức thế nào?"
Anh hơi nheo mắt lại, giọng nói bình tĩnh nhìn cô nói: "Hãm hại, chửi bới, chỉ cần em nghĩ tới cách xấu xa nhất, làm gì cũng đều được. Tốt nhất là một phát ăn chắc, làm cho đối thủ vĩnh viễn không thể xoay người, tự nhiên cũng đánh mất tư cách cạnh tranh với em."
Quả thực Trình Vũ sợ tới ngây người, vẻ mặt cô không dám tin nhìn anh. Lúc anh nói những lời này vẻ mặt bình tĩnh, dường như thật sự chỉ đơn giản phân tích vấn đề cùng cô.
"Hai loại phương pháp đều đã nói cho em, muốn lựa chọn như thế nào là quyền của em." Anh lại nói một câu.
Trình Vũ rùng mình, phải lựa chọn thế nào, cô đương nhiên chỉ có thể chọn phương pháp tốt.
Lục Vân Cảnh thấy cô dường như không có ý định rời đi, bèn hỏi lại: "Còn có vấn đề gì sao?"
Trình Vũ gục đầu không nói chuyện, vấn đề nên hỏi đều đã hỏi, cô đã không còn thắc mắc, chỉ là cô không muốn đi. Cô cảm thấy Lục Vân Cảnh, người này có một loại ma lực đặc biệt, lúc trước sợ hãi không tới gần anh, nhưng mà một khi bước từng bước tới gần anh, lại khiến cho người khác muốn ngừng mà không được, không thể buông tay.
Tuy rằng cô không cố ý duy trì khoảng cách nhất định cùng anh, nhưng anh đã giảng giải cho cô. Cô đứng cách đó cũng không xa, thân hình anh cao lớn ngồi trên ghế, tuy cô thấp một chút nhưng vẫn cho cô cảm giác vạm vỡ cao lớn.
Hơn nữa anh mặc chiếc áo khoác có mũ mà cổ áo mở có chút rộng, cô vùi đầu một chút thì có thể nhìn thấy dưới cổ áo là đường cong cơ thể rắn chắc, sau đó trong đầu lại hiện ra hình ảnh sáng nay ở phòng khách, cái mông cong của anh cùng với phần lưng phía sau nối liền tạo thành một đường cong đẹp duyên dáng, nhìn rất rắn chắc lại gợi cảm..
Anh là người lạnh như băng lại khó tiếp cận như thế, nhưng mà cô rất muốn biết người như vậy có thể có lúc dịu dàng hay không, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Vân Cảnh, không biết dưới khuôn mặt này đến cùng anh đang cất giấu là dạng gì. Ánh mắt quét tới vòm ngực rộng lớn của anh, bởi vì thường xuyên luyện tập cơ thể của anh rất chắc, bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà cũng bị kéo ra thành một đường cong xinh đẹp.
Cũng không biết bị Lục Vân Cảnh ôm vào trong lòng ngực sẽ là cảm giác gì. Một người lạnh lùng khó tiếp cận như vậy, anh giống như giỏi hơn tất cả, anh mạnh mẽ đến mức dường như chính mình không có tình cảm, cho nên quả thực không dám tưởng tượng, bị một người đàn ông như Lục Vân Cảnh ôm vào trong ngực, dịu dàng nhìn hoặc bị anh hôn kết cục sẽ có cảm giác gì?
Trình Vũ suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên cảm giác hai má bắt đầu nóng lên, hô hấp cũng có chút khó khăn, cô không biết bản thân mình tại sao lại nghĩ như vậy, tự nhiên lại nghĩ đến bộ dạng bị Lục Vân Cảnh ôm.
Cô cảm thấy bản thân mình chính là si ngốc.
Một bên cô ngăn cản suy nghĩ như vậy của mình, một bên lại rất chờ mong. Cô nghĩ anh kiếp trước đã giết người cứu cô, nghĩ anh đem bánh mì cắt được nhường cho cô, nghĩ anh nói qua cô muốn cái gì anh cho cô cái đó.
Giống như cũng không phải không có khả năng..
Trên thực tế cô cũng không phải một người đê tiện, chỉ là ngay cả chính cô cũng không hiểu vì cái gì mà mỗi khi kề bên Lục Vân Cảnh sẽ có suy nghĩ này kia. Thậm chí còn có càng quá phận, cô lại còn muốn trêu chọc anh, muốn cùng anh ám muội, muốn biết bộ dạng của Lục Vân Cảnh khi bị cô câu dẫn.
Nhưng mà lá gan của cô không lớn như vậy, thời điểm đối mặt với Lục Vân Cảnh cô hoàn toàn không dám lỗ mãng, bởi vì anh là một người đáng sợ như vậy, ánh mắt lạnh như băng của anh dừng ở trên người sẽ làm người khác sinh ra tâm lý sợ hãi.
Nhưng cô lại không muốn rời đi, không nghĩ buông tha cơ hội ở một mình với anh, cứ đấu tranh như vậy, ma xui quỷ khiến cô đột nhiên liều một phen kéo lấy tay áo của Lục Vân Cảnh, sau đó nắm chặt năm ngón tay, túm lại chắc chắn.
Có lẽ Lục Vân Cảnh cũng không dự đoán được cô có hành động như vậy, ánh mắt anh hơi lóe, lại không nói gì cũng không kéo tay áo bị cô túm ra.
Anh bình tĩnh như thường duy trì sự im lặng, như là đang đợi cô mở miệng.
Trình Vũ chỉ cảm thấy tim đập nhanh như sắp nhảy đến cuống họng, cô trì hoãn một lúc lâu mới tìm được giọng nói, nhưng cũng không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với anh: "Lần trước ở buổi đầu giá ô tô em bị cô Ngôn Băng Nhi hất rượi toàn thân. Tuy rằng sau đó anh Lục cũng xin lỗi em, nhưng lúc ấy trước mặt mọi người em bị hất rượi thật sự rất uất ức. Mặc kệ nói như thế nào, cô Ngôn Băng Nhi cũng là anh Lục mang theo.."
"Cho nên.." Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như vậy.
Có lẽ bởi vì nguyên do quá khẩn trương, cô cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt của cô hơi ửng đỏ, cô khẩn trương đến tay chân đều sắp cứng đờ, lại vẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của anh, cô cảm thấy mình sắp khóc đến nơi. Sau đó cứ như vậy còn mang theo cảm giác sợ hãi nhưng lại không muốn chịu thua, khóc nức nở nói với anh: "Anh phải dỗ dành em."
Lục Vân Cảnh: "..."
Trình Vũ cảm thấy đầu óc của cô thật hài hước, tự nhiên lại nói những lời làm Lục Vân Cảnh dỗ dành cô, bây giờ cô thực sự vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nhưng mà cô không muốn thu tay như vậy, nước mắt trực trào nơi khóe mắt nhìn anh, vô cùng đáng thương chờ anh trả lời.
Lục Vân Cảnh nhìn cô, chỉ là ánh mắt anh quá phức tạp làm cho người khác không nhìn thấu, cứ như vậy một lát sau, anh hỏi cô: "Em muốn anh dỗ dành như thế nào?"
Trình Vũ không phản ứng kịp, hơi giật mình hỏi: "Cái gì?"
"Không phải muốn anh dỗ em sao?"
"..."