Bảo an lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết anh ta tới đưa đồ cho cậu chủ, mợ chủ hỏi anh ta làm gì? Có phải anh va phải mợ chủ hay không?"
Trình Vũ lắc đầu, không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Thật là kỳ quái mà, người gặp nhiều năm trước ở nước ngoài thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này, mà anh ta còn tới tặng đồ cho Lục Vân Cảnh, hẳn anh ta cũng là người của Lục Vân Cảnh.
Vì sao người của Lục Vân Cảnh lại cứu cô chứ? Lúc ấy cô và Lục Vân Cảnh hoàn toàn không có một chút quan hệ gì mà.
Đây có phải chỉ là một loại trùng hợp hay không?
Mãi cho tới buổi tối Lục Vân Cảnh mới trở về, bởi vì chuyện buổi sáng nên Trình Vũ cảm thấy ngại khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh, vốn dĩ cô không muốn ăn cơm chiều, chỉ là trong lòng có thắc mắc nên cô vẫn xuống lầu.
Cùng Lục Vân Cảnh mặt đối mặt ngồi ở trước bàn, Trình Vũ vẫn có chút xấu hổ, chỉ là ngược lại với sự ngượng ngùng của cô, thật ra anh vẫn rất bình tĩnh ăn cơm, trong động tác lộ ra ưu nhã không nói nên lời.
Trình Vũ nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc của mình với anh: "Hôm nay em nhìn thấy một người đàn ông trên mặt có sẹo xuất hiện ở chỗ này, hình như là tới tặng đồ cho anh, anh ta là người của anh à?"
Lục Vân Cảnh cũng không quá để ý, chỉ khẽ lên tiêng: "Ừ."
Trình Vũ nhìn chằm chằm mặt anh lại nói: "Khoảng bốn năm trước lúc em ở Thụy Thành học đại học, người này đã từng cứu em, khi đó các anh đã biết nhau chưa?"
Trình Vũ cố ý nhấn mạnh thời gian, nhưng sau khi anh nghe xong chỉ suy tư một lát liền nói: "Bốn năm trước anh ta còn chưa làm việc dưới trướng của anh."
Nghe thấy đáp án này, trong lòng Trình Vũ bỗng có chút mất mát không hiểu ra sao cả, xem ra đây thật sự chỉ là trùng hợp.
"Đừng nghe những người ở bên ngoài nói linh tinh, anh cũng không có bất cứ phụ nữ nào ở bên ngoài cả."
Anh thình lình nói lôi Trình Vũ từ trong suy nghĩ ra, cô ngơ ngác nhìn anh, anh nói rất bình tĩnh dường như anh chỉ là đơn giản trần thuật một sự thật, nhưng Trình Vũ lại có ảo giác như là anh đang giải thích với cô.
Sao còn cố ý nói lời này với cô chứ? Là bởi vì chuyện sáng nay sao? Anh là người cường thế độc đoán vốn có thể không cần để ý cái nhìn của cô, cho nên anh cố ý nói điều này với cô vì sợ cô hiểu lầm sao?
Ý tưởng này làm cho tâm trạng đang mất mát của Trình Vũ tự nhiên thấy tốt hơn, cô vội vàng cúi đầu che dấu sự khác thường của mình, chỉ bình tĩnh gật đầu nói: "Vâng, em biết rồi." Sau đó liền ra vẻ chẳng có chuyện gì ăn cơm như thường.
Ngày hôm sau Lục Vân Cảnh đi nước ngoài họp, chị Bảy nói Lục Vân Cảnh có lẽ ở bên kia vài ngày.
Lục Vân Cảnh vốn dĩ là người luôn bận rộn Trình Vũ cũng có thể hiểu, chỉ là khi ăn cơm chiều, không có Lục Vân Cảnh mặt lạnh như Diêm La kia ngồi ở đối diện khiến cô có chút không quen.
Mãi cho đến cuối tuần Lục Vân Cảnh cũng không về, một mình Trình Vũ ở nhà cũng nhàm chán liền đi đến vườn trái cây ở ngoại ô thành Bắc, vườn trái cây này là ba để lại cho cô, ở ngoại ô thành Bắc nhưng cũng gần thành Bắc, lái xe tới cũng mất mấy giờ.
Vườn trái cây không lớn nhưng trong đó cái gì cần cũng có, trông coi vườn trái cây là một ông bác lớn tuổi và một chú chó chăn cừu, ông bác đó trước kia đi bên cạnh làm việc cho ba nuôi Trình Vũ, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn một chân bị què, ba nuôi liền sắp xếp cho ông ấy tới bên này trông coi vườn trái cây. Chó chăn cừu là chú chó đã nuối từ nhỏ ở nhà họ Trình, sau nó trưởng thành mới đưa nó sang đây để đặc biệt trông cửa.
Hiện giờ đúng là là mùa nho chín, bác ấy hái cho cô mẻ nho mới, còn làm cho Trình Vũ món milkshake nho mà cô thích ăn nhất.
Trình Vũ ăn xong nho và milkshake bèn ở vườn trái cây tản bộ, ở bên ngoài vườn trái cây là một rừng đào, hiện giờ sắp hết mùa, nhưng trái vẫn ngon, cắn một ngụm miệng đầy nước.
Vườn trái cây này xem như là vương quốc của cô cho nên cô thường đến nơi này ngây ngốc ở một đoạn thời gian, nơi này bốn mùa có hoa quả tươi mà nơi thành thị thiếu không khí tươi mát này, ở đây sẽ làm người ta thư giãn rất nhiều.
Trình Vũ ăn xong đào lại hái được một trái đào khác đang chuẩn bị lột vỏ thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, Trình Vũ quay đầu nhìn lại, cô thấy ở sau cây đào không xa có một người đang đứng bị cành cây rậm rạp che quá nửa người trên của người nọ, cô chỉ nhìn thấy người nọ lộ ra bên ngoài quần dài màu đen với giày.
Trình Vũ nhíu mày, thầm nghĩ trời nóng sao bác Dương còn mang giày vậy ta, cô nghi hoặc, hỏi: "Bác Dương là bác à?"
Hỏi xong liền phát hiện không thích hợp, phảng phất như muốn chứng thật điểm nàng không thích hợp, lại thấy người đàn ông ở sau thân cây chậm rãi đi ra.
Trình Vũ nhìn người đến trước mắt này chỉ cảm thấy đầu giống như vừa ăn một cái búa tạ, cô ngơ ngác nhìn anh, quên cả phản ứng.
Lại thấy mặc áo khoác dài, trên đầu đội mũ giáp, cả người che kín mít. Cách ăn mặc này hoàn toàn giống kẻ gϊếŧ Trình Vũ trước kia như đúc.
Từ sau khi trọng sinh cô cũng không truy tìm tung tích kẻ đã gϊếŧ chết cô là ai, vì cô cho rằng đó chỉ là một kẻ nhận được uỷ thác từ kẻ thù bị Lục Vân Cảnh giết chết nên là tới gϊếŧ cô trả thù mà thôi. Mặc dù cô cũng nghi người này biết cô, nhưng cô cũng không đào sâu, bởi vì cô cảm thấy mình chưa đắc tội với ai đến mức không gϊếŧ chết cô là không được.
Trình Vũ nhìn người đến, trong đầu hiện lên trăm điều nghi vấn, nhưng không có thời giờ nghĩ nhiều, vì người nọ đã chậm rãi đi tới.
Mặt trời trên cao từ nhánh cây đào chiếu xuống, Trình Vũ rõ ràng nhìn thấy người nọ giấu trong tay áo có một thứ lóe hàn quang lên, trên ngón tay cái còn có một cái nhẫn hình thoi quen thuộc đến không thể quen hơn bằng chất liệu bảo thạch hồng.
Không kịp sợ hãi, Trình Vũ theo bản năng chạy về phía sau, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Người đâu! Người đâu!"
Với hy vọng bác Dương nghe được có thể kịp thời tới cứu cô.