Yêu anh yêu trong cả những giấc mơ, nhưng không nắm bắt được suy nghĩ anh, không thôi lo lắng anh sẽ mệt mỏi vì em.
Từ ngày anh bày tỏ với Tâm Di, thì ngày nào Tử Phong cũng đưa đón cô đi học nhưng anh bảo cô về nhà anh cô lại không đồng ý. Mấy ngày nay, cứ có thời gian rãnh cô lại lần mò đi tìm căn hộ để thuê, cô không muốn bị dị nghị là dựa dẫm vào anh quá nhiều.
Hiện tại anh chính là bạn trai cô, cô không phủ nhận điều này nhưng cô vẫn thích tự lập hơn, cô cố gắng học là để làm gì chính là để tự lập.
Cô đăng tin tìm nhà ở một số nơi nhưng giá cả đắt đỏ thật xót xa cho tiền bạc của ba mẹ cô, cô hiện tại còn chưa làm ra tiền đã phải tiêu tiền. Mọi chuyện được cô giữ bí mật không dám nói cho Tử Phong biết, cô biết nếu nói với anh chắc chắn anh sẽ không đồng ý chính vì thế mà cô phải tự tìm cách.
Hôm nay có lẽ là ngày may mắn vừa tan học cô nhận được cuộc điện thoại của người cho thuê một căn hộ, cô vui mừng đến gặp người đó.
- Chào cô chắc cô là Dương tiểu thư rồi!_một chàng trai cao ráo lịch thiệp mời cô ngồi.
- Chào anh, tôi nghe anh nói có một căn hộ cho thuê có phải không?
- Phải để tôi dẫn cô đi xem căn hộ, nơi đây rất gần nơi cô học vả lại không khí rất trong lành, mọi sinh hoạt đều hết sức tiện nghi.
Cô nhìn quanh căn hộ, căn hộ tuy không lớn lắm nhưng xem ra rất thoải mái, có hai phòng ngủ và một phòng khách, mọi thứ được trang trí rất tao nhã rất hợp với ý cô. Nhưng cô không khỏi thắc mắc căn hộ tốt lại có giá ưu đãi thế này mà vẫn chưa có người thuê, vận may của cô sao đến liên tiếp thế nhỉ, thật đáng nghi ngờ.
Nhưng hiện tại niềm vui mừng đã lấn áp nghi ngờ cô xem xét kĩ hợp đồng phải nói là khá lâu lại có chút phân vân, chàng trai phải dùng hết năng lực để mà thuyết phục lâu lâu lại cảm thấy như bất lực trước cô gái này. Suy nghĩ hồi lâu cô cũng kí tên vào bản hợp đồng, chàng trai mới thở phào nhẹ nhõm, nếu mà gặp thêm một khách hàng như cô chắc anh ta đến gãy lưỡi.
Tạm biệt chàng trai cô ra về trong vui mừng, định khi về nhà sẽ làm một vài món ngon để ăn mừng. Nhìn vào khoảng không đầy nắng cô thở nhẹ một cái.
"Hôm nay quả là ngày may mắn!"
Cô vừa đi khuất, chàng trai lại lấy từ trong túi điện thoại ra bấm vào dãy số quen thuộc.
- Tôi nghe đây.
- Đã hoàn thành nhiệm vụ thưa chủ tịch!
- Cô ấy không nghi ngờ gì chứ?
- Có nhưng cũng đã đồng ý.
- Thôi được rồi, anh về đi!
- Chào chủ tịch!
Chàng trai lắc đầu ngao ngán, căn hộ này thuộc khu địa ốc của tập đoàn P&A nếu không nói dù cho cái tệ nhất cũng sống rất thoải mái. Anh ta càng cảm thấy không hiểu, cô là bạn gái anh cho một căn hộ thì cứ việc cho cần gì phải lén lút như vậy. Đôi lúc làm việc với Tử Phong mà chẳng hiểu anh nghĩ gì.
Tử Phong nở một nụ cười vừa nghe được một tin tức, cô tưởng những gì cô làm anh không biết hay sao, bản tính ương ngạnh của cô anh chẳng lạ gì. Cô thích tự lập anh hiểu nhưng có chắc cô một mình ở cái đô thị bon chen này không xảy ra chuyện gì.
Anh rất muốn nói vạch toẹt ra cô là hôn thê của anh nên phải về với anh, chỉ đơn giản thế thôi mà anh không nói được chỉ vì cái lời hứa chết tiệt kia.
Cô muốn thuê nhà anh cho cô thuê nhưng vẫn nằm trong vùng kiểm soát của anh vẹn cả đôi đường.
---------------------
Hôm nay cô chính thức dọn đồ sang nhà mới, Kỳ Quân cũng đã lên nhập học, Tiểu Kì cứ cằn nhằn cô suốt từ lúc cô đòi dọn ra ngoài. Nhưng ngay cả Tử Phong cũng bó tay dán miệng không nói thì một mình Tiểu Kì nhỏ bé thì khó mà lay chuyển được cô.
Vừa dọn đồ xong đến nơi, cô hí hửng gọi cho Tử Phong để báo tin. Cô chắc anh không vui khi cô làm như vậy nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết.
- Anh nghe đây!
- Anh Tử Phong, em dọn về nhà mới rồi ở đây rất tốt._cô vẫn cười rất tươi như vớ được vàng.
- Em thích thì được rồi!_giọng anh có vẻ rất mệt mỏi.
Câu nói này nếu cô tinh ý một chút có thể nhận thấy rõ chỉ có những thứ đã được chuẩn bị sẵn thì câu này mới được nói ra, nhưng cô lại không nhận ra lại nghĩ là anh đáp hờ hững.
- Anh giận em có phải không?
- Không có, cũng sắp giờ ăn trưa rồi em chuẩn bị đi anh đến đón em.
- Được, vậy lát nữa gặp.
Cô cùng Tiểu Kì và Kỳ Quân hì hục sắp xếp lại đồ đạc rồi lao dọn sơ qua, ở đây không phải nói thuộc căn hộ cao cấp nên vẫn thường xuyên được quét dọn.
- Tâm Di, tôi cảm thấy căn hộ này không phải tầm thường nha!_Tiểu Kì cũng không khỏi thắc mắc.
- Người ta bảo là căn hộ tốt mới xây nên được ưu đãi phân nữa.
- Cái gì phân nữa? Bà có bị lừa không đấy, ở đây hay có những căn hộ ma lắm đấy!_Tiểu Kì rất ngạc nhiên vì lời nói của Tâm Di thời thế bây giờ không giá cả cắt cổ thì thôi làm gì có chuyện ưu đãi nhiều đến thế.
- Ý...ý bà nói ở đây có ma hả?_phút chốc mặt Tâm Di tái đi.
- Chị rõ vớ vẩn, ở đây làm gì có ma. Ý của chị Tiểu Kì là căn hộ không có chủ đã bị người khác vào mạo danh cho thuê rồi ôm tiền trốn._ Kỳ Quân đang lao dọn cũng phải dừng tay giải thích cho bà chị.
- À, ra thế! Nhưng chắc không phải đâu, chỉ có một tháng tiền đặt cọc thì có bao nhiêu.
- Thôi dù sao cũng dọn vào rồi bàn tới vấn đề này làm gì, mà anh rể không phải làm bên địa ốc hay sao để em nói anh ấy điều tra mới được._Kỳ Quân nở một nụ cười gian nhìn Tâm Di, cậu ta vừa đến đã nghe Tiểu Kì tường thuật một chuyện tình lãng mạn của bà chị nên sinh lòng trêu chọc.
- Chị cấm em hó hé với anh Tử Phong._cô lườm Kỳ Quân một cái.
Thế rồi mọi chuyện cũng xong, cả ba nằm vật ra sô-pha thở mệt nhọc, lại mỉm cười hài lòng với thành quả của cả buổi sáng.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tâm Di ra mở cửa rồi nở một nụ cười:
- Anh Thiên Ân đến đón Tiểu Kì sao?
Thiên Ân gải gải đầu cười cười, đúng là anh có thói quen đi ăn trưa cùng Tiểu Kì. Theo đó, Thiên Ân vào xem xét ngôi nhà được một lát rồi nở một nụ cười. Nụ cười của anh không phải là hài lòng với ngôi nhà mà là hiểu được vì sao ngôi nhà này được cô thuê với giá rẻ, nhưng nói không hài lòng cũng không đúng căn hộ thuộc sở hữu của P&A thì chẳng phải tầm thường.
Thiên Ân biết nhưng anh không nói, anh biết Tử Phong đã cố che giấu thì anh chẳng dại gì nói ra, nói ra không khéo Tâm Di lại ôm đồ đi chỗ khác thế nào anh cũng bị Tử Phong cằn nhằn cho một trận.
Thế rồi, Thiên Ân cùng Tiểu Kì rời khỏi nhà Tâm Di đi dùng bữa trưa, cô đột nhiên nảy ra ý định làm bữa trưa đơn giản ăn tại nhà luôn cho tiện, cô bảo Tử Phong đón Tử An qua chơi luôn một thể.
Cô là vô tình gọi, nhưng lại không biết mình lại trở thành người se duyên. Khi Tử Phong đến thì cô đã làm xong bữa trưa rồi. Tiếng chuông cửa vang lên, Kỳ Quân ra mở cửa, trước mặt cậu chính là một chàng trai theo con mắt của cậu thì phải nói là tuyệt mĩ hèn gì bà chị của cậu không đổ cho đành.
Kỳ Quân đã nghe về Tử Phong rất nhiều, một chủ tịch trẻ tài ba đánh nhanh rút gọn chưa một lần thất bại. Ngoại hình thì khỏi phải bàn mang một vẻ đẹp băng lãnh nhưng cậu không nghĩ rằng Tử Phong lại phải lòng bà chị của cậu.
Nhưng nói gì thì nói Kỳ Quân cũng phải khen chị của mình vừa xinh đẹp lại dịu dàng, ánh mắt mỗi lần nhìn xoáy vào người khác có thể biết hết tâm tư của họ và cậu chính là người thường xuyên bị Tâm Di đọc hết tâm tư.
Cậu định mở miệng chào hỏi cho phải phép một thằng em vợ, ai ngờ từ sau lưng Tử Phong nhảy ra một con khỉ mà không phải là một cô gái, làm cậu giật cả mình quên cả việc chào hỏi, chút nữa còn bật ngửa ra phía sau.
- Hù..chị...cậu...cậu sao lại ở đây?
- Đây là nhà tôi.
Tử An nhẫn tưởng người ra mở cửa là Tâm Di, cô chỉ biết Tâm Di đột ngột thuê nhà lại không có nói sẽ có thêm một người con trai lần này thì cô độn thổ thật rồi.
Nhưng cô không thể độn thổ được vì người con trai trước mặt chính là người mấy ngày nay làm cô phải suy nghĩ ra cách nào để trả ơn. Cô độn thổ rồi làm sao mà nhìn mĩ nam trước mặt nhưng mà thật đáng xấu hổ để cậu gặp tình cảnh một cô nhóc lanh chanh hấp ta hấp tấp.
Bốn con mắt nhìn nhau như thấy vật thể lạ, người đứng cạnh như Tử Phong còn thấy có dòng điện xẹt ngang rùng mình một cái. Anh nhịn cười ho khan một tiếng, Tử An vốn định dọa Tâm Di bảo anh che chắn anh còn chưa kịp nói người trước mặt không phải Tâm Di thì Tử An đã nhảy xổ ra, anh biết Tử An đang ngượng anh mà cười chắc Tử An chạy biến luôn quá.
- À anh là Tử Phong, anh vào nhà đi chị Tâm Di đang trong bếp.
- Chào em._Tử Phong cười nhẹ gật đầu một cái rồi bước vào nhà.
- Tôi là người không phải ma không cần nhìn tôi như vậy. Cậu không định vào nhà sao?_Kỳ Quân cố mím môi nhịn cười nói với Tử An.
Vừa nhìn thấy Tử An cậu có một chút ngạc nhiên cùng một chút vui mừng nhưng lại không biết cậu vui mừng vì lí do gì. Thấy cái dáng vẻ tinh nghịch kia cậu lại cảm thấy thú vị, gương mặt ngượng ngùng ửng đỏ làm cậu không khỏi buồn cười, ánh mắt tròn xoe nhìn cậu như người ngoài hành tinh mới rớt xuống.
- Tôi...tôi vào ngay đây. Mà cậu có quan hệ gì với chị dâu?
- Là em trai.
Tử An gật gù đã hiểu nhưng vẫn còn ngượng cúi gằm mặt đi vào.
Kỳ Quân khép cửa xong vai run lên bần bật đi theo sau Tử An, cô quay lại nhìn Kỳ Quân cười mà thẹn quá hóa giận.
- Cậu cười cái gì?_chẳng cần giữ dáng vẻ thục nữ chi cho mệt cô đưa mắt lườm Kỳ Quân một cái.
- Tôi đâu có cười, con mắt nào cậu thấy tôi cười, à mà lúc nãy tôi thấy một con khỉ múa may trước mặt nên không cười sẽ rất khó chịu._Kỳ Quân phải nói là nhịn hết mức rồi chỉ muốn cười phá lên nhưng trước mặt anh rể phải giữ hình tượng một chút.
- Cậu...
Đúng là lúc nãy cô có một chút lanh chanh nhưng có cần so cô với con khỉ hay không, thật quá đáng.
- Hai đứa quen nhau sao?_Tử Phong nhịn không được phải lên tiếng hỏi không khéo lại gây ra chiến tranh tại nhà mới lại khổ.
- Không quen.
Tử An đi lại ngồi lên sô- pha buông một câu như nặng cả nghìn tấn, làm cho Kỳ Quân và Tử Phong phải giật mình. Tử Phong nhìn sang Kỳ Quân đưa mắt hỏi "có thật như lời Tử An nói hay không?". Kỳ Quân chỉ nhìn Tử An cười cười, càng ngày cậu càng cảm thấy thú vị trêu một chút cũng tốt.
Tử Phong nhìn Tử An lắc đầu, mới vừa bước vào nhà đã gây sự đúng là mang con khỉ lanh chanh này theo đi tới đâu gây họa tới đó. Anh đi vào trong bếp, đi thật chậm đứng phía sau Tâm Di đưa tay quàng qua cổ ôm chầm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên bờ vai nhỏ nhắn, anh ngày càng tham lam ở bên cạnh cô.
Những lúc anh mệt mỏi thế này chỉ cần có cô bên cạnh nhưng đến bao giờ thì cuộc sống của cô mới thật sự gắn liền với anh. Nếu cô chịu ở nhà anh thì tốt rồi không cần phải một ngày thời gian được gặp cô rất ít.
- Anh...Tử Phong!_cô bất ngờ, không ngờ anh mà cũng có cái hành động này sao.
- Không thích anh ôm như thế này à?
Anh buông cô ra xoay người cô lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán. Có hôn thê mà không được thừa nhận thật là bực bội, nhưng để cô được cuộc sống bình yên thì đánh đổi một chút cũng chẳng đáng gì nhưng nếu cô biết được liệu có trách anh hay không.
- Không phải, em đang làm dỡ tay một lát nữa sẽ xong anh ra ngoài đi._cô đẩy nhẹ anh ra.
Cùng lúc đó Tử An và Kỳ Quân đi vào liền nghĩ hai người tận dụng thời gian để tình tứ.
- Anh hai bây giờ là thanh thiên bạch nhật._Tử An nở một nụ cười ẩn ý, cô thích nhất là phá đám anh trai.
- Nhóc vô đây làm gì rình mò sao?_Tử Phong nhìn Tử An vẽ nên một đường cong châm chọc.
Anh còn lạ gì tính Tử An so với anh là khác một trời một vực, Tử An chỉ giống anh mỗi khuôn mặt mà thôi. Anh lạnh lùng bao nhiêu thì Tử An lại vui tính và nhiều chuyện bấy nhiêu. So về chiều cao lại càng kém xa.
- Em mà thèm rình mò sao, chỉ là anh lộ liễu quá nên để em bắt gặp mà thôi, em đi vào đây để học hỏi chị dâu mà thôi._mặt Tử An đỏ lên.
Cô đúng là có ý rình mò, ngồi ở phòng khách nhìn cái con người kia cười khoái chí thật là bực mình, càng cảnh cáo càng cười cô còn đang nghĩ không biết sáng nay Kỳ Quân có uống nhầm thuốc hay không.
- "Con khỉ nghịch ngợm " như cậu mà cũng muốn học nấu ăn sao? Chị hai chị đừng dại mà day vào con khỉ này không khéo lại hư bột hư đường.
Kỳ Quân khoái chí lại cười bây giờ cậu phát hiện một thú vui mới đó là chọc tức Tử An. Thì ra cậu cũng có lúc nhìn lầm người lần đầu gặp nhẫn tưởng dịu dàng ai ngờ cũng có lúc rất nghịch ngợm. Mà cũng phải ở độ tuổi của cậu mà không nghịch ngợm thì rất hiếm, cậu chưa nói cho ai biết tiêu chí chọn bạn gái của cậu chính là dựa trên chị hai cậu, không hiểu sao lại đi để ý đến cô nhóc này.
Cậu có nghe Tâm Di nói là Tử Phong đưa em gái đến chơi bảo cậu phải ít kiêu căng đi một chút liệu mà cư xử cho phải phép lại không nghĩ rằng sẽ gặp lại Tử An.
- Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu._Tử An lại lườm Kỳ Quân một cái.
Mấy ngày nay cô còn mường tượng khi gặp lại Kỳ Quân phải cười dịu dàng, e thẹn một chút, cách này là Tâm Di chỉ cho khi gặp người mà mình thích.
Vậy mà hôm nay cô gặp lại Kỳ Quân, càng nhìn vào gương mặt điển trai kia lại càng thêm bực.
Tâm Di hết nhìn Tử An rồi nhìn Kỳ Quân, cô không nghĩ hai người xa lạ mới gặp nhau mà lại nhìn nhau với ánh mắt này.
- Khoan đã hai đứa...biết nhau trước đó rồi có đúng không?
- Phải lần đầu gặp là con gái, hôm nay gặp là con khỉ._Kỳ Quân lại cười khoái trá nói rồi nhanh chân chuồn lẹ.
- Kỳ Quân chết tiệt tôi không tha cho cậu đâu.
Nãy giờ Tử An đã nhịn rất lâu rồi, cái con người này đùa dai thật, đúng là không trị không được. Vậy là một cuộc rượt đuổi vòng quanh căn nhà tiếng cười râm rang tiếng la hét inh ỏi. Cuộc rượt đuổi dừng lại khi Tâm Di hoàn thành xong bữa trưa với bốn đĩa mì ý thơm phức khói bốc nghi ngút.
Cả bốn người như một gia đình nhỏ, trong suốt bữa ăn chỉ toàn nghe tiếng nói của Tử An và Kỳ Quân, Tử Phong chỉ im lặng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó lâu lâu chỉ khẽ cười.
Cái anh để ý là sắc mặt Tâm Di có một chút xuống sắc anh không khỏi xót xa, anh có hỏi nhưng cô không nói chỉ cười nhưng anh biết cô vẫn bị cơn ác mộng kia hành hạ, nhiều lần cô ở bên cạnh anh chìm vào giấc ngủ vẫn không ngừng gọi tên anh trong đau đớn. Những lúc như thế anh chỉ có thể ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng mà lòng đau như cắt.
Anh thấy bất lực, đến khi nào cô mới được bình yên?
Tử An lại luyên thuyên kể cho hai người kia nghe về chuyện làm sao mà cô và Kỳ Quân biết nhau. Lại còn chung lớp nếu nói không quen chính là nói dối.
Mấy hôm trước vừa vào đến trường Tử An vui mừng hớn hở mong tìm gặp lại Kỳ Quân nhưng tuyệt nhiên không thấy thân ảnh cao to của cậu, cô thất thần ra về. Ai ngờ đi ngang bảng thông báo danh sách trúng tuyển đã được sắp lớp đập vào mắt có tên Kỳ Quân nhưng cô không biết có phải cậu không.
Lại một lần nữa, Tử An thường ngày lóc chóc lanh chanh lại thơ thẩn trên mây. Cô không biết khi gặp lại Kỳ Quân sẽ phải biểu hiện như thế nào, lần này thì hay rồi cô bị Kỳ Quân gán cho biệt danh "con khỉ nghịch ngợm" thật là đáng ghét.
- Thì ra hôm đó, khóe môi em bị bầm tím là do vì Tử An sao?_Tâm Di nhìn Kỳ Quân cười ẩn ý, xưa nay nghe Kỳ Quân đánh người ta cũng không biết đến khi bị đánh mà vẫn nhịn.
- Thu lại cái nụ cười của chị đi nhìn ớn óc chết được.
Cậu bực tức lườm Tâm Di lại liếc sang Tử An chuyện đáng xấu hổ này cậu định giấu nhẹm đi luôn rồi không ngờ lại không kịp bịt miệng "con khỉ nghịch ngợm" một mạch khai hết.
- Vậy sao, hèn gì dạo gần đây anh thấy con nhóc này cứ như người mất hồn.
Tử Phong nghe kể chuyện cũng hiểu được vì sao dạo gần đây Tử An như cái xác không hồn, lơ lơ lửng lửng. Hỏi nguyên do thì không nói, anh đâm ra lo lắng con tưởng em gái xảy ra chuyện gì.
Nghe đến đây Kỳ Quân khẽ cười, hóa ra Tử An cũng như cậu. Nếu Tâm Di ở nhà thể nào cũng nhận thấy biểu hiện khác lạ của cậu.
- Anh hai..._Tử An lại liếc người anh cao quý một cái, cô chỉ là không được tập trung đâu đến nổi mất hồn.
- Thôi được rồi đừng ghẹo Tử An nữa._Tâm Di buông lời bên vực nhưng nụ cười trêu chọc vẫn chẳng thể nào tắt được.
- Cậu sẽ học cùng lớp với tôi có phải không?
Tử An không thôi thắc mắc cái người trong danh sách tên Kỳ Quân có phải là cậu hay không.
- Phải thì sao?_ Kỳ Quân nhíu mày nhìn Tử An khó hiểu.
Dường như cậu ngửi được mùi không an toàn khi học chung với Tử An. Bây giờ cậu càng nghĩ càng thấy mình dại, hôm đó chắc chắn tại cái tội lanh chanh lóc chóc cho nên mới gặp vạ vậy mà hôm đó cậu lại nổi máu anh hùng ra tay nghĩa hiệp.
- Không có gì đến lúc đó khắc biết._một nụ cười ma mãnh hiện hữu trên môi Tử An.
Cả ba người còn lại nhìn Tử An cười nhưng Kỳ Quân khẽ rùng mình một cái. Bữa trưa cũng xong Tử Phong và Tử An về. Tâm Di và Kỳ Quân lại tiếp tục trang trí cho căn nhà mới. Sắp tới cô còn có nhiều việc phải làm, đột nhiên mấy hôm nay cô lại mơ thấy một bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền nhưng không rõ nó có ý gì. Cô không nghĩ những cơn ác mộng kia ngày càng kéo dài và bám riết lấy cô không buông. Chỉ cần chợp mắt là lập tức xuất hiện, cô không cách nào gạt bỏ nó.
Cô nghĩ phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, cô có phải mắc căn bệnh quái ác nào rồi không. Càng suy nghĩ cô càng hoang mang lo sợ nhưng lại không dám nói với Tử Phong, cô sợ anh bận nhiều việc lại lo lắng cho cô như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Khi nãy anh ôm cô từ phía sau, cô có thể cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi anh còn có thời gian quan tâm đến cô đã làm cho cô không khỏi cảm động, cô không mong lại nhận nhiều hơn càng tăng thêm sự mệt nhọc cho anh.
Tử Phong không ngừng suy nghĩ làm cách nào để cô ở bên cạnh anh nhưng có nói cách mấy cô cũng không nghe, anh nuông chiều cô quá nên cả lời nói như mệnh lệnh của anh cô cũng không nghe.
Nhìn gương mặt hóc hác xanh xao của cô anh đau lòng tột cùng, cái quá khứ chết tiệt kia khi nào mới buông tha cô. Anh đôi lúc muốn phá vỡ cái lời hứa kia nói ra quá khứ của cô, để cô thôi bị hành hạ về tinh thần.
Anh nhiều lần đến gặp Join để tìm hiểu về những ảnh hưởng xấu có thể mang lại khi cô biết được sự thật, Join chỉ bất lực lắc đầu, ông không có xác suất nào chắc rằng khi cô nhớ lại mà còn bình thường vui vẻ như bây giờ.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào, chuyện cô chính là Thiên Tư cho đến bây giờ anh cũng không dám nói cho ai biết, anh sợ biết càng nhiều thì phần trăm cô biết lại càng nhiều.
Thiên Ân và Khả Chiêu không có lòng tin rằng anh yêu Tâm Di thật lòng, họ cho đó chỉ là ngộ nhận chỉ xem Tâm Di là người thay thế cho hình bóng cũ nhưng họ không biết cô đích thực là người anh yêu.
Nhưng ba mẹ anh lại rất vui khi biết anh quen Tâm Di, nhiều lúc anh thấy họ vui mà có lúc định nói ra toàn bộ sự thật nhưng chắc chắn họ sẽ bắt cô phải nhớ lại như vậy chẳng khác nào anh đẩy cô vào chỗ đau khổ.
Mọi chuyện cứ rối tung, bao nhiêu chuyện xảy ra cho đến bây giờ anh không biết rằng anh cố chấp điều tra là tốt hay xấu.
Sắp tới anh phải có chuyến công tác vài ngày thật sự không yên tâm một chút nào khi để cô một mình, nhưng lại không biết được Hạo Minh sắp tới sẽ làm gì với cô, nếu chỉ là đùa giỡn để chọc tức anh thì không sao, nếu cậu ta điên lên lấy mạng sống của cô ra làm trò chơi lúc đó không biết sẽ ra sao.
Cái trò chơi cậu ta bảo anh tìm Thiên Tư vẫn chưa kết thúc nhiều khi anh vẫn muốn nói rằng anh đã tìm được cô nhưng lại sợ Hạo Minh lợi dụng sự mất đi kí ức của cô, rất có thể cậu ta sẽ tìm mọi cách để cô nhớ lại.
"Tâm Di anh phải làm sao mới tốt cho em?"