• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã là sự thật thì không thể che giấu, một người biết thì những người còn lại cũng có ngày sẽ biết.

Tội lỗi dày đặc không có khả năng tha thứ, sự chịu đựng luôn có giới hạn đến một mức nào đó lửa giận sẽ thật sự dâng trào.

Màn hình laptop Tử Phong bật sáng, bên trong chính là gương mặt của 3K. Mặt 3K có chút căng thẳng, Tử Phong bảo anh ta phải bảo vệ Tâm Di vậy mà hết lần này đến lần khác để Tâm Di bị thương. Trọng trách này 3K thật sự sắp gánh không nổi. Vừa rồi mới nhìn đến đoạn phim mà người cận vệ quay được 3K đã giật mình đến mạch máu cũng bị đông cứng. Nếu còn không nói cho Tử Phong biết chỉ e khi anh về sẽ lột da anh ta ra.

- Chủ tịch tôi thật xin lỗi!

- Anh lại gây chuyện sao?_Tử Phong nhíu mày khó hiểu.

- Cứ cho là vậy. Cậu xem video và đoạn ghi âm tôi gửi cho cậu rồi cho tôi ý kiến._3K bộ dạng vô cùng nghiêm túc không có khả năng đùa cợt.

Màn hình máy tính của Tử Phong lập tức nhận được một đoạn phim cùng một đoạn ghi âm, càng xem mày anh càng nhíu chặt sự giận dữ càng tăng. Anh đúng là đánh giá thấp Tạ Y Ngân rồi, biết Tâm Di là bạn gái anh vẫn có thể ra tay. Anh bây giờ thật sự không biết khen cô ta gan dạ hay mắng cô ta ngu ngốc.

\" Y Ngân cô dám đụng đến người của tôi, cô chán sống rồi có đúng không?\"

Anh là một nam nhi đáng lí không muốn so đo nhưng đã quá sức chịu đựng của anh rồi. Nếu không phải nhiều lần anh tha cho cô ta thì cô ta có thể lộng hành như bây giờ sao. Cô ta chính là không biết trời cao đất dày, muốn anh cho một bài học thì mới dừng tay.

- Chủ tịch cậu định như thế nào?_3K nhìn vào sắc mặt của Tử Phong cũng đủ biết anh vô cùng tức giận.

Một khi Tử Phong nổi giận thì người kia không có đường sống, Y Ngân đã nhiều lần được Tử Phong tha cho dĩ nhiên sẽ tội gấp bội, hình phạt cũng theo đó mà nhân lên. Lần này cả sự nghiệp của Y Ngân sẽ không còn cách cứu vãn

- Không nhân nhượng._lời nói trầm thấp thoát ra khỏi đôi môi mỏng.

Nếu tha thứ nhiều lần không có tác dụng thức tỉnh thì cứ trừng phạt để cô ta thấy hậu quả trước mắt.

Tử Phong có chút suy tư nhìn bộ dạng của Tâm Di, trong lòng dâng trào sự đau xót. Mỗi một vết thương trên tay cô cũng như những mũi kim đâm vào tim anh. Nhìn Tâm Di vì người khác mà hi sinh sự tôn nghiêm của bản thân anh cảm thấy bản thân thật bất lực. Cô cắn răng chịu đau cũng không khóc, một cô gái chịu nhiều nỗi đau như vậy anh lại để mặt cô một mình. Đôi mày nhíu lại, nhãn thần sâu lắng, Tử Phong có cảm giác bản thân đã quá vô tình chăng? Anh muốn tự cô đứng vững trên chính đôi chân cùng ý chí của bản thân. Cô là người có thể sẽ thừa kế một gia sản lớn của gia đình, anh muốn cô kiên cường để tiếp quản và khôi phục cơ nghiệp nhà họ Diệp.

\"Thiên Tư! Xin lỗi, là anh sai anh vẫn luôn tin rằng em có thể tự bản thân đứng vững\"

Thiên Tư!

Thiên Tư!

Trong lòng Tử Phong không ngừng gọi tên người con gái anh đã một thời lãng quên, anh cứ tưởng quên cái tên kia đi cô sẽ không phải chịu đau khổ. Nhưng có lẽ anh sai rồi cho dù cô ở bên cạnh anh với một thân phận mới đi chăng nữa cô vẫn phải chịu sự thống khổ của quá khứ. Cô hiện tại phải chịu đủ mùi vị của đời nhưng anh quá cứng rắn muốn cô tự bước đi trên con đường đầy chông gai cùng nguy hiểm. Có lẽ đã đến lúc anh thực hiện trách nhiệm chính đáng của một vị hôn phu, dùng vòng tay và tình yêu của anh che chở cô cho đến hết cuộc đời.

- Ý cậu là thẳng tay._3K cũng không nhẫn tâm nhìn một cô gái sự nghiệp sụp đổ.

Tâm Di của anh liền bị cô gái độc ác kia hại cho thê thảm như vậy, anh tha cho cô ta thì anh không phải Du Tử Phong. Bây giờ cho dù có mười Khả Chiêu đứng trước mặt cầu xin cũng không thay đổi được quyết định của anh.

- Không cần biết cô ta là ai lập tức cho cái tên Tạ Y Ngân biến mất khỏi làng giải trí cho tôi._giọng Tử Phong băng lãnh.

Chỉ cần có những lời nói của cô ta thì cũng như đã có bằng chứng xác nhận rằng cô ta có động cơ mưu hại người như vậy còn đứng vững được hay sao?

Anh muốn xem nếu không có tiền tài cùng quyền lực trong tay thì cô ta có thể làm cái gì.

Không gian nơi Tử Phong làm việc vô cùng sáng sủa và cũng ấm áp. Nhưng vì một câu nói này của Tử Phong mà trở nên âm u giá lạnh.

Tuyệt đường sống!

Tử Phong chính xác là trở nên vô tình tuyệt đường sống của Y Ngân.

Nghe được một câu này của Tử Phong mà 3K tóc tai dựng đứng, đang ở Sài Gòn nóng bức vì sao anh ta cảm thấy như có gió lạnh thổi qua khiến cả người rét run. Nghe đến đây thôi cũng đủ biết Tử Phong có bao nhiêu lửa giận, anh chỉ hận nỗi không làm cho cô gái kia biến mất khỏi thế gian này.

- Đã rõ!_3K hít sâu một cái cố trấn tĩnh bản thân.

3K nuốt khan một cái. Lần này thì anh ta đúng là gây họa lớn rồi, nếu không nhờ người thiếu niên kia ra tay ngăn cản không biết Y Ngân còn làm ra những chuyện gì. Nhưng chính Tử Phong đã nói nếu không có gì nguy hiểm tính mạng cho Tâm Di thì không cần ra mặt. Họ chỉ làm theo lời anh mặc khác cũng không muốn làm Tâm Di hoảng sợ. Nếu để một người lạ mặt giúp đỡ thì thà cứ để cô tự xử lí, tùy duyên cô liền có quý nhân giúp đỡ.

Tử Phong đã ra lệnh thì Y Ngân thật sự không còn đường thoát. Nói thẳng ra từ nay trở về sau Y Ngân không còn khả năng ngốc đầu dậy. Một tội lỗi phạm phải nhiều lần thì không có khả năng tha thứ.

Y Ngân nóng lòng hành hạ Tâm Di lại quên mất bên cạnh Tâm Di luôn có người của Tử Phong. Cô ta không biết rằng từng lời nói hành động đều không qua được mắt Tử Phong.

Sai lầm lớn nhất của Y Ngân là yêu người không nên yêu và đụng đến người không nên đụng. Y Ngân quá tự phụ rằng bản thân có ít danh tiếng cùng quyền lực nên không để ai vào mắt. Nếu cô không ngu ngốc đi làm những chuyện không nên làm thì cuộc sống đã vô cùng bình yên.

- Còn nữa anh điều tra một lần nữa cái tên Doãn Hạnh Nghi cho tôi._Tử Phong không có khả năng để yên cho cô gái này.

- Không phải đã từng điều tra không có kết quả sao?_3K có chút khó hiểu.

Những lần trước Tử Phong đã điều tra không phải thân thế cô gái này hoàn toàn bình thường sao, anh cũng đã cho qua chuyện này rồi tại sao bây giờ một lần nữa khơi lại. - Cô gái đó thật sự có vấn đề._Tử Phong cảm thấy cô gái này có một thân thế cực bí ẩn.

- Được, khi cậu trở về sẽ có kết quả.

Sau câu nói màn hình vi tính 3K tối đen, 3K lại nhớ đến một sự thật cách đây không lâu anh ta cùng Thiên Ân phát hiện được. Chính sự thật này làm trách nhiệm bảo vệ Tâm Di càng thêm nặng nề.

-----------------------------

Hạnh Nghi đã có ý định thì nhất định phải thực hiện, ngay hôm sau lập tức đến nhà Thiên Ân. Cô đã gặp Thiên Ân nhiều lần đi cùng Tiểu Kì nên cũng không còn lạ. Ngay từ nhỏ Thiên Ân đã vô cùng hòa nhã, yêu thương xem hai chị em cô như em gái của mình nên sẽ không có khả năng không chấp nhận cô.

Hạnh Nghi được tài xế nhà họ Du bước đến trước cổng nhà họ Lăng.

- Cho hỏi cô tìm ai?_giọng cô giúp việc vang lên.

- Tôi muốn gặp bác Lăng cùng anh Thiên Ân.

- Thật may hai người họ đang trong phòng khách mời cô theo tôi.

Hạnh Nghi theo chân người giúp việc tiến vào phòng khách, Thiên Ân cùng ông Lăng đang bàn một số chuyện. Nghe cô giúp việc đến thông báo có người cần gặp họ cũng gác công chuyện lại một bên.

Cả hai người ngạc nhiên về cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện, thật ra cũng chỉ có ông Lăng ngạc nhiên. Thiên Ân đang thắc mắc cô gái này đến nhà anh để làm gì. Anh gặp cô gái này rất nhiều lần rồi cũng chưa một lần tiếp xúc nói chuyện. Hiện tại cô gái này lại đến tận nhà tìm gặp là có chuyện gì nghiêm trọng sao?

- Cháu chào bác, em chào anh!_Hạnh Nghi nở một nụ cười.

- Em ngồi đi, em đến tận nhà tôi là có chuyện gì?_Thiên Ân đang lo lắng chẳng lẽ là Tiểu Kì hoặc Tâm Di xảy ra chuyện.

- Em là Thiên Tư, em vừa lấy lại kí ức nên trở về tìm Tử Phong._Hạnh Nghi nhàn nhã ngồi đối diện hai người nói chuyện.

Thiên Ân cùng ông Lăng có chút không tin, cô gái trước mặt thế nào lại là Thiên Tư được.

- Cháu biết hai người sẽ không tin nhưng cháu đã đến nhà anh Tử Phong rồi. Còn đây là kỉ vật._Hạnh Nghi nhìn thái độ của họ cũng không có gì là lo lắng về thân phận của mình, cô đưa tay chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ.

Nghe đến nhà họ Du đã biết đến chuyện này thì đầu óc ông Lăng căng cứng nãy giờ mới thả lỏng. Còn Thiên Ân thái độ điềm tĩnh, anh nhếch môi cười một cái không rõ ý tứ. Bởi vì anh muốn biết cô gái này giả dạng Thiên Tư nhằm mục đích gì. Anh đang nhớ đến một bí mật lớn mà anh biết được cách đây không lâu.

--------------------

Cô nhi viện Lạc Dương.

Thiên Ân cùng 3K vì điều tra thân thế Kỳ Quân nên đã cùng nhau đến cô nhi viện Lạc Dương. Nơi đây là nơi mà ông bà Dương nhận Kỳ Quân về nuôi sau nỗi đau mất đi đứa con trai. Trong quá trình đưa Thiên Tư lẫn trốn, con trai duy nhất của ông bà Dương bị một cơn bạo bệnh nên đã qua đời. Vì để bà Ngọc Hoa đỡ nhớ thương con đồng thời muốn để Thiên Tư có người bầu bạn nên ông Dương Thanh đến đây để nhận nuôi một đứa trẻ.

Cô nhi viện hiện tại rất đông trẻ mồ côi, người trông nom cũng đa số là người mới. Thiên Ân và 3K có chút khó khăn trong việc điều tra tư liệu cá nhân của một đứa trẻ hơn mười năm về trước. Nghe nói người trông nom cách đây mười năm cũng đã - Em biết chuyện Tâm Di và Tử Phong chứ?_Thiên Ân không quan tâm cô gái trước mặt là ai chỉ cần cô ta tránh xa Tâm Di ra là được.

- Em biết chứ._Hạnh Nghi đáp gọn.

Hạnh Nghi có phần không hiểu Thiên Ân muốn ám chỉ điều gì.

- Em vẫn muốn chen chân giữa họ?_Thiên Ân có lòng tốt nhắc nhở.

Anh không muốn tuyệt đường sống người khác, Thiên Ân muốn cô gái trước mặt biết khó mà lui. Anh không muốn vì một mục đích xấu xa nào đó hại cô mất tất cả. Nếu để Tử Phong biết chuyện cô gái này chắc chắn không được yên. Một minh chứng rất sáng trước mắt là Tạ Y Ngân, trong vòng chưa đầy hai mươi bốn tiếng cả nhãn hàng thời trang của gia đình sụp đổ, danh tiếng bản thân gầy dựng cũng thành hư không.

Điều này chứng tỏ nếu Tử Phong buông tha thì nên tìm cách rút lui nếu không thì đường sống không còn.

Ai đụng đến người của Tử Phong đều không có đường sống, anh có thể tạo điều kiện cho họ đi lên cũng có thể kéo họ xuống một cách không thương tiếc. Thiên Ân nhìn Hạnh Nghi có chút thương tiếc, nếu cô biết đường lui từ bây giờ thì có lẽ không sao. Nếu cô nhất quyết diễn đến cùng anh cũng sẽ làm bạn diễn đợi đến khi Tử Phong về sẽ tính.

- Em là hôn thê của anh ấy sao gọi là chen chân? Em chỉ về đúng với vị trí của mình thôi._Hạnh Nghi từ tốn nói.

Điều cô nói cũng không có gì sai nhưng vấn đề ở chỗ thân phận của cô không phải thuộc về vị trí đó. Cô đang xem nhẹ những người quanh cô, không phải ai cũng có thể để cô qua mặt một cách dễ dàng.

- Vậy thì tôi không có ý kiến, tôi chỉ nhắc em lần cuối hãy suy nghĩ trước khi làm.

- Anh vì một cô gái mới quen biết không lâu muốn đẩy em ra khỏi Tử Phong?

Hạnh Nghi có chút không tin người con trai trước mặt chẳng phải lúc trước rất mến Thiên Tư sao. Tại sao hôm nay giống như biến đổi thành một con người khác hoàn toàn xa lạ.

- Không có, anh chỉ sợ Tử Phong khó xử thôi._Thiên Ân chống chế.

- Anh yên tâm Tử Phong yêu em như vậy chắc chắn sẽ có sự lựa chọn._Hạnh Nghi nói chắc như mọi việc nằm trong sự dự đoán.

- Phải, chắc chắn nó sẽ có sự lựa chọn._Thiên Ân cười cười không có ý kiến.

Thiên Ân không biết cô gái này là ai có thân phận thế nào lại rành từng tấc một mối quan hệ của Tử Phong. Anh không quan tâm cô gái này là ai, hiện tại anh chỉ có thể giữ chân cô gái này chờ Tử Phong trở về định đoạt.

-------------------------------------

Tâm Di rời khỏi nhà từ sớm để đến trường, sau khi tan học cô lại đến tìm một bác sĩ tâm lí. Mấy ngày trước cô đã được vị nam bác sĩ lần trước giới thiệu bác sĩ tâm lí để tìm hiểu bệnh tình.

Trong một căn phòng sáng sủa, vị bác sĩ nữ khá trẻ đang ngồi cắm cúi ghi chép. Nghe tiếng gõ cửa liền nở nụ cười mời khách vào.

- Chào bác sĩ em đến theo lời giới thiệu._Tâm Di khép cửa đi đến trước mặt Hà Lam.

- Em là Tâm Di?_Hà Lam cười một cái.

Hà Lam cũng là học trò của Join được ông triệu tập từ Anh trở về để điều trị cho Tâm Di. Hà Lam là một bác sĩ tâm lí giỏi rất am hiểu những trường hợp mất kí ức như thế này.

- Dạ phải, bác sĩ là người sẽ chẩn đoán bệnh của em sắp tới có phải không?

- Phải, gọi chị là Hà Lam thì được rồi.

- Chị có cần làm xét nghiệm gì không ạ?_Tâm Di tròn xoe mắt hỏi.

- Không cần, em cứ ngã người ra ghế thả lỏng người thì được rồi._Hà Lam tươi cười đẩy Tâm Di vào một ghế tựa.

Tâm Di nguyện ý làm theo, cô không biết Hà Lam định làm gì nhưng cứ làm theo biết đâu được cô có thể lấy lại kí ức.

Sau khi Tâm Di ngã người Hà Lam lấy trong túi ra một sợi dây chuyền vàng rất đẹp.

- Dạo gần đây em cảm thấy thế nào, có còn gặp ác mộng không?

- Vẫn còn mà còn mơ nhiều hơn._Tâm Di hướng mắt lên trần nhà, tâm trạng khá thoải mái.

- Em thường mơ thấy những gì?_Hà Lam đi đến sau lưng Tâm Di.

- Em mơ thấy lửa, máu và sợi dây chuyền bạc.

- Nó có giống sợi dây này không?_Hà Lam thả sợi dây chuyền có mặt hình tròn xuống trước mặt Tâm Di.

- Không giống._Tâm Di lắc đầu phủ nhận.

- Vậy em cứ nhìn thẳng vào mặt dây chuyền đừng chớp mắt rồi nhớ lại xem sợi dây chuyền em nhìn thấy có hình dạng như thế nào? Tâm Di chăm chú nhìn theo lời Hà Lam, cô có chút mỏi mắt.

- Em nhớ không rõ lắm hình như là hình ngôi sao.

- Chị sẽ lắc sợi dây chuyền em cứ thả lỏng rồi làm theo lời chị từ từ nhắm mắt lại, nếu nghe chị gọi phải lập tức mở mắt biết không?_lời nói Hà Lam nhẹ nhàng nhưng có chút căng thẳng.

Nếu để Tâm Di ngủ quá lâu có khi gây hôn mê bất tỉnh, khi đảm nhận việc này Hà Lam đã cân nhắc rất kĩ mới sử dụng phương pháp thôi miên này để giảm bớt đau đớn cho Tâm Di. Join và Tử Phong căn dặn cô rất kĩ nếu có sơ suất gì cô thật sự gánh không nổi.

- Được rồi chúng ta bắt đầu._sợi dây chuyền trên tay Hà Lam đung đưa.

Tâm Di càng nhìn càng mỏi mắt, hàng mi dần dần khép lại rồi chìm vào giấc ngủ. Trước mắt Tâm Di hiện ra một căn nhà thật to thật đẹp, cô có cảm giác thân quen.

- Tâm Di nói cho chị biết em thấy gì?_Hà Lam rủ rỉ bên tai Tâm Di.

- Em thấy một biệt thự rất to._Tâm Di thì thào đôi mắt nhắm nghiền.

- Em bước vào căn biệt thự đó đi xem có cái gì trong đó.

Tâm Di đúng là bước vào được thật, cánh cổng chỉ cần cô đẩy nhẹ một cái đã mở ra. Tâm Di bước vào nhà nhưng không thấy ai, cô nhìn quanh căn nhà thật trống trải ngoài những đồ vật vô tri vô giác thì không thấy ai nữa. Tâm Di có cảm giác sợ hãi nơi này.

Tâm Di cứ đi mãi lại thấy một căn phòng, cô đưa tay chạm nắm cửa mở cửa phòng. Căn phòng toàn sách và tư liệu, căn phòng đó cũng im ắng lạ thường.

- Em thấy một căn phòng, bên trong phòng có một người đàn ông trung niên và một bé gái.

- Em có thể đi lại gần xem họ nói những gì?

Tâm Di cứ như vậy mà tiến lại gần hai người trong giấc mơ nhưng rất tiếc cô không nghe được gì cả. Trước mắt Tâm Di đột nhiên không còn không gian lúc nãy, mọi thứ đã biến mất mà thay vào đó một biển lửa.

- Lửa! Lửa rất lớn, không thể thoát..._Tâm Di hoảng sợ kêu gào.

- Tâm Di mau tỉnh lại, nghe chị mở mắt ra!_Hà Lam kinh hoàng đánh thức Tâm Di.

Xem ra Tâm Di đã thật sự gặp một chuyện thật đáng sợ trong quá khứ. Cô chỉ cần thiếp đi thì những ám ảnh ngày đó lại hiện về.

Tâm Di trán đẫm mồ hôi khó khăn mở mắt, bàn tay Tâm Di run rẩy. Cô không dám nhớ lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh cô chưa kịp nhớ lại đã biến mất.

- Em thấy thế nào rồi?_Hà Lam đỡ Tâm Di ngồi dậy đáy mắt cô hoang mang nhìn Tâm Di.

- Em không sao, em vẫn thường gặp ác mộng như vậy nên quen rồi._Tâm Di thở nhẹ.

- Vậy em có thể cho chị biết người em gặp trong giấc mơ là ai không?_Hà Lam cố hỏi lại lần nữa.

- Đứa bé gái có thể là em nhưng người đàn ông kia thì em không biết.

- Vậy được rồi, lần sau chúng ta tiếp tục. Chắc em mệt rồi chúng ta nghỉ ở đây._Hà Lam quay lại bàn làm việc.

- Khi nào thì em có thể nhớ lại tất cả?_Tâm Di nắm chặt tay vẫn còn chút sợ hãi.

- Còn tùy nhưng chị muốn nói rằng hiện tại em muốn dừng lại vẫn chưa muộn._Hà Lam ghi chép tình trạng vào hồ sơ bệnh án.

- Vậy hệ quả trầm trọng nhất là gì?_Tâm Di có chút lay động muốn từ bỏ.

- Ý thức hiện tại của em có thể cũng không còn._Hà Lam nghiêm túc nhìn Tâm Di.

Tâm Di cùng Hà Lam nói vài điều về sức khỏe của Tâm Di. Sau đó, Tâm Di chào Hà Lam ra về. Tâm Di bắt đầu có cảm giác sợ hãi, cô bây giờ đột nhiên muốn rút lui không muốn nhớ tiếp nữa. Nếu cô đã quên đi tại sao phải nhớ lại có phải bản thân cô đã quá cố chấp rồi không? Những lời Hà Lam nói chính là một sự cảnh báo.

Bàn tay Tâm Di có chút đau rát, nhìn vào bàn tay đầy thương tích Tâm Di thở dài. Ác mộng của Tâm Di chính là cái tên Tạ Y Ngân.

Tâm Di nhìn trời đã không còn sớm không khí có chút nóng bức, hình như cô đã ở trong phòng khám rất lâu.

Điện thoại Tâm Di reo lên cuốn đi tất cả suy nghĩ của Tâm Di. Nhìn vào màn hình điện thoại Tâm Di xuýt chút đánh rơi điện thoại.

- Em nghe!_giọng Tâm Di có chút không tự nhiên.

- Em hiện giờ ở đâu anh lập tức đến đón._Tử Phong nghe giọng cô liền nhíu mày.

Tử Phong đã về sớm hơn dự định, tin anh về cũng chỉ có vài người biết. Vừa xuống máy bay anh đã lập tức gọi điện cho Tâm Di. Anh biết cô vừa rời phòng khám nhưng muốn tận tai nghe giọng nói của cô, tận mắt thấy sự bình an của cô.

- Anh Tử Phong! Anh về rồi sao?_Tâm Di vui mừng bàn tay nắm chặt điện thoại.

Tại sao cô không nghe anh nói sẽ trở về? Bây giờ lại xuất hiện ở đây, Tâm Di có chút khó hiểu.

- Anh vừa về, em ở đâu anh đến đón?

- Em đang ở...mà thôi anh không cần đến đón em tự về được._Tâm Di nhíu mày nhìn bàn tay của mình.

Cô không muốn anh thấy cô trong bộ dạng hiện tại, anh chắc chắn rất mệt mỏi nên không cần phiền đến anh.

- Em lại có chuyện che giấu anh, anh biết em ở đâu chờ anh ở đó biết không._giọng Tử Phong dịu dàng có chút thất vọng.

Cô tử tế đến mức không muốn nói đến tội trạng của Y Ngân nhưng Tử Phong thì không thể làm như không có chuyện gì.

Ngay sau đó điện thoại cũng tắt, Tâm Di nhìn vào điện thoại liền thất vọng. Anh giận cô nữa rồi sao? Nếu không vì sao tắt ngang điện thoại không kịp cho cô nói gì. Tâm Di thở dài xoay người định rời đi thì sau lưng xuất hiện tiếng nói quen thuộc.

- Tâm Di!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK