Bên trong căn phòng, một cô bé đang ngồi co ro nơi góc giường. Không có bất cứ thứ ánh sáng nào có thể soi rọi đến tận trong tâm hồn lạnh lẽo ấy. Đôi mắt ấy mông lung không có tiêu cự. Cô bé không nhớ được chuyện gì đã xảy ra và tại sao mình lại bị đưa đến nơi này.
Cánh cửa phòng bật mở, một cậu nhóc tầm mười ba tuổi đi vào. Gương mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm. Ánh nắt nheo lại nhìn chằm chằm thân ảnh đang co ro ngồi trên giường chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, ngay cả khi có người bước vào phòng cũng không thèm để ý đến.
- Em là Thiên Trầm?_giọng nói trầm thấp vang lên.
Cô bé nghe người gọi tên mình mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Trong ánh mắt lại tĩnh lặng như hồ thu. Cô nhớ cậu nhóc trước mặt trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh đã gọi “Thiên Tư!”.
Đúng thế, cậu nhóc ấy là gọi Thiên Tư không phải Thiên Trầm. Tại sao thế? Tại sao cô phải làm cái bóng của người khác thế. Cô bé sinh ra một loại cảm xúc không cam lòng.
- Em không nói cũng không sao, qua ánh mắt của em tôi cũng biết rồi._Hạo Minh cười cười.
Ngay khi ba cậu bé đưa cô bé này đến trước mặt, cậu ta liền hô lên tên người con gái ấy nhưng đến lúc khi cô bé tỉnh cậu bé mới biết là không phải.
- Biết sao còn hỏi, nhiều chuyện!
Hạo Minh thoáng cái khuôn mặt đen lại. Nhìn chằm chằm Thiên Trầm. Cậu nhóc rất là không tình nguyện tươi cười. Nếu không phải vừa nghe tin ba cậu ta đang làm hồ sơ nhận cô bé này làm con nuôi, cậu bé cũng không thèm để ý đến. So với người chị cô bé này bướng bỉnh hơn nhiều. Cậu bé nhớ có lần về Việt Nam mới biết đến hai người nhưng cô bé này thường nhìn chị mình với sắc mặt không tốt lắm. Cậu bé hiện tại cũng chỉ muốn làm một người anh trai thôi.
- Em gái! Sao mà nổi giận với anh trai thế chứ?_Hạo Minh rất là bình thản đi đến một góc giường mà ngồi bắt chéo chân, dựa người vô cùng thoải mái.
Thiên Trầm trừng mắt nhìn Hạo Minh, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
- Anh đang bậy bạ gì? Tôi có gia đình nhưng không có anh trai, cho dù có cũng không phải là anh.
Hạo Minh nhướng mày hứng thú nhìn thái độ phản đối kịch liệt của Thiên Trầm.
- Thế à nhưng…gia đình của em không còn, hiện tại em chỉ có thể dựa vào ba tôi. Hơn nữa…ba tôi muốn nhận em làm con nuôi, cho nên sau này tôi cùng em danh chính ngôn thuận là anh em._Hạo Minh lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Thiên Trầm run rẩy càng thu người vào một góc, ánh mắt cô bé đột nhiên trống rỗng vô hồn. Cô không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như thế. Gia đình cô đã không còn. Cả ba, mẹ, chị hai đều đi cả rồi. Tại sao bọn họ ích kỉ như vậy chỉ mang chị hai đi mà không mang theo cả cô bé cùng đi? Khi cô bé tỉnh lại chỉ biết rằng bản thân đã trở thành đứa bé mồ côi, không nơi nương tựa. Cô nhận một người đàn ông xa lạ làm ba, một người phụ nữ xa lạ làm mẹ, một người con trai thương chị cô làm anh. Thế đó, một cô bé bước từ chăn êm nệm ấm này sang một chăn êm nệm ấm khác, nhưng nào biết đó chỉ là một khoảng trời tối đen mà thôi. Nhưng cô vẫn phải chấp nhận, cô sống rất tốt. Người “anh trai” bất đắc dĩ ấy ngày ngày cũng ở bên cạnh cô. Anh không dùng thái độ lạnh nhạt để đối xử với cô mà là một loại tình cảm quan tâm chân thật. Anh đối với người khác có bao nhiêu tàn nhẫn thì đối với cô có bấy nhiêu dịu dàng. Là con gái ai lại không rung động. Cô chính là dứt khoát, nếu Tử Phong đã không yêu cô thì cô cũng không nhất thiết phải ôm mãi hình bóng ấy. Bên cạnh cô hiện tại cũng có một người con trai hoàn hảo đấy thôi. Nhưng…mọi chuyện đâu dễ dàng như cô nghĩ, cô yêu thì anh sẽ yêu lại sao?
Mấy năm sau đó, anh phải học một cuộc huấn luyện về điều hành tập đoàn cũng không có bên cạnh cô nữa. Cô cũng nảy ra ý định thay đổi khuôn mặt, cô muốn thoát khỏi cái bóng của chị hai. Có điều cô nhận ra rất rõ anh dần trở nên xa cách, có lần anh say bí tỉ buộc miệng mói:
- Thiên Trầm tại sao thế? Tại sao nhất định phải thay đổi?
Cô run rẩy, anh để ý cô là vì diện mạo của cô cùng chị hai giống nhau sao? Cho nên cô thay đổi, anh không vui. Sau đó anh lại đi biệt dạng. Cô ôm nỗi thất vọng thật lớn.
Có một ngày anh trở về nhà. Cô chính là vui mừng nhưng anh lại trong bộ dạng say xỉn không biết trời trăng gì. Nhìn tài xế đỡ anh xuống xe trong tình trạng như thế cô thật sự rất lo lắng. Cô cũng tiến đến đỡ lấy anh. Đôi mắt anh lờ đờ, anh dịu dàng mỉm cười.
- Anh, anh không sao chứ? Sao lại say đến mức này?
Bước chân Hạo Minh loạng choạng, anh bước rồi bước trong lòng không kìm chế được mà có một loại cảm xúc khó tả khi nhìn vào cô gái bên cạnh. Có loại yêu thương cũng có loại tức giận nào đó.
- Anh không sao, chỉ là xả giao nên uống hơi nhiều một chút.
Cô dìu anh về phòng, hơi rượu cũng phả ra theo nhịp thở anh quấn quýt quanh khuôn mặt cô. Khi vừa bước vào phòng cô đỡ anh nằm xuống, ánh mắt anh bao phủ một tầng sương mỏng mông lung mà mơ hồ. Anh nắm chặt tay cô không buông. Cô muốn mở miệng hỏi anh cần gì nhưng mắt anh đã khép lại rồi. Tuy vậy anh vẫn mở miệng gọi:
- Thiên Tư!
Trong lòng cô vang lên một tiếng đổ vỡ, đúng là tiếng đổ vỡ. Tiếng con tim vỡ nát. Cô không khóc chỉ cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Cô sai lầm rồi phải không khi xem anh là người để theo đuổi. Trên danh nghĩa, anh chỉ là anh trai của cô thôi. Cô biết thế nhưng cô cố chấp không chấp nhận. Cố muốn cãi lại định mệnh.
- Anh, anh say rồi ngủ đi! Em giúp anh pha một cốc trà giải rượu.
Cô âm thầm rơi lệ. Cô bỏ chạy. Cô trốn tránh. Căn phòng trở lại yên tĩnh sau khi cô rời đi. Một mình anh nằm đó trong cơn say với những mảnh kí ức mơ hồ. Hỏi anh vì sao lại say ư? Đó là vì anh bại dưới tay Tử Phong nữa rồi. Anh về nhà muốn tìm em gái. Thế nhưng cô đến trường mất rồi. Anh vào phòng cô chỉ thấy một mảnh trống rỗng. Trên bàn đầy sách vở, chỉ là vô tình anh làm rơi quyển sổ. Quyển sổ dày cộm. Anh chỉ là hiếu kì mở ra xem. Càng lật chỉ cảm thấy càng sửng sờ. Cô nói: “Tôi yêu anh trai mất rồi!”. Anh lần đầu tiên sợ hãi đến mức tay chân luống cuống. Anh thật sự không biết làm gì mới phải dùng rượu để bình tâm. Chính là anh cố ý gọi một cái tên để cô dập tắt hi vọng. Đúng thế, anh không muốn cô nuôi hi vọng. Người anh yêu là chị cô không phải cô. Anh có say nhưng vẫn biết bản thân đang làm gì. Khi anh gọi ra cái tên đó, anh có thể cảm nhận thân thể cô đang run lên từ bàn tay mềm mại mà anh nắm lấy. Anh nghe tiếng bước chân cô dồn dập rời khỏi phòng. Anh có một cảm giác ân ẩn đau nhưng không rõ vì sao. Vì anh làm cô tổn thương hay vì anh đi trái với lí lẽ con tim? Anh mở mắt nhìn trần nhà chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trống rỗng một nổi mất mát mơ hồ. Là chính bản thân anh đã quyết định như thế có lí do gì lại cảm thấy hối hận đây? Anh quả thật không hiểu bản thân đang muốn cái gì.
Hôm đó, anh quả thật nhận được một cốc trà giải rượu nhưng không phải từ cô mà là từ mẹ của anh. Anh hỏi cô đã đi đâu. Mẹ anh bảo cô có việc phải ra ngoài. Anh nhíu mày nghĩ, cô là có việc hay là trốn tránh anh? Anh cũng nghĩ cần cho cô thời gian để yên tĩnh.
Ngày hôm sau, anh cũng không nhìn thấy cô, anh biết cô trốn trong phòng nhưng không gọi. Anh cứ như vậy lặng lẽ rời đi. Anh chỉ để lại một tin nhắn qua điện thoại.
“Em đi đâu cả buổi tối vậy? Anh đi đây, có thể sẽ rất lâu mới trở về. Em nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận.”
Thế đó, anh đi rồi đi tận ba năm. Ba năm cô và anh không gặp mặt. Ba năm đó cô vẫn học, vẫn sống thế nhưng cô lại bị ép vào một vòng lẩn quẩn trả thù. Ba nuôi cô nói:
- Con sẽ phải trở về Việt Nam lấy lại những gì đã mất.
Cô suy nghĩ:
- Con có thể không cần số gia sản đó, con không muốn dính dán đến họ nữa.
Đúng thế, cô không muốn khơi gợi lại sự đau buồn xưa cũ. Cô chấp nhận buông bỏ để ở lại bên cạnh anh. Cuộc sống hiện tại của cô không còn gì nữa. Cô chỉ còn mỗi anh nếu cô đến bên cạnh Tử Phong có thể mất anh cả đời. Ba cô tức giận uy hiếp:
- Con không đi thì cả con cùng Hạo Minh một phần gia sản cũng không có. Hạo Minh cũng sẽ mất tất cả.
Cô chấn động, thế nào mà ngay cả Hạo Minh cũng bị liên lụy rồi? Cô đâu còn lựa chọn nào khác mà chỉ có thể làm theo những gì ba nuôi nói. Cô chính là phải trở về để thực hiện nhiệm vụ của mình. Ba nuôi nói Hạo Minh cũng sẽ ở nơi đó trợ giúp cô. Cô có cảm giác vừa mừng vừa lo. Cô đang nghĩ, trong ngần ấy năm anh đã yêu ai chưa? Anh sống như thế nào? Cô chỉ biết lần gặp này mang đến nhiều trở ngại.
Anh hoàn thành xong cuộc huấn luyện cũng đi đến những nơi khác làm việc. Thật ra anh có thể ở một nơi cố định nhưng vì lí do trốn tránh tình cảm của cô nên anh bất đắc dĩ phải làm thế. Anh còn phải nuôi hận thay Thiên Tư cùng Thiên Trầm trả thù. Đáng tiếc ngay cả một nhược điểm nhỏ nhoi của Tử Phong anh cũng tìm không thấy biết làm sao đây? Tử Phong về Việt Nam năm năm cũng không có yêu bất kì ai. Anh bỗng xuất hiện một loại cảm giác cho rằng bản thân đã trách nhầm Tử Phong rồi phải không? Nhưng khí thế cao ngạo, luôn xem bản thân hoàn mĩ anh chưa bao giờ cho rằng bản thân sai.Thế nhưng cũng có một ngày anh nhận được tin Tử Phong quan tâm đến một cô gái. Anh dâng lên cảm giác giận dữ. Dựa vào cái gì một người đã hại nhà vị hôn thê của mình tan nhà nát cửa còn nhởn nhơ như thế. Anh nhất định không để Tử Phong được toại nguyện. Anh đã bại nhiều lần nhưng không có nghĩa lần này anh cũng bại. Anh quyết định tự bản thân tìm hiểu, tự bản thân tiếp cận cô gái ấy. Chỉ là lần tiếp xúc đầu tiên, một cái chạm nhẹ, một ánh mắt trong suốt ngơ ngác nhìn anh đã làm anh sửng sốt. Đúng thế, ánh mắt ấy thật giống Thiên Tư. Đã bao lâu rồi anh không được nhìn? Anh muốn nắm lấy nhưng thoáng cái một cảm giác ngột ngạt ập đến tựa hồ bị thù hận áp đảo. Anh làm sao có thể động lòng với cô gái mà Tử Phong yêu.
Tuyệt đối không thể!
Anh và Tử Phong chỉ là đang chơi một ván cờ nhỏ thôi. Ván cờ này ai thắng, ai bại còn chưa biết. Lí trí anh cho là thế nhưng có thắng được con tim không vẫn còn là một chuyện khác. Anh giật mình với suy nghĩ của bản thân. Chợt tỉnh lại mới biết bản thân sắp đi sai hướng rồi. Đến một ngày anh nhận được tin cô “em gái” bất đắc dĩ của anh sẽ về Việt Nam. Đến đây, anh đã biết kế hoạch của ba anh sắp được tiến hành rồi. Anh không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Khi bước ra khỏi sân bay, Hạnh Nghi thấy Hạo Minh vẫy tay tim cô đập mãnh liệt. Cô biết đó là một tình cảm không nên có của một em gái dành cho anh trai. Thế nhưng cô và anh không cùng huyết thống ai cản được chứ. Cô sẽ không thể nào ép buộc con tim ngừng yêu anh. Cô ôm lấy anh nhưng cô có cảm giác cái ôm của anh dành cho cô có một khoảng cách nào đó không thể tả thành lời. Cô muốn nói anh cố ý giữ khoảng cách với cô. Cô muốn hỏi anh vì sao thế ? Vì sao phải đối xử với cô như thế? Cô muốn anh như trước kia như những lúc còn bé nhiều năm về trước luôn quan tâm cô, luôn che chở cô, trong mắt chỉ có cô, luôn xoa đầu cô dịu dàng. Thế nhưng từ khi nào anh trở nên xa cách như thế? Cô đến bên cạnh chính là chấp nhận thay thế Thiên Tư nhưng vì sao ngay cả cơ hội thay thế cũng không có. Qua thời gian chung đụng cô chợt nhận ra anh để ý đến một cô gái khác rồi. Cô gái ấy mang tên Tâm Di. Cô gái đó thật giống chị cô. Cô lại nhìn trời mà cười chua xót. Tại sao cô ở bên cạnh anh bấy lâu lại không chiếm được tình cảm của anh? Thế nhưng cô gái ấy chỉ vừa xuất hiện anh lại động lòng. Ông trời khéo trêu ngươi thật đấy. Đưa chị cô rời khỏi thế giới này lại đem một người giống chị cô đến. Để làm gì? Để cùng cô tranh giành sao? Buồn cười! Cô không cam tâm thua thiệt như thế.
Cô gái ấy là bạn gái Tử Phong. Chính mắt cô nhìn thấy, anh cũng nhìn thấy. Cô vui mừng. Thế nhưng, trong mắt anh có sự mất mát, là không có được cô gái ấy nên cảm thấy tiếc nuối sao? Ánh mắt anh không phải thù hận mà là ghen tuông cô khẳng định thế.
Anh bắt cô gái ấy giam lỏng thì sao? Cô nhận thấy anh đau lòng. Anh muốn nhảy vào biển lửa cứu cô gái đó dù biết cô gái ấy đã có Tử Phong. Cô có thể làm gì? Cô chỉ trơ mắt nhìn. Trơ mắt nhìn anh sắp rời xa cô nữa rồi. Cô gái ấy hôn mê anh lén lút đến thăm rồi lẳng lặng rời đi. Cô hỏi anh đau lòng sao? Anh cười nhạt, anh bảo không có gì phải đau lòng chỉ là cảm thấy tiếc khi ván cờ nhỏ bị thua thôi.
Cô không ngốc. Cô làm sao không biết anh đang gạt người cũng như tự gạt bản thân anh. Anh muốn cô phải làm sao đây? Là điên cuồng gào thét trước mặt anh hay phải một lần nữa làm kẻ trốn chạy. Cô sẽ không để cô gái ấy cướp mất anh. Cô muốn thực hiện xong nhiệm vụ lại trở về bên anh.
Anh cùng cô nói chuyện. Anh bảo cô không cần phải làm việc nguy hiểm đấy. Cô muốn hỏi là anh sợ cô làm tổn thương cô gái ấy sao? Cô bị tình cảm chi phối quá nhiều rồi ngay cả việc công cũng đem việc tư vào.
Dù anh có khuyên cô thế nào cô cũng quyết định làm. Anh có thể cản được sao anh chỉ có thể phối hợp. Cho dù là quan tâm cô với tư cách gì anh cũng sẽ không để cô chịu thương tổn dù chỉ là một sợi tóc. Thế nhưng anh đã làm gì? Anh phạm phải một sai lầm chính là bỏ mặc cô cho Tử Phong. Anh sợ cô gái ấy chịu sự tổn thương. Đúng thế khi nhìn thấy Tâm Di khóc thương tâm, tim anh cũng không kìm được mà đau xót. Bước chân không tự chủ mà đến cạnh Tâm Di. Trong tình cảnh này anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh cô gái ấy mà thôi. Là thượng hại? Là thương yêu? Là đau lòng? Hay là cảm thông? Hàng loạt cảm xúc mơ hồ hiện về. Nhưng anh vẫn chỉ có thể dùng cô gái ấy để trao đổi. Trong tình cảnh hiện tại anh lại chỉ muốn Hạnh Nghi được an toàn. Tại sao ư? Vì Hạnh Nghi là em gái anh.
Trong tâm anh tự nhủ như thế.
Khi thấy cô đứng trước mặt anh gọi anh rồi ngất xỉu. Anh đúng là có cảm giác đau thắt tận tim. Tin khiến anh bàng hoàng là Thiên Tư đã trở về. Cũng vì tin này mà Hạnh Nghi cũng phải chịu một đả kích thật lớn. Cô run rẩy, cô sợ hãi. Cô sợ mình không đủ sức níu kéo lấy tim Hạo Minh mất rồi. Làm sao đây? Chị cô trở về rồi, chị cô chính là người con gái ấy. Cô vừa vui mừng cũng vừa chua xót cho tình yêu của bản thân. Thế nhưng cô không bỏ xuống được.
Mấy ngày sau đó, anh đối xử với cô tốt hơn trước. Cô không biết vì lí do gì. Là vì cô vừa trải qua đả kích cũng được, là vì anh để ý đến cô cũng được. Cô chỉ cần anh ở bên cạnh là đủ rồi. Đến một ngày, cô không biết tốt xấu hại chị cô đến thần trí không tỉnh táo. Cô có cảm giác bản thân chính là một tội nhân. Cô biết anh đau lòng nhưng cô không biết phải làm sao? Cô thật không cố ý, cô chỉ muốn chị mình nhớ lại như vậy là sai sao? Cô biết bản thân bị ba nuôi lừa gạt cũng là lúc nhận được tin chị cô bị uy hiếp, cô sợ đến mức tay chân luống cuống. Cũng qua sự việc này cô lại bị anh cho thêm một đả kích thật lớn. Anh ở trước mặt bao người anh nói làm tất cả là vì chị cô. Hỏi xem trời đất lúc đó màu gì cô đều không nhận ra. Bởi vì lúc ấy trong mắt cô chỉ là một tầng sương mù. Lúc đó cho dù sự sống và cái chết đang cận kề nhưng cô nào có nhận ra nhưng người bảo vệ cô lại chỉ có anh. Có lẽ anh không nhận ra nhưng cô nhận ra anh thật tâm lo lắng cho cô. Cô cứ thế mà nuôi hi vọng. Cô tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu được tình cảm của cô. Rồi ngày mà cô cho rằng đã hết hi vọng, cô muốn bỏ cuộc. Anh lại vì cô bất chấp hiểm nguy, chống đối cha nuôi để cứu cô. Là ai cũng phải rung động huống hồ cô đã yêu anh lâu như thế. Ngày đó cô có cảm tưởng mình có phải đã thành công đã níu kéo được tim anh rồi phải không? Thế nhưng, thái độ của anh vẫn đạm mạc như trước chỉ là săn sóc, luôn ở bên cạnh cô nhưng không nói bất cứ điều gì. Cô có cảm giác ngột ngạt. Có một ngày anh muốn cô cùng anh trở về Hoa Kì. Cô kinh ngạc nhưng cô cần suy nghĩ. Cô không biết đối mặt với cuộc sống sau này cùng anh như thế nào? Và với tư cách gì? Đối mặt cùng cha nuôi ra sao? Đến một ngày cô vẫn phải nói:
- Anh, em muốn dọn ra ngoài.
Anh trừng mắt kinh ngạc, anh nhíu mày không ngừng. Anh vừa có cảm giác không hài lòng vừa tức giận nhưng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu:
- Vết thương của em chưa khỏi hẳn, ở một mình không tiện.
Đúng thế anh tức giận, kể từ khi cứu cô trở về thì anh sẽ không để cô rời xa anh.
Cô không khỏi thở dài. Anh đây là đang làm gì là quản lí cô sao? Từ bao giờ anh để tâm đến việc nhỏ nhặt này. Vì sau khi bị thương nhiều bạn nam trong lớp đến tặng hoa cùng quà mong cô mau khỏi. Anh lạnh lùng liếc từng người, sau khi người ta trở về anh đem từng bó hoa hồng ném đi. Cô trợn mắt không dám tin. Cô hỏi anh:
- Anh đang làm cái gì thế?
Anh giật mình sửng sốt, ho khan vài tiếng rồi lạnh lùng đáp:
- Trong hoa có sâu.
Cô chỉ có thể run vai cười thầm nhìn theo bóng lưng anh. Cô đến kể cho chị hai nghe chuyện này. Thiên Tư trong mắt lóe sáng bảo rằng:
- Ha ha, anh Hạo Minh ghen đấy.
Cô không dám tin:
- Sao chị biết?
- Tử Phong cũng như thế mà.
Mà người nào đó đứng bên cạnh bị nhắc lập tức liếc mắt nhìn Thiên Tư. Câu trả lời cùng với Hạo Minh không sai biệt lắm.
- Anh không ghen, là trong hoa có sâu.
Hạnh Nghi cùng Thiên Tư không khỏi run rẩy thân người. Càng không thừa nhận chứng tỏ càng xác thực. Hai người con trai cao ngạo như thế nào dễ dàng thừa nhận. Cô không khỏi vui vẻ trở về. Đúng thế thái độ của anh đối với cô đã khác trước. Cô sinh ra cảm giác muốn ghẹo anh. Lúc đó anh đang đọc sách.
- Anh, em vừa đồng ý quen bạn trai. Anh ấy rất tốt.
Cô cũng không có gạt anh, trong trường đại học rất nhiều người muốn cô làm bạn gái nhưng cô không chấp nhận mà thôi.
Hạo Minh rất thật thà gật đầu, thế nhưng ngón tay thon dài siết chặt quyển sách.
- Ừ.
Cô giận đến phát run thế nhưng vẫn cố mỉm cười:
- Anh không hỏi em quen ai sao?
Hạo Minh ngẩng đầu nheo mắt nhìn cô:
- Ai thế?
Cô trừng mắt nhìn anh, có cần như cái máy cô bảo cái gì liền nói cái đó không?
- Em thấy hay là thôi đi, anh cũng không cần biết làm gì.
Anh nhướng mày:
- Gia thế ra sao?
Cô hít sâu một hơi, cô có cảm giác muốn mắng người. Không phải hôm trước còn biểu hiện ghen tuông sao? Tại sao hôm nay lại điềm tĩnh như thế?
- Gia thế khá tốt.
Anh tỏ vẻ hứng thú:
- Bằng anh không?
Cô nhìn anh trân trối, đây là chuyện gì vậy? Nhưng thật là chỉ có mỗi Tử Phong cùng Thiên Ân mới có thể so sánh với anh được thôi nhưng hai người đó cũng là của người khác rồi.
- Không.
Anh cũng không ngạc nhiên tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cô nắm chặt tay muốn xem phản ứng tiếp theo của anh nhưng chỉ thấy anh im lặng.
- Anh không có gì để hỏi nữa à?
Anh lại lần nữa buông quyển sách híp mắt cười:
- Đẹp trai như anh không?
Cô nghẹn họng, anh là đang tự đề cao mình phải không. Đúng thế về phương diện này cũng chỉ có Tử Phong thôi. Cô ỉu xìu:
- Không._bởi vì căn bản không có cái người mà cô gọi là “bạn trai” kia.
Anh thản nhiên đứng dậy mỉm cười, xoa đầu cô:
- Em gái khi nào em trả lời được hai câu hỏi của anh là “có” thì hãy đến nói với anh.
Trong đầu cô có rất là nhiều dấu chấm hỏi, kiểu này không biết cô đi mòn đế giày có tìm ra không? Thật ra là trong đầu cô chỉ có mỗi anh. Cho dù cô có thấy người đẹp hơn thì sao, trong mắt cô vẫn không bằng anh. Thôi đi, cô không muốn chấp nữa.
Sắp đến ngày sinh nhật cô, anh rất bận rộn mà có vẻ như anh đang giấu cô làm gì đấy mà cô không biết.
Anh ngồi trong quán rượu thẫn thờ một mình uống rượu. Anh đang nghĩ làm sao mà từ anh trai chuyển sang bạn trai được nhỉ.
- Ồ, giám đốc Doãn sao ngồi một mình thế? Thất tình à?
Anh lườm người vừa đến một cái. Người vừa đến chính là Khả Chiêu, kể từ hôm bị Khả Chiêu cho một đấm hai người họ bỗng có hảo cảm với nhau dị thường.
- Sao thế ? Cậu không thể mời tôi một ly rượu à keo kiệt thế?
- Phiền chết được, cậu có thể không ồn ào không?_anh chỉ là uống không ngừng.
- Hiếm khi thấy cậu đánh mất phong độ như thế, nói ra xem chuyện gì khiến cậu phiền não thế?_Khả Chiêu rất là nhiệt tình chiếu cố người bạn này.
Chẳng qua Khả Chiêu không thể sang Thụy Sĩ thăm Y Ngân nên rãnh rỗi thế đấy.
- Cậu nói xem làm sao mà chuyển anh trai thành bạn trai?
Khả Chiêu trợn mắt, há mồm sau đó mỉm cười:
- Cậu bạn, cậu yêu rồi. Thật ra…cậu có thể nhân ngày sinh nhật mà thể hiện. Tử Phong có thể hướng dẫn cậu đấy.
Hạo Minh nheo mắt khó hiểu nhưng không hỏi lại. Chỉ là đến ngày sinh nhật anh mới biết ý của Khả Chiêu. Cách rất đơn giản chính là trao một nụ hôn rồi tỏ tình. Chính vì quá đường đột gây nên tình cảnh dở khóc dở cười. Anh khó xử mà cô cũng khó xử. Thế nhưng kết quả vẫn tốt đấy thôi. Cô vẫn chấp nhận. Thật không tưởng tượng được, anh vui biết bao nhiêu. Cô lúc này mới chợt nhận ra dạo này anh bận là vì cái gì. Trong lòng cô cũng có một cảm xúc ấm áp thật khó tả. Cô đồng ý cùng anh trở về Hoa Kì. Cô có cảm giác sợ hãi vì cô sợ sẽ chịu sự phản đối của ba nuôi.
Trong phòng bệnh trắng toát, cô nhìn thấy một người đàn ông nằm đó, tay nắm chặt bức thư. Ông ấy nhìn thấy cô cùng Hạo Minh thì vô cùng kinh ngạc. Cô cùng anh gọi một tiếng:
- Ba!
Chỉ thấy ánh mắt ông thể hiện sự tiếc nuối cùng bất lực.
- Đến rồi! Ba sai rồi phải không?
Cô cùng anh kinh ngạc nhìn nhau:
- Ba, ba vừa mới tỉnh nên nghỉ ngơi đừng nghĩ nhiều._anh nói
- Không còn thời gian nữa. Ba thật rất mệt mỏi. Thật xin lỗi con, ba đã không thể là một người ba tốt. Về phần Hạnh Nghi thật lòng xin lỗi con! Con muốn oán trách ba thế nào cũng được.
- Ba! Con đã thôi trách ba từ lâu rồi._cô nghẹn ngào đến mức không biết nên nói gì.
- Ba không cần như thế, chỉ cần sau này ba cùng mẹ sống tốt là được rồi._anh nhẹ nhàng nói.
- Con nhớ thay ba chăm sóc bà ấy.
- Ba, ba đang nói gì thế?_cô cùng anh kinh hô.
- Tốt rồi, hai đứa ra ngoài đi ba muốn ngủ một giấc.
Cô cùng anh chỉ có thể nén lại những điều chưa nói mà rời đi. Thế nhưng cô lại không biết một giấc ngủ này của ba nuôi cô là ngàn thu. Sức khỏe ông không chịu nổi nữa, có lẽ là chờ cô về để nói tiếng xin lỗi. Cô thật không biết nói gì chỉ có thể nằm trong vòng tay anh mà khóc. Anh cũng thế vô cùng đau lòng. Chỉ thấy mẹ nuôi cô khuôn mặt điềm tĩnh khẽ lẩm bẩm mấy tiếng:
- Đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi. Ông đi tìm bà ấy đúng không?
Đây là đoạn tình oan trái nên kết thúc rồi. Mà cô cùng anh lại giống như đi tiếp đoạn tình duyên còn dang dở của đời trước.