Sẽ bắt đầu lại nếu thật sự có duyên trên dòng đời. Kết thúc của hiện tại không có nghĩa là kết thúc mãi mãi.
Hạo Minh vì mấy ngày buồn phiền cùng khó xử mà thường xuyên ra ngoài làm việc. Cậu ta không muốn tâm trí bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Thiên Tư. Mấy ngày nay, khắp các tờ báo của các tòa soạn lớn nhỏ trong thành phố đều đưa tin, viết mập mờ về vụ nổ có liên quan đến ông Hạo Ưng. Hạo Minh có chút kinh ngạc, chuyển sang run rẩy lại chuyển sang lạnh nhạt.
Cậu ta chưa từng nghĩ đến việc này. Vấn đề ông Hạo Ưng làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì. Nếu như lật đổ P&A hoặc là lấy lại số tài sản trước kia đối với vụ nổ đều không liên quan.
Hạo Minh vừa bàn xong hợp đồng trở về phòng làm việc, vứt áo khoác sang một bên liền lấy tay không ngừng xoa thái dương. Cậu ta không biết nên suy nghĩ thế nào cho phải, mọi thứ giống như một đống hỗn độn. Lúc trước cậu ta vẫn nghĩ là nhà họ Du mưu đoạt tài sản nhà họ Diệp. Chính vì vậy cậu ta chưa bao giờ buông tha Tử Phong. Nhưng cũng chưa bao giờ cậu ta thật sự ra tay cả. Kể từ khi người con gái kia xuất hiện với một thân phận mà cậu ta hoàn toàn không để tâm, cậu ta mới nhắm vào cô để trả thù Tử Phong. Chỉ là không ngờ mỗi một lần tiếp xúc với cô, cậu ta càng không muốn thấy cô đau lòng.
Cậu ta biết khi Tử Phong tổn thương người đau vẫn là cô, cô chỉ vui khi thấy Tử Phong bình an. Cậu ta cùng Hạnh Nghi rõ ràng đã nói là nhà họ Du không phải người tốt nhưng cô đều bỏ ngoài tai, thậm chí mỗi lần nhắc đến bản thân cậu ta có thể cảm nhận cô dần trở nên lạnh nhạt. Cho đến bây giờ cậu ta không biết nên phải làm gì. Ngày Thiên Tư rời bệnh viện, trước khi đi lại nói với cậu ta một câu: “ Việc anh điều tra về vụ hỏa hoạng năm đó tốt nhất nên dừng lại nếu không anh sẽ hối hận”. Cô nói như vậy là ý gì?
Lại thêm Hạnh Nghi dạo này đối với cậu ta có thái độ hơi khác lạ nhưng cậu ta không rõ là lạ chỗ nào.
Hạo Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại nhìn bên ngoài cũng đã khá trễ. Cậu ta có chút lo lắng cho Hạnh Nghi. Cô ở nhà mặc dù đã có người làm ở cùng nhưng cậu ta vẫn không an tâm. Dạo này Hạnh Nghi thường bỏ bữa ngồi thất thần một chỗ trong phòng hoặc ngây ngốc trong vườn hoa ngắm hoa một mình. Hạo Minh nhíu mày đột nhiên cảm thấy đang lo một chuyện quá nhỏ nhặt, khuôn mặt liền chuyển sang lạnh nhạt.
Tuy vậy một lúc sau, cách giờ tan sở của nhân viên không lâu người ta vẫn thấy giám đốc Doãn Hạo Minh rời phòng làm việc lái xe nhanh chóng trở về biệt thự họ Doãn.
------------------------------
Hạnh Nghi buồn phiền trong lòng, mấy ngày nay cô luôn nhận được điện thoại của Thiên Tư. Thiên Tư mở miệng liền bảo cô trở về ở cùng. Hạnh Nghi không khỏi cười khổ, cô đã nói bao nhiêu lần nhưng Thiên Tư vẫn cứ khăng khăng như vậy. Nếu Thiên Tư biết cô từng hận Thiên Tư, từng mong Thiên Tư không còn tồn tại trên đời thì sẽ như thế nào? Thiên Tư sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì?
Hạnh Nghi ngồi một mình trên xích đu, cô cứ thất thần như vậy ngắm hoa trong vườn, thỉnh thoảng môi hơi cong lên biểu lộ cho ý cười chân thật không thể che giấu. Cô là đang nhớ đến những năm cô còn ở Hoa Kì. Ngày cô được cứu về, mấy tháng đầu cũng ngây ngốc không nói không rằng, chỉ có Hạo Minh nói chuyện với cô. Hạo Minh cũng thường cùng cô đùa giỡn quanh xích đu. Hạo Minh thường đung đưa xích đu cho cô ngồi. Cô từng nhìn thấy Tử Phong cũng đùa giỡn như vậy đối với Thiên Tư. Cô tưởng niệm lúc đó mình đã không biết có bao nhiêu tức giận. Nhưng không ngờ cũng có một người con trai đùa giỡn với cô như vậy. Chỉ là cô nhận ra trong mắt Hạo Minh đó là hình ảnh thay thế Thiên Tư chứ không phải Thiên Trầm.
Cô đã biết và đã chấp nhận ở bên cạnh người con trai đó hơn mười năm. Tình cảm của cô từ đầu dành cho Hạo Minh hoàn toàn không phải anh em. Càng lớn khoảng cách Hạo Minh đối với cô càng ngày càng xa, cô không nắm bắt được Hạo Minh nghĩ gì. Thủ đoạn Hạo Minh từng tàn độc cô đã thấy nhưng cũng không muốn nhắc đến. Dù vậy, Hạo Minh trong cô vẫn là người con trai duy nhất từng quan tâm chăm sóc cô.
Hạnh Nghi khẽ thở dài, cô thật sự yêu Hạo Minh và cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Nhưng thù hận kia…cô không thể nào không kinh hoàng. Hạo Minh đã biết hay không biết? Cô không nở rời đi vì Hạo Minh hay vì muốn tìm bằng chứng để trả lại công bằng cho ba mẹ cô nơi chín suối?
“Ba mẹ! Con phải làm sao khi con lại yêu người con trai đó?”
Hạnh Nghi vì suy nghĩ miên man cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Một thân áo vest đen, gương mặt đẹp trai đang hướng về phía cô. Ánh mắt nhìn cô vừa khổ sở, vừa lo lắng.
Hạo Minh lái xe về biệt thự liền cấp tốc đi lên phòng tìm Hạnh Nghi. Thấy trong phòng trống không, cậu ta liền đoán được cô ra vườn hoa ngồi thơ thẩn một mình. Nhìn vào gương mặt ưu buồn của cô, trong lòng cậu ta cũng không khỏi chua xót. Chẳng qua không có cách đối mặt.
- Em lại ra đây ngồi, thân thể vừa khỏe không thể phơi nắng phơi gió như vậy rất dễ sinh bệnh.
Hạnh Nghi ngẩn người khi nghe giọng nói quen thuộc, cô nhìn Hạo Minh đang chầm chậm tiến đến ngồi cạnh cô. Hai người ngồi cùng một xích đu. Phong thái của Hạo Minh rất nhàn nhã cũng giống như mấy ngày trước vô cùng quan tâm sức khỏe của cô. Đôi mắt của cô bỗng chốc chỉ nhìn thấy mỗi Hạo Minh. Phải rồi, trong mắt cô mười năm qua đã có ai khác ngoài cậu ta đâu.
- Không sao, ở đây có bóng mát không nắng, gió cũng không mạnh. Thân thể em cũng không yếu ớt đến vậy._Hạnh Nghi nở nụ cười.
- Mấy hôm nay, anh luôn thấy em suy nghĩ là chuyện gì làm em khó nghĩ?_Hạo Minh nhìn cô nhíu mày muốn biết cô đang nghĩ gì.
- Không có gì. Là chị hai thường xuyên gọi điện đến muốn em trở về.
Hạnh Nghi nói thật, cô cũng không muốn che giấu Hạo Minh bất cứ điều gì. Nhưng mỗi lần ở cùng một chỗ với Hạo Minh cô luôn cảm thấy bản thân rất khó điều khiển cảm xúc. Cô sợ một ngày nào đó, cô buộc miệng nói ra tất cả.
Hạo Minh khẽ thở dài lại lơ đãng nhìn đi nơi khác, cậu ta không đáp cũng không tỏ thái độ khác lạ. Cậu ta cũng biết sẽ có một ngày Hạnh Nghi rời đi. Lí do vì sao khi vừa nghe cô nhắc đến, cậu ta cảm thấy cuộc đời mình sắp mất đi một người thật quan trọng. Chỉ là em gái thôi sao?
Hai người cứ như vậy mà ngồi bên nhau. Im lặng. Khu vườn đầy nắng, từng đóa hoa nhẹ rung rinh. Cũng như trong tim hai người cũng có một sự dao động nào đó không nói nên lời.
------------------------------------
Thiên Tư đã khỏi bệnh nên cô cùng Tiểu Kì đến trường. Hôm nay, Thiên Ân cũng không đưa Tiểu Kì đi học như mọi khi nên cô tự mình lái xe đi sẵn tiện đưa Thiên Tư cùng đi rồi cùng về. Đáng lẽ sáng hôm nay Tử Phong định đưa Thiên Tư đến trường chỉ không ngờ Tiểu Kì nói mấy câu liền bạo lực nhét Thiên Tư vào xe. Tử Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ nhưng sau đó liền gọi điện thoại cho Thiên Ân mắng vốn. Không biết anh nói gì chỉ nghe tiếng Thiên Ân cười vang trong điện thoại.
Trong xe, Thiên Tư cũng không nói gì chỉ chăm chú nhìn đường cùng xe cộ đang chen chúc muốn về đến nơi cần đến.
- Tử Phong nhà bà cũng thật là nhỏ nhen._Tiểu Kì vừa lái xe, vừa không nhịn được trách Thiên Tư.
Tiểu Kì mới vừa ra khỏi cổng trường đã nhận được điện thoại của Thiên Ân. Anh nói cái gì mà mệt mỏi, uể oải mà tội nhân không ai khác ngoài Tử Phong. Thiên Ân không ngừng than phiền Tử Phong buồn bực đưa mọi người đi khắp nơi sắp mệt chết rồi. Tiểu Kì vừa bực, vừa buồn cười. Cô chỉ đi học cùng bạn thân của mình thôi Tử Phong lại hành hạ anh thật là… Huống hồ ban sáng cô đã nói sẽ mượn Thiên Tư cả ngày kia mà, cô biết đây là đồ đã có chủ nên mượn đi vẫn phải xin phép đó thôi như vậy người kia vẫn không yên tâm. Hừ, cô nhất định cho Tử Phong cả ngày không thấy Thiên Tư. Nhưng thật ra chính cô bị người kia lừa mà cũng không hay.
Thiên Tư vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn sang Tiểu Kì. Cô đang nghĩ Tiểu Kì đang nói chuyện gì, Tử Phong nhỏ nhen chuyện gì?
- Là chuyện gì?
- Bà còn nói , rõ ràng ban sáng tôi nói mượn bà đi một ngày thế mà Tử Phong uy hiếp Thiên Ân bảo tôi lập tức đưa bà trở về không phải nhỏ nhen hay sao? Còn dám bảo Thiên Ân dạy dỗ lại tính bạo lực của tôi. Lúc sáng tôi chỉ nhớ có nhét bà vào xe cũng không có gì bạo lực lắm._Tiểu Kì liếc Thiên Tư một cái.
Thiên Tư nhớ đến cảnh ban sáng rồi lại nhìn đến khuôn mặt Tiểu Kì bây giờ mà nhịn không được bật cười ra tiếng.
- Ha ha bà còn không bạo lực, rõ ràng tôi đã ngồi vào xe Tử Phong vậy mà bà vẫn có thể lôi tôi ra ngoài còn mạnh bạo nhét tôi vào xe bà như vậy không bạo lực sao?
- Hừ, Tử Phong dám ăn hiếp Thiên Ân tôi sẽ cho anh ta khỏi gặp bà luôn để xem ai lợi hại hơn._Tiểu Kì hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt có sự đắc ý kì lạ.
Thiên Tư không nói chỉ cười hóa ra Thiên Ân không chống đỡ nổi Tử Phong, than phiền với Tiểu Kì rốt cuộc cô lại là người hứng chịu. Ai…Thiên Tư thầm thở dài. Tử Phong muốn áp chế người kia lại không nghĩ tới người bên cạnh cô sẽ ăn miếng trả miếng.
- Thế bà định đưa tôi đi đâu để không cho Tử Phong gặp?_Thiên Tư cười cười, ánh mắt tỏ vẻ hiếu kì.
- Chỉ là đi chơi cả ngày cho bà mệt chết, còn nữa bà sẽ dạy tôi nấu ăn.
- Hóa ra thế, vì đau lòng cho Thiên Ân của bà sao? Ha ha… Lại còn muốn học nấu ăn bà không phải nóng lòng muốn trở thành bà Lăng đó chứ?_Thiên Tư không ngừng cười.
Thiên Tư biết nhóm người của Tử Phong rất bận, mà bận chuyện gì không nói cô cũng biết. Có lẽ Tiểu Kì không biết nên bị người kia than phiền mà nổi giận. Thiên Ân cũng thật biết giỡn, muốn người mình yêu quan tâm cũng không cần lôi cô cùng Tử Phong vào. Tử Phong ắt hẳn bây giờ đang lao vào công việc cũng không rãnh để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
- Không…không có._Tiểu Kì đột nhiên khựng lại, mặt đỏ dần lên.
Đúng vậy, cô đang thầm nghĩ là vì sao vừa mới nghe anh bị Tử Phong dẫn đi khắp nơi làm việc, nghe hơi thở mệt nhọc của anh cô liền tức giận trách sang Thiên Tư. Là đau lòng sao? Hay tại vì cô muốn trêu chọc tính nhỏ nhen của Tử Phong?
- Bà không cần chối, nếu tôi nói anh Thiên Ân nói dối bà, bà có tin hay không?_Thiên Tư đắc ý cười trộm, tay lại lén lút bấm loạn trên bàn phím điện thoại.
- Không thể nào._Tiểu Kì lắc lắc đầu không tin.
Cô làm sao tin được khi cô nghe giọng anh rõ ràng rất mệt mỏi, rất thống khổ.
- Không tin thì cùng tôi đến một nơi đi, tôi đảm bảo bà sẽ biết anh ấy có nói dối hay không?
Tiểu Kì nghi ngờ nhưng vẫn theo ý Thiên Tư đi theo hướng cô chỉ. Đến nơi Tiểu Kì không biết Thiên Tư đang làm gì lại bảo cô đến quán cà phê. Nhìn qua nơi này cũng thật sang trọng. Tiểu Kì cứ như vậy đi theo Thiên Tư đi vào trong. Thiên Tư đi vào quán đứng bao quát một vòng liền thấy Tử Phong, bên cạnh còn có Thiên Ân cùng 3K.
Tiểu Kì nhìn thấy ba người ngồi nhàn nhã chỗ kia lại không khỏi tức giận. Rõ ràng Thiên Ân bảo rằng phải đến một nơi hẻo lánh điều tra gì gì đó bây giờ lại ngồi đây, thật quá đáng! Làm hại cô lo lắng sợ anh mệt nhọc.
Tử Phong ngồi xoay mặt về phía cửa nên anh rất nhanh phát hiện ra Thiên Tư cùng Tiểu Kì đang đi đến, trong mắt anh ẩn chứa nét cười, môi cũng hơi cong mỉm cười nhưng lại cố ý gợi chuyện cho Thiên Ân nói.
- Mày nói hôm nay tao không thể gặp Thiên Tư là ý gì?
- Chắc chắn Tiểu Kì sẽ không đưa cô ấy về nhà đâu. Tao vừa than mệt mỏi cô ấy liền bảo trừng phạt mày bằng cách bắt Thiên Tư không cho về nhà, bảo Thiên Tư dạy cô ấy nấu ăn. Mày cũng biết Tiểu Kì nấu ăn rất tệ thua xa Thiên Tư.
- Chắc như vậy sao?
- Chắc chứ…
Thiên Ân chính là hẹp hòi vì Tử Phong gấp gáp điều tra việc kia đưa ra ánh sáng mà làm việc ngày đêm. Làm cho anh không có thời gian bên cạnh Tiểu Kì, Tử Phong cùng Thiên Tư đang ở chung một mái nhà dĩ nhiên dù về trễ vẫn có thể gặp còn anh và Tiểu Kì lại khác. Hai người không ở chung lại phải làm việc tối mặt tối mũi mấy ngày liền cũng không thể gặp nhau. Chỉ hôm nay mọi chuyện ổn định mới có thể nhàn nhã ngồi đây. Anh định lát nữa sẽ sang nhà Khả Chiêu đón Tiểu Kì đi khuây khỏa một chút. Anh cũng chỉ muốn làm nũng với Tiểu Kì một chút, mong cô xuống bếp làm nội trợ sẵn tiện tách xa Thiên Tư ra một chút cho Tử Phong nhớ nhung gọi là trừng phạt.
- Thật sao? Nhưng tao thấy hình như không phải vậy._Tử Phong nhấc ly cà phê lên uống, ánh mắt chứa ý cười.
- Thật mà._Thiên Ân không biết sống chết vẫn đắc ý gật đầu.
Chỉ tiếc hình như Thiên Ân cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua giữa thời tiết nóng bức. Còn không phải vì có một ánh mắt đang hướng anh tức giận sao?
- Lăng Thiên Ân đây là cực khổ của anh sao?_Tiểu Kì tức giận trừng mắt nhìn con người đang thản nhiên nói cười.
Uổng cô đau lòng thay anh còn muốn tự tay xuống bếp học mấy món, người này cư nhiên lừa gạt cô. Hừ, còn dám chê cô nấu ăn tệ.
Thiên Ân trợn mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Kì đang đứng trước mặt anh, chống nạnh trừng mắt trách móc anh. Nhìn sang bên cạnh liền thấy Thiên Tư lè lưỡi trêu anh. A, thật là anh bị người nào đó bán đứng từ lâu mà không biết.
- Sao…sao em biết anh ở đây không phải là em định về nhà nấu ăn sao?
- Em không đến đây được sao? Anh còn dám nói mệt mỏi lại trông nhàn nhã như vậy sao? Hừ, còn dám chê em nấu ăn tệ em thề không bao giờ nấu ăn về sau anh cũng đừng mong.._Tiểu Kì tức giận nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
3K ngồi cạnh cũng giật mình, nhìn Tử Phong liền thốt lên một câu:
- Chủ tịch! Cậu quá nham hiểm lấy hoạn nạn của bạn bè làm vui.
Tử Phong thản nhiên như không, anh cũng không có làm cái gì là người kia tự tìm đường nhảy vào hố đấy chứ.
Thiên Ân còn chưa hết kinh ngạc lập tức tay chân luống cuống, anh cũng không cố ý chỉ là muốn chuẩn bị cho bao tử mình sau này khi lấy cô đỡ khổ một chút thôi mà. Thiên Ân cố níu lấy tay cô giải thích.
- Anh…anh không có, em nghe nhầm rồi.
- A,Tử Phong lúc nãy anh có nghe không?_Thiên Tư tươi cười nghiêng đầu hỏi Tử Phong.
Thiên Ân trừng mắt nhìn Thiên Tư, cô là đang làm gì châm dầu vào lửa định làm cho nhà anh cháy tan hoang sao? Thiên Ân lại quay sang Tử Phong cầu xin. Rất tiếc Tử Phong là ai lại dễ dàng mềm lòng như vậy. Thấy Thiên Ân và Tiểu Kì hạnh phúc như vậy lâu lâu bùng nổ mới thú vị. Uống một ngụm cà phê Tử Phong mới phun ra một tiếng.
- Có.
Thôi xong! Thiên Ân nghẹn họng, rõ ràng anh bị đôi tình nhân kia giăng bẫy. Thù này anh nhất định trả. Tiểu Kì bực bội đi nhanh ra cửa, cũng không thèm ngoái lại nhìn bộ dạng khổ sở của Thiên Ân ở phía sau.
- Hai người…giỏi lắm dám giăng bẫy tôi.
- Anh còn không đuổi theo em sợ Tiểu Kì sẽ đi mất đó._Thiên Tư nháy mắt mấy cái nở một nụ cười chân thành khuyên bảo.
Thiên Ân hoảng hồn, cầm áo khoác trên tay vội vàng đuổi theo. Chắc phải năn nỉ gãy lưỡi rồi cô mới tha cho anh. Số của anh sao mà xui xẻo như vậy.
-Tiểu Kì chờ anh, anh còn chưa giải thích mà.
3K ngồi yên nãy giờ cố nhịn cười nhìn sắc mặt đại biến của Thiên Ân. Cuối cùng không chịu được bật cười một tiếng.
- Ha ha, chủ tịch hai vợ chồng cậu rãnh rỗi quá không có gì chơi sao?
Tử Phong nhún vai xem như thông qua. Anh cũng đâu có biết Thiên Ân bày trò để Tiểu Kì học nấu ăn, vô tình nhắn vài tin nhắn bảo Thiên Tư đến đây thôi.
- Lại đây! Hôm nay có còn mệt không?_Tử Phong hướng Thiên Tư gọi, giọng nói nhẹ nhàng.
Thiên Tư ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh anh, đôi môi vẫn còn vương nụ cười.
- Không có, em rất khỏe. Mấy hôm nay anh đều bận rộn hôm nay đã hết bận rồi sao lại có thời gian ra ngoài còn gọi em cùng đến?
- Đã hết việc._anh đưa tay vén vài sợi tóc của cô.
- Chủ tịch có cần tôi đi hay không?_3K cười cười nhìn hai người trước mặt.
Nhìn hai người anh ta cũng không kìm được mà muốn đi tìm bạn gái của mình. Chỉ tiếc hôm nay họ bận việc bên ngoài thuận tiện vào đây dùng bữa cũng không đưa Phương Tuyết theo được.
- Anh cũng có thể biến rồi._Tử Phong không nương tình đuổi thẳng.
- Thật phũ phàng, bất quá tôi cầu còn không được._3K một bộ mặt làm như rầu rỉ đứng dậy thong dong theo lời ai kia biến đi.
Không gian quán khá tĩnh lặng, góc này cũng chỉ còn cô và anh ngồi đó nói chuyện. Nhưng thật bất ngờ cuộc nói chuyện của hai người lại không phải chuyện yêu đương mà là chuyện đại sự, chuyện của người khác. Thiên Tư lặng lẽ dùng bữa trưa xong, đôi mắt hơi buồn nhìn dòng xe cộ bên ngoài.
- Em lại có chuyện gì buồn phiền sao không nói ra?_Tử Phong đau lòng vuốt tóc cô.
- Thiên Trầm vẫn không chịu về, em thật rất lo cho nó._Thiên Tư thở dài nhìn vào mắt anh có chút bất đắc dĩ.
Cô đã khuyên nhiều lần như vậy mà cô em kia thật cứng rắn muốn ở lại bên cạnh Hạo Minh. Đáng tiếc, cô biết em gái cô là người như thế nào chẳng lẽ cô lại không biết. Thiên Trầm sẽ không đơn giản chỉ là ở lại vì Hạo Minh.
- Không sao đâu, sắp kết thúc rồi cô ấy sẽ trở về bên cạnh em._Tử Phong vừa khuyên cô xong, xoay mặt đi nơi khác lại thoáng qua một tia lạnh nhạt.
Thiên Tư cũng nhìn anh, cô biết anh đang làm gì. Đã đến nước này cô cũng không có khả năng ngăn cản.
- Anh muốn làm gì ông ta?
- Em biết rồi? Nhưng anh cũng không có cách khác._Tử Phong thoáng giật mình khi nghe cô hỏi.
Anh từng hứa với cô sẽ không truy cứu nữa hiện tại nghe cô hỏi thật cảm thấy bản thân đã thất hứa.
- Anh gạt ai có thể gạt em sao nhưng em cũng không trách bất quá xem như em chưa biết gì._cô cười nhạt đưa tay sờ mặt anh.
Tử Phong thoáng cười đưa tay ôm cô vào lòng, hai người nhất thời im lặng. Có lẽ bây giờ có nói gì cũng không thể xua đi nỗi phức tạp trong lòng mỗi người.
- Anh nghĩ Hạo Minh có một chút tình cảm nào với Thiên Trầm không?
- Chắc là có._Tử Phong hơi đăm chiêu suy nghĩ.
- Cũng mong là như vậy. Em nghe anh Khả Chiêu nói sắp ra nước ngoài cùng chị Y Ngân trị liệu?
- Đúng vậy cũng mong lần này Y Ngân biết được nỗi lòng của Khả Chiêu.
Không bao lâu điện thoại Tử Phong reo, anh nhấn nút nghe chỉ thấy sắc mặt anh thoáng trầm xuống. Thiên Tư cũng ở cạnh nên cũng nghe rõ bên trong điện thoại là giọng của ai và đã nói những gì, sắc mặt cô cũng đại biến.
------------------------------------
Tại sân bay Tân Sơn Nhất, người ta bắt gặp một cô gái ngồi xe lăn. Đôi mắt lơ đãng hướng nhìn xa xăm không biết là đang nhìn gì. Đôi môi thoáng một tia cười ảm đạm. Cô sắp phải rời xa nơi này, rời xa tất cả để đến một nơi không ai biết đến cô. Khi đó sẽ không có ai chú ý đến cô nữa cũng không còn những tiếng gièm pha không đáng có. Có một điều làm cô thật tiếc nuối là không thể đáp lại chân tình của người con trai đã hết mực yêu thương cô, quan tâm chăm sóc cô.
Sân bay đông nghịt người vô cùng nhộn nhịp. Nhưng cớ sao quanh cô gái này không lấy một bóng người khiến cho người ta có cảm giác cô đơn vô bờ. Hay đó chính là tâm tư của cô hiện tại.
- Y Ngân chị đưa em vào trong cũng sắp đến giờ rồi._giọng một cô gái mềm nhẹ vang lên.
Y Ngân lê đôi mắt nhìn ra bên ngoài một lần rồi cũng ngẩn đầu nhìn cô gái kia cười nhạt. Cô gái này không ai xa lạ chính là nhà thiết kế thời trang tài năng Hiểu Vân. Hiểu Vân nhìn Y Ngân thoáng một tia đau lòng nhưng cũng không biết nên làm thế nào. Mấy hôm trước, cô cùng Hà Nghiệp đếm thăm Y Ngân. Trùng hợp ngày đó Khả Chiêu lại không ở trong phòng nên cô và Y Ngân trò chuyện khá lâu. Đột nhiên Y Ngân lại đề nghị muốn cô đưa cô ấy đến một nơi thật xa, không có người quen. Hiểu Vân một trận kinh động, cô luôn nghĩ rằng Y Ngân cùng Khả Chiêu tình cảm sâu đậm, không nghĩ tới Y Ngân lại có quyết định này. Cô đã từ chối nhưng Y Ngân cố cầu xin cô đành cắn răng chấp nhận. Bất quá cô cũng đưa ra điều kiện buộc Y Ngân phải chấp nhận những cuộc điều trị của Hà Nghiệp dù là hi vọng nhỏ nhoi. Y Ngân dù không cam nguyện lắm nhưng để được rời khỏi đây cô cũng đành chấp nhận.
- Được rồi chúng ta đi thôi._Y Ngân đạm cười gật đầu mặc cho Hiểu Vân đưa cô đi.
Hai bóng dáng cô dần khuất trong nhà chờ, khuất trong biển người. Dòng đời đưa đẩy có thể không ngày sau gặp lại…
Bóng hai cô gái vừa khuất không lâu, một chuyến bay sang Thụy Sĩ cũng cất cánh, cũng là lúc bóng một chàng trai hối hả chạy loạn khắp nơi trong sân bay tìm kiếm. Khả Chiêu gương mặt mệt mỏi, tuyệt vọng cùng thống khổ. Tay cầm chặt lá thư mà trong tim run rẩy, ai biết được mấy ngày nay thấy cô vui cười cứ ngỡ cô đã dần chấp nhận. Thật không ngờ cậu ta vừa mới rời đi không lâu cô lập tức biến mất. Thật sự đau! Lại một lần nữa hai người lại xa nhau nhưng không phải cậu ta đi mà là cô đi.
- Y Ngân em còn chưa đi thì mau ra đây!_Khả Chiêu điên cuồng gọi, điên cuồng chạy khắp sân bay.
Thật sự đã quá trễ , cô đã đi và không hề có ý định quay lại. Đôi mắt Khả Chiêu đỏ hoe nhưng cố kìm chế không rơi nước mắt. Đôi môi lại dâng ý cười chua xót.
- Anh Khả Chiêu, chị Y Ngân đâu?_Thiên Tư cùng Tử Phong cũng hớt hãi chạy đến.
- Đi rồi!_Khả Chiêu rũ vai đứng lặng tại chỗ, đôi mắt mông lung sâu không thấy đáy.
- Thật không tìm thấy sao? Y Ngân không tiện đi lại làm sao có thể đi một mình được._Thiên Ân cùng Tiểu Kì cũng đã chạy lanh quanh nãy giờ cũng tụ lại một chỗ.
Bọn họ vừa nhận được điện thoại Khả Chiêu bảo rằng Y Ngân đi rồi cũng tức tốc đến. Không nghĩ rằng những người lành lặn lại không đuổi kịp một người không tiện đi lại.
- Cô ấy đã có ý định này từ trước dĩ nhiên sẽ có người trợ giúp._Khả Chiêu xoay người rời đi, tay vẫn nắm chặt bức thư mà cô để lại.
Giỏi cho Y Ngân! Lừa cậu ta lâu như vậy, cô trốn tránh thì được sao? Nhưng cậu ta đang tự nghĩ bản thân là quá cố chấp không buông tay cô nên cô mới rời bỏ cậu tar a đi. Ha ha, xem ra Đường Khả Chiêu cậu đây thật vô dụng một cô gái cũng giữ không được.
Bốn người còn lại nhìn theo bóng Khả Chiêu mà đau lòng không thôi. Là Khả Chiêu quá chung tình hay Y Ngân quá tuyệt tình mới làm cho một Khả Chiêu khôi hài thành ra như vậy?
Trên máy bay, Y Ngân đôi mắt vô hồn không biết là đang nghĩ gì. Khẽ tựa đầu vào ghế, đôi mắt dần khép lại, nơi khóe mắt một chất lỏng nhẹ trào ra. Thế nhưng đôi môi lại cong lên. Cô không muốn là gánh nặng cho Khả Chiêu.
“ Thật xin lỗi! Chúc anh tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Bầu trời trong xanh, phi cơ cất cánh mang một người đi, mang theo cả một tình yêu. Là tốt hay xấu cũng chưa biết?
Kết thúc nơi đây!
Một tình yêu sẽ kết thúc hay lại bắt đầu?