Trường nó quyết định đến thăm đảo Bạc Hà 2 ngày 1 đêm. Còn trường anh, xa hơn 1 chút, đảo Trà Xanh. 3
-Eo... Đi đảo Trà Xanh xa hơn bao nhiêu ý, lại còn nhiều loại đặc sản. Anh đúng là sướng nhất mà!- Nó, tay chỉ vào bản đồ, rồi kéo kéo áo anh.
-Rồi, tôi đi rồi mua quà cho cô, được chưa.- Vũ Hoàng phì cười. Mỹ, Pháp, Nhật anh đều đi qua rồi. Nó cũng chỉ cần ới 1 câu là có thể xuất ngoại, cái đảo cỏn con này thì có gì mà ghen với chả tỵ?
-Nhớ nha! Móc tay, đóng dấu!- Nó giơ ngón út, tự động ngoắc vào ngón tay anh.
Ngày trước, ở trường cũ, chúng nó chỉ được đi nội trong ngày, cũng bị quản kỹ lắm. Bây giờ, trường mới xịn hơn bao nhiêu. Được tự do, được du lịch xa nhà, lại còn đi qua đêm, nó háo hức muốn chết ấy.
Tối trước ngày xe chuyển bánh, hồi hộp không ngủ được, cứ nghĩ đến việc ngày mai sẽ được đi chơi, lòng dạ tim gan lại háo hức nhộn nhịp, bèn lấy điện thoại, quấy rối người khác.
-”Alo?..?”
Bên kia, có người ngái ngủ bực tức nhận cuộc gọi.
-Ngủ chưa?- Nó cười, nghe đối phương ậm à ậm ừ cũng đủ hiểu. Bây giờ gần nửa đêm rồi còn gì.
Tra hỏi bâng quơ, nó bất giác nghĩ đến hắn, ngập ngừng:
-Mà này, Hàn Dương ý... ngày mai có đi không?
-”Mọi năm không đi đâu mà năm nay tự nhiên lại tham gia. Chẳng hiểu sao chứ thằng đấy có bao giờ hứng thú với mấy vụ này đâu. Chắc do Tú Hoa lôi léo...”- Vi nghe đến hắn thì tỉnh cả ngủ.
-À ừm, thôi ngủ tiếp đi để mai dậy sớm nữa...
-”Mày gọi chỉ để hỏi thế thôi hả? Mất cả ngủ! Mà sao dạo này quan tâm đến hắn thế?”-Cô thắc mắc.
-À không, hỏi chút thôi mà! Thôi ngủ ngon nhé! Bai!- Nó tắt máy, người bên kia nghe tiếng “tút...tút” thì thở dài, cố gắng chợp mắt lần nữa.
Nó mỉm cười mà tim hơi trùng xuống. Nó muốn hắn đi lắm chứ, nhưng với một lý do khác cơ...
Sáng sớm, đàn chim trên cây hoà ca với điện thoại của nó, léo nha léo nhéo điếc cả tai. Theo phản xạ, định ném quách cái điện thoại đi cho rồi, chợt nhớ đến buổi dã ngoại, đành miễn cưỡng gật gù ngồi dậy.
Kéo được 2 chân xuống đất, nó tắt báo thức, lò dò bước ra ban công, vươn vai mấy cái cho tỉnh ngủ.
Tỉnh rồi, tâm trạng háo hức, phấn khởi quay trở lại, tim đập chân run, cầm cái balo đã chuẩn bị từ hôm qua mà cuống cả lên.
Vì chỉ là đi dã ngoại, nên không cần mặc đồng phục, nó ngẫm nghĩ, rốt cuộc chọn cái áo phông có hình con mèo đáng yêu vô cùng. Mặc thêm cái quần sooc bò cho dễ vận động, khoe đôi chân thon trắng bóc. Mái tóc tím buộc cao, thắt thêm ruy băng hình cái nơ xinh xắn. Đeo ba lô lên, nó nhảy chân sáo xuống nhà.
Anh đang ngồi ăn sáng, thấy nó thì suýt sặc.
-Bé con! Sao hôm nay giậy sớm thế? Trái gió trở trời hay bão bùng gì mà...
-Không, trời đẹp mà!- Nó giả vờ ngước nhìn ra cửa sổ.- Mà anh ăn sáng không thèm chờ em nhá!
Nó bước đến bên anh, giật 1 miếng bánh mỳ, nhét lấy nhét để vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
-Cái kiểu ăn đấy thì chắc là vẫn bình thường rồi! Thôi ăn nhanh lên, anh đưa đến trường tập trung!
Nhìn cô em gái bé bỏng đáng yêu ngồi ăn sáng, anh bất giác nhoẻn miệng cười...
Sân trường hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn. Không khí cũng sôi nổi và hào hứng vô cùng. Các bạn học sinh tụ năm tụ bảy, bàn tán xôn xao về địa điểm đi chơi lần này.
Nó vẫy tay chào anh, thơm vào má anh 1 cái tạm biệt rồi bước vào trường.
Nhìn quanh ngó quất, thấy Hạ Vi, nó phấn khởi chạy tới. Vi hôm nay xinh ơi là xinh nhé. Áo phông kẻ, mặc cùng với chân váy rất đáng yêu. Đi đôi tất đùi và giày bánh mỳ. Tóc nâu buộc cao ánh lên màu nắng. Trông ra dáng lớp trưởng rồi đấy!
Lâm Sơn và Hải Phong, mỗi bạn diện 1 bộ áo phông quần ngố năng động, khoe làn da rám nắng khoẻ khoắn.
Còn Tú Hoa kiều diễm trong chiếc váy dài, đội chiếc mũ rộng vành, nom như 1 cô tiểu thư xinh xắn vậy. Nó nhìn Hoa, lại nhìn mình. Đứng cạnh cô, trông nó không khác gì 1 đứa trẻ con.
Lại ngước lên nhìn người mà Hoa đang khép nép khoác tay. Mạc Hàn Dương, áo phông đen và quần bò lửng. Áo hoạ tiết đầu lâu xương chéo, đeo thêm dây chuyền bạc nhìn chất chơi vô cùng. 2 bắp tay rắn chắc, làn da màu đồng quyến rũ. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Mỗi tội trông hơi côn đồ tý.
Tú Hoa chắc phúc lớn lắm mới có được người yêu như hắn. Nó bất giác thở dài thườn thượt...
-Nào các em!!- Giọng thầy Minh vang lên oang oang.- Chuẩn bị lên xe để xuất phát nào! Xe của chúng ta số 05 nhá!! Thầy nhắc lại! Các em lớp 8A tập chung lên xe số 05!!
-Mày tính ngồi với ai?- Nó hỏi thầm vào tai Hạ Vi.
-Lên xe còn chỗ nào thì ngồi thôi!- Đoạn, Vi kéo cô ra xe.
Cô kể cho nó về những dịp đi chơi lần trước. Nào là Hải Phong trèo cây bị ong đốt. Tú Hoa dựng lều bị đinh mắc rách quần. Xong chính Hạ Vi còn bị ngã suống hồ, may mà Lâm Sơn bơi ra cứu nên bây giờ cô quý cậu lắm. Xong đêm đến đốt lửa trại kể chuyện ma... vân vân và mây mây... Vừa nói, cô vừa cho hành lý vào cốp xe ô tô. Nó nghe mà háo hức, tim đập rộn ràng.