Hết giờ học. Nó vươn vai, ngáp dài 1 cái rồi đưa tay xoa cái bụng đang sôi òng ọc của mình.
-Đói quá! Hay đi kiếm gì ăn trước đi! Anh trai tao còn phải học 1 tiết nữa mới tan.- Nó quay xuống nói với Hạ Vi.
-Cũng được! Tao cũng đói quá trời! Tao biết có 1 dãy hàng đồ ăn đường phố ngon lắm, hay tao với mày đi đi.
-Xa không?
-Tầm mấy km gì đó. Không sao, gọi taxi cho tiện.
-Oke ^^- Nó nhe răng cười. Trong lòng phấn khởi sắp được ăn mấy món quà vặt đường phố. Chưa kịp mường tượng sẽ ăn những gì, Hạ Vi đã kéo tay nó chạy ra khỏi lớp.
”Bụp..!”- Tay nó bị giữ lại.
-Tao đi với!- Hải Phong cười nhăn nhó, lấy tay xoa bụng.
-Triển luôn!- Nó cười, cầm tay Hải Phong lôi đi, khiến cậu ngẩn người, vội vã lôi cặp chạy theo.
”Em đi ăn với các bạn, khi nào học xong gọi cho em.”- Nó ngồi trên taxi, nhắn 1 tin cho Vũ Hoàng, dù sao để anh biết vẫn tốt hơn.
”Ăn vừa thôi để tối còn ăn cơm, đồ lợn!”- Anh mỉm cười nhắn lại nó.
-Vũ Hoàng!- 1 tiếng gọi làm anh giật mình
-Ơ dạ..!- Anh ném điện thoại vào ngăn bàn, ngẩng lên.
-Cậu làm gì trong giờ đấy? Lên bảng giải bài này cho tôi.- Thầy giáo cười nham hiểm, gõ cái thước dài lên bảng đen.
Anh mỉm cười, lẳng lặng bước lên bảng. Từng nhịp chân như cuốn hết bao con tim của nữ sinh trong lớp. Mái tóc tím lạnh lùng rung rung chuyển động mà đôi mắt nâu lại ấm áp. Chúng không đối nghịch mà lại hài hoà, kết hợp với nhau, khiến anh dường như trở thành 1 thiên thần với mái tóc tím quyến rũ đặc biệt, ma mị mà ngoại cương nội nhu, người ngoài muốn gần mà không được, không gần lại tò mò, xao xuyến không yên.
Bao bọc anh là 1 cái kén vô hình, giữ khoảng cách giữa anh với những người xung quanh.
”Bài này không phải đã quá đơn giản sao..?”- Viên phấn lướt từng đường trên bảng, từng nét chữ ngay ngắn, nắn nót dần hiện lên.
-Ra là cậu nghịch điện thoại trong giờ hả?
Anh giật mình quay lại. Thầy giáo đang cúi xuống gầm bàn nhìn gì đó.
-K...Không thưa thầy, đó là điện thoại của em...- 1 giọng nhẹ nhàng, ngập ngừng vang lên.
Đó là Miên Nhi, hotgirl của lớp, cũng chính là bạn cùng bàn của anh.
Miên Nhi có mái tóc nhuộm màu hồng phấn, đôi mắt nai đen huyền to tròn dễ thương vô cùng.
Cô ngoan hiền lại học giỏi, nên được bao anh chàng ái mộ, các nữ sinh khác thì luôn ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị.
Không chỉ vậy, Nhi Nhi còn là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn Miên Ân- tập đoàn với các chuỗi nhà hàng có đủ các loại thức ăn cao lương mỹ vị, các món Âu-Á-Mỹ-Phi vòng quanh thế giới. Có lẽ nhờ vậy mà cô nấu ăn rất ngon, và cũng nhờ khả năng hát hay bẩm sinh nên luôn đạt giải trong các cuộc thi cho nữ sinh xinh đẹp, tài năng trong trường.
-Thôi, tôi biết rồi, các anh chị không cần bảo vệ nhau đâu. Nếu Vũ Hoàng giải được bài trên bảng thì tôi sẽ tha cho...
-Xong rồi ạ!- Anh mỉm cười bước về chỗ.
-Tốt!- Thầy giáo nhìn lên bảng.- Không sai 1 lỗi nào. Vì vậy, không chỉ không thu điện thoại của em, tôi sẽ cho em 2 điểm 10 vào sổ!- Thầy giáo mỉm cười.
-Giỏi quá!
-Húuu! Tuyệt vời!
Anh mỉm cười trong sự chúc mừng nhiệt liệt của các bạn. Đây là 1 bài khó mà anh có thể giải dễ dàng như bóc 1 cái kẹo. Mới đến mà đã toả sáng thế này, cảm giác không tồi chút nào.
Anh cười sảng khoái, nụ cười làm các cô gái, thậm chí là các chàng trai trong lớp ngẩn ngơ.
-Tao muốn làm gay!! 5
-Nếu tao sang Thái chuyển giới mày có yêu tao không???!!! 3
-Tao sang với! Tao muốn quyến rũ nó!!! =))) 2
-Nào nào! Sang Thái thì chúng mày sẽ tiếp tục tốn tiền tu sửa nhan sắc tiếp đấy thôi. Vũ Hoàng! Mày sẽ bất chấp tất cả yêu người con trai chỉ có trái tim mỏng manh này cho mày chứ?
Những tiếng cười giòn giã vang lên, phá tan bầu không khí mệt nhọc trong lớp học.
-Chúc mừng mày!- Miên Nhi cười.
-Cảm ơn!
-Chuyện lúc nãy.. Tao xin lỗi...
-À, không sao! Từ sau mày không phải làm vậy đâu. Chuyện tao, tao tự lo được. Nếu mày còn làm vậy sẽ ảnh hưởng đến mày.- Anh lạnh lùng.
-Ừm..- Miên Nhi trầm mặc.
-Dù sao cũng cảm ơn mày! Tao rất vui vì được làm quen với người bạn như mày!- Anh cười, khoe hàm răng đều tăm tắp. Mắt ánh lên tia nắng.
Miên Nhi ngẩn ngơ trước nụ cười đó. Chàng trai này, rốt cuộc là lạnh lùng hay ấp áp đây? Tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ dần.
”Cậu ta vui vì được làm quen với mình sao?”