-Tao thấy đúng phết mà!- Hải Phong lè lưỡi, đưa tay véo má nó. 2 má phúng phính muốn búng ra sữa, chẳng phải lợn thì là gì.
-Mày có tin là con lợn này ăn luôn mày không!!- Nó nhe răng hằm hè. Hải Phong vội rụt tay lại, cười nhăn nhở.
-2 cái đứa này!- Hạ Vi thở dài. Mới sáng thấy chúng nó khách sáo với nhau lắm mà.- Lâu rồi tao chưa gặp anh Vũ Hoàng, khi nào đưa tao qua nhà mày đấy nhé!- Hạ Vi cười.
-Được được! Mày đảm bảo sẽ ngất ngây trước vẻ đẹp của anh ấy!- Nó ôm mặt.
-Nè nè! Ở kia có hàng que xiên kìa!- Hải Phong kéo tay chúng nó sau khi bị ngó lơ.
-Đâu!!- Nó chạy vụt lên, đưa tay làm động tác nhìn như Tôn Ngộ Không làm Hải Phong và Hạ Vi bật cười.
Chúng nó bước đến hàng que xiên. Nào mực xiên, chả cá, nem rán thơm phức khiến nó thèm chảy dãi.
Nó ngồi vào bàn, gọi 1 loạt các loại xiên và nước uống khiến 2 đứa kia hoảng hồn.
-Chẳng phải kia là Tú Hoa hay sao...?- Hạ Vi nheo mắt, giật mình, kéo tay Hải Phong.
-Ơ!- Hải Phong chưa kịp nhận ra bạn mình...
-TÚ HOAAA!!!!- Vi Vi “tiểu thư” gọi ầm lên.
Tú Hoa nghe vậy liền quay lại rồi vui vẻ kéo tay 1 chàng trai bước đến. Sau 2 đứa là 1 người nữa như tảng băng di động bước theo.
-Lâm Sơn, cả mày nữa sao! Và cả...!- Hạ Vi chưa kịp nói gì...
-Chào các tình yêu!- Lâm Sơn toe toét cười, mái tóc xanh rêu như lá cây “toả bóng mát” trong cái nắng chiều.
-Hàn Dương...- Hải Phong mỉm cười.
-T..Tại sao 3 người lại đi với nhau..?- Hạ Vi nhìn “tảng băng” ngập ngừng.
-Tao và Hàn Dương đi bar...- Lâm Sơn chưa kịp nói đã bị Tú Hoa nhéo 1 cái.
”Đà BẢO LÀ GIỮ BÍ MẬT”- Cô thì thầm với Lâm Sơn rồi quay qua Hạ Vi đang ngơ ngác.
-Tao đi caffe gặp 2 tên này, chúng nó có giúp tao 1 vài chuyện nên tao mời đi ăn để tạ ơn.
-À! Mà sao mày lại nghỉ học?- Hạ Vi hỏi khi thấy thể trạng Tú Hoa vẫn bình thường.
-Hôm nay tao thấy toàn môn phụ với tao cũng học khá tốt rồi nên đi xả stress 1 tí- Tú Hoa tinh nghịch.
-Ồ! Mày có nghỉ thì học vẫn giỏi ăn đứt tao thôi!!- Hạ Vi ỉu xìu.- À quên mất, giới thiệu với mày, đây là Y Linh, mới chuyển đến lớp mình hôm nay!- Hạ Vi chỉ vào nó, nó giơ tay chào và mỉm cười “hoa hậu thân thiện“.
-Đây chẳng phải là cô bé tóc tím mà Hạ Vi đã luôn kể cho tao sao! Chà! Không hổ danh là bạn thân của bạn tao! Mày xinh quá!- Tú Hoa vồ đến xoa má nó, nó thì vẫn mải ăn xiên mực, ngơ ngác nhìn. Cô bạn này, thân thiện quá lại năng động làm nó cảm thấy gắn bó.
-Giới thiệu với mày!- Hạ Vi nhìn nó.- Đây là Tú Hoa- hotgirl của trường, xinh đẹp, học giỏi và là bạn tốt trong lớp của tao!
-Rất vui được làm quen!- Nó bắt tay với Tú Hoa rồi đưa cô 1 xiên chả cá.
-Đây là Lâm Sơn- nổi tiếng trăng hoa, giỏi tán gái, mấy nàng trong trường chết mệt vì hắn ta đấy!- Hạ Vi nhìn Lâm Sơn, lừ 1 cái.
-Cảm ơn!- Lâm Sơn toe toét cười. Cậu giật xiên chả trong tay Hải Phong rồi đưa nó, không quên “nháy mắt“.- Rất vui được làm quen với mày!
-Thằng điên! Chả của tao!- Hải Phong lây xiên khác trong đĩa.
-Cảm ơn đã mời!- Lâm Sơn giật nốt xiên chả trong tay Hải Phong rồi ăn, không quan tâm đến tên lớp phó đang muốn “bùng cháy” nhìn cậu chuẩn bị giết.
-Còn đây là...- Hạ Vi nhìn hắn, ngập ngừng.
-Tại sao anh lại ở đây?- Không đợi Hạ Vi giới thiệu, nó đã lên tiếng.
-Tôi ở đây thì..? Cô nghĩ tôi là người ngoài hành tinh sao?- Hắn lạnh lùng.
-Hoá ra 2 người quen nhau từ trước à?- Hạ Vi thở phào, cô cảm thấy may mắn vì không phải giới thiệu hắn.
-Đáng ra anh đang phải tĩnh dưỡng trong viện!- Nó không “đếm xỉa” đến câu hỏi của câu hỏi.
-Tôi đi đâu là chuyện của tôi. Chính cô đã nói không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.
-Đi viện sao?- Tú Hoa ngớ người. Thủ lĩnh của Dark cũng phải đi viện?
-Tôi chỉ là muốn quan tâm đến anh, không muốn 1 lần nữa phải đưa anh đi viện!
-Tôi không cần cô đưa đi đến nơi chết tiệt đấy! Phiền phức! Cứ để tôi ở đấy cũng sẽ không chết.- Hắn lạnh lùng đáp trả.
”Chết tiệt! Con bé này lại nói ra!“. Hắn nghiến răng.
-Anh nói chuyện với ân nhân của mình thế sao?- Nó tức giận. Làm ơn mắc oán! Giúp người còn bị nói vậy sao!
-Sao sáng nói 1 đằng, giờ nói 1 nẻo như vậy?- Hắn cười, rút trong túi ra mấy tờ tiền, vứt vào mặt cô.- Giờ thì hết nợ!
-Ực...!- Hạ Vi nuốt nước bọt. Rốt cục đã có chuyện gì?
-Tôi giúp anh không phải để nhận được thứ này.- Nó nghiến răng. Giật lấy tờ tiền ném thẳng lại vào mặt anh.
”Cô ta dám..???”- Cả lũ đang ngồi ăn ngơ người. Nó dám ném tiền thẳng mặt và chửi nhau với trùm của Dark. Không biết nên thán phục hay không nữa.
-Tôi cứu cái mạng anh không phải nhận những đồng tiền bẩn thỉu không lòng biết ơn này!- Nó chỉ những đồng tiền dưới đất.
-Cô... Nói cái gì bẩn thỉu?- Hắn nghiến răng. Tay nắm chặt thành đấm, nổi cả gân xanh. Đôi mắt chuyển thành màu đỏ máu.
-Thôi nào! Mạc Dương!- Lâm Sơn và Tú Hoa đứng dậy. Nếu không ngăn hắn lại... Sẽ không ổn cho Y Linh.
-Câm mồm!- Hắn chửi ầm lên. Người đi đường nhìn hắn nhưng không ai dám nói gì. Họ không muốn dây vào rắc rối.
-Y Linh, đừng cãi nhau nữa!- Hạ Vi và Hải Phong kéo tay nó.
-Anh nên học cách cư xử đi! Đồ thô lỗ!- Nó lạnh lùng, đôi mắt xám xịt như màu mây ngày bão. U tối, nguy hiểm, khác hẳn với vẻ điên cuồng trong đôi mắt hắn.
Giống như cuộc chiến, bên là 1 con rồng hằm hè, dữ tợn như muốn phun lửa thiêu hết mọi thứ, bên là vị thần ôn hoà mà trầm mặc, lạnh lùng mà nguy hiểm khó lường.
Hắn vung nắm đấm, tung vào mặt nó. Nó nhắm tịt mắt.
”Bụp”
-Đừng nên đánh phụ nữ, dù chỉ bằng một bông hoa!- Tay hắn bị giữ lại, hắn giật ra, quay sang nhìn. Dám cả gan xen vào chuyện của hắn.
Mái tóc tím lạnh lùng, đôi mắt nâu ấm áp, anh mỉm cười nhưng ẩn chứa nguy hiểm như đại dương, sẵn sàng nuốt chửng đối thủ mọi lúc.
-Con ngốc này, vừa đến đã gây sự gì rồi!- Anh bước đến bên nó.- Chào các em! Anh là Vũ Hoàng, anh trai của Y Linh! Con bé có gây sự gì thì anh xin lỗi nhé! À! Hạ Vi phải không, lâu quá không gặp!- Anh hoàn toàn ngó lơ hắn, rút ra 1 tấm danh thiếp đưa cho Hạ Vi.- Có chuyện gì các em liên lạc với số điện thoại trong này nhé! Y Linh có việc về trước! Cảm ơn các em!- Anh mỉm cười.
-C...Chào anh!- Hải Phong vã mồ hôi.
-Chào em! Mong các em giúp đỡ Tiểu Linh! - Anh quay qua nhìn Hải Phong làm cậu giật mình.
-Đ...Đẹp trai quá!- Lâm Sơn ngơ người.
-Đồ điên! Câu đó là lời thoại của tao!- Tú Hoa nhéo người cậu, nhìn theo bóng Vũ Hoàng đưa Y Linh lên xe taxi.
-Tạm biệt!!- Hạ Vi vẫy tay.
Hắn nãy giờ trầm mặc, giờ mới lên tiếng:
-Tao về trước, chúng mày cứ ở lại!
Nói rồi liền bước đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn đằng sau. Đôi mắt trở về màu xanh vô cảm, lạnh lùng.
”Con bé chết tiệt này!”