Hôm qua sau khi rời khỏi đó, Triển Dực không hề quay lại trung tâm, cũng không tới hiện trường vụ án, cũng không về nhà, mà là tới chỗ bà ngoại.
Bởi vì Triển Dực nhận được điện thoại của bà ngoại, bà nói mua nhiều táo quá ăn không hết, bảo hai người tới ăn phụ.
Cho nên, chiều hôm đó hai người cùng tới chỗ bà ngoại ăn táo.
Một người không thích đồ ngọt như Triển Dực lại cầm trái táo gặm rất ngon lành, không có chút gì là kén chọn như trước kia.
Bạch Vũ từ trước tới nay đều không từ chối bất kì món ăn nào, nhìn Triển Dực ăn lấy ăn để, ít khi nào thấy ngoan như thế này, hắn cũng cảm thấy ăn ngon hơn.
Lúc phụ bà ngoại rửa chén, Bạch Vũ nhỏ giọng hỏi bà, “Bà có biết Triển Dực còn bà nội không?”
Bà ngoại buồn cười nhìn hắn, “Elena ấy hả?”
“Quan hệ của hai người thế nào?” Bạch Vũ lại bắt đầu nhiều chuyện, theo lý mà nói, thông gia thì quan hệ hai bên chắc là ok đi ha? Nhưng mà một bên là huyết tộc, một bên là con người, hơn nữa rõ ràng là một người biến thái, một người bình thường, hai bên sẽ quan hệ tốt ư?
“Không tiếp xúc nhiều lắm, bên kia hình như rất phức tạp, Dực Dực không cho bà hỏi.” Bà ngoại vỗ vỗ bả vai Bạch Vũ, “Nhìn con rất giống người từng trải, con phải chiếu cố Dực Dực đó.”
Bạch Vũ lại cảm thấy bất ngờ, mỉm cười nhìn bà, “Người từng trải?”
“Ừh…” Một tay cầm dĩa, một tay cầm đồ rửa chén, nụ cười trên mặt bà theo Bạch Vũ mà nói, đây là nụ cười đẹp nhất trong tất cả người lớn tuổi.
“Con nhìn không được vui, Dực Dực cũng thế, nhưng mà con cho bà một cảm giác rất giỏi giang.” Bà ngoại mở vòi nước, dòng nước trong suốt chạy xuống ào ào, bọt nước bắn lên cánh tay Bạch Vũ, nước rất lạnh.
“Con không vui á?” Bạch Vũ cảm thấy rất buồn cười.
“Có đôi khi bà cũng không rõ, tại sao người trẻ tuổi lại dễ buồn hơn người lớn tuổi?” Bà ngoại còn thật sự nghĩ, vẻ mặt thập phần đáng yêu, “Lúc đầu bà cảm thấy có phải vì tuổi thanh xuân quá ngắn? Nhưng sau đó, bà tiếp xúc với huyết tộc, phát hiện bọn họ được trẻ mãi không già, vậy mà bọn họ lại không vui, còn nhiều hơn cả con người.”
“Bà ngoại.” Bạch Vũ từ trước tới nay đều rất thành thục, bắt chước Triển Dực gọi bà ngoại, mặc kệ bản thân so với bà còn lớn hơn n tuổi. Hắn vươn tay khoác bả vai bà, vô cùng thân cận, nói, “Huyết tộc có vui vẻ không, so với tuổi thanh xuân, vĩnh hằng gì đó cũng không liên quan lắm đâu.”
Bà ngoại nhìn hắn, “Vậy thì tại sao?”
“Vấn đề này có chút thâm ảo!” Bạch Vũ vô cùng buồn bực lắc đầu, “Huyết tộc chán vậy đó bà ơi, lúc người ta tưởng mình vui, thì thật ra lại không vui, lúc người ta tưởng mình không vui thì thật ra mình rất bình thường.” Vừa nói hắn vừa vươn tay tắt vòi nước, “Bà đừng nghĩ nhiều chi mệt, con nghĩ cả ngàn năm rồi cũng có ra đâu.”
Bà ngoại vươn tay xoa xoa mái tóc màu bạc của hắn, “Con thảm vậy sao?”
“Hả?” Bạch Vũ kinh ngạc nhìn bà, “Sao lại thảm?”
“Nga… Không phải.” Bà ngoại lắc đầu, “Bà chỉ cảm thấy kì lạ, hơn một ngàn năm rồi mà con cũng chưa từng thích ai?”
Bạch Vũ chớp chớp mắt, sờ cằm, “Vậy nếu thích một người thì sẽ biết cái gì là vui cái gì là không vui sao?”
“Tất nhiên rồi.” Bà ngoại cười, “Có phải con cũng giống Dực Dực, không tin vào tình yêu?”
Bạch Vũ cong khóe miệng, ngẩng mặt làm bộ cân nhắc, “Tình yêu không phải thứ quan trọng.”
Bà ngoại gật đầu, “Đối với vài người thì nó chẳng là gì, nhưng đối với vài người… lại rất quan trọng, không có sẽ không sống được.”
Bạch Vũ cảm thấy trong lời nói của bà ngoại ẩn chứa một ý gì đó, nhưng hơn một ngàn năm qua, hắn vẫn không tìm thấy ai đáng giá để yêu hoặc làm cho hắn động lòng. Đừng nói là con người, có thể bởi vì dòng máu của bạch huyết tộc quá mức vĩ đại, cho nên đối với vật sống hay chết đều chẳng có chút gì gọi là không muốn xa rời.
Sau đó, Triển Dực cùng bà ngoại đi tản bộ, Bạch Vũ lết lết phía sau, tiếp tục tự hỏi.
…
Sáng hôm sau, hai người cùng tới trung tâm.
“Oa, Dực!” Mục Tát chạy tới, “Cả trung tâm đều bàn tán chuyện hôm qua!”
Sắc mặt Triển Dực không hề thay đổi, hỏi hắn, “Mấy quả cầu thịt đó, kết quả phân tích sao rồi?”
Vẻ mặt Mục Tát có chút phức tạp, “Vụ… vụ hôm qua…”
Triển Dực nhướn mày, ý nói — Công việc!
Mục Tát mất hứng chặn lại lòng hiếu kỳ của mình, nói với Triển Dực, “DNA của mấy quả cầu đó giống DNA của Trần Vĩ, có di truyền.”
“Anh nói cái gì?” Triển Dực cho là mình nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Di truyền?”
“Cho cậu xem cái này.” Mục Tát vẫy vẫy hai người, bước vào phòng thí nghiệm.
Quả cầu thịt vẫn còn bị nhốt trong chai, so với hôm qua thì lớn hơn một chút, không giống quả mận khô, giống trái táo hơn, màu sắc cũng chuyển đỏ.
Triển Dực và Bạch Vũ cảm thấy có chút buồn nôn, không hiểu sao lại nghĩ tới mấy trái táo hôm qua.
“Tôi đã chụp X quang cho nó, hai người nhìn kết cấu bên trong đi.”
Triển Dực và Bạch Vũ cùng bước tới trước màn hình, nhíu mày…
Bạch Vũ vuốt cằm, “Xương của cái con này sao giống một người cuộn tròn lại vậy?”
“Bên trong đúng là có thai nhi đang phát triển, còn nữa.” Mục Tát chỉ vào phần miệng, “Răng rất bén!”
Sau khi Triển Dực và Bạch Vũ xem xong, cả hai đều yên lặng xoay mặt nhìn về quả cầu màu đỏ đang bị nhốt trong chai, nó tò mò nhìn ra ngoài, răng nanh mọc dài ra ngoài chạm vào lớp thủy tinh, phát ra tiếng động kì lạ.
Triển Dực chậm rãi bước tới, đối diện cái chai.
“Con này cũng là quỷ đỏ?”
“Ân, theo nhóm máu đúng là quỷ đỏ, nhưng cấp biến dị là 21.”
Triển Dực ngẩng đầu, kinh ngạc xoay lại nhìn Mục Tát, “Vượt qua cấp 20? Tại sao thế hệ sau lại biến dị còn hơn thế hệ trước?”
Mục Tát nhún vai, lắc đầu ý bảo mình cũng không biết.
“Dực.”
Lúc này, Khải từ bên ngoài bước vào.
Triển Dực xoay đầu lại, vẻ mặt của Khải có chút phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Vũ, hiển nhiên… Hắn vẫn không tin tưởng Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng chẳng thèm quan tâm, bước tới bên cạnh Mục Tát, cầm lấy tấm X quang, giống như có điều suy nghĩ.
“Có người tới nhận thi thể Trần Vĩ.” Khải thấp giọng nói với Triển Dực, “Nói là vợ hắn.”
Triển Dực và Bạch Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi, “Có bộ dáng thế nào?”
Khải ngẩn người, trả lời, “Rất xinh đẹp.”
Triển Dực và Bạch Vũ đều nhíu mày — Hôm đó Tiểu Hạ cho bọn họ xem tấm ảnh của chị nó, rõ ràng cô rất gầy yếu còn bị chứng kén ăn, thế nào lại rất xinh đẹp?
“Người đâu?” Triển Dực đặt văn kiện xuống.
“Ở bên ngoài.” Khải chỉ chỉ.
Triển Dực và Bạch Vũ cùng bước tới nhìn ra ngoài, cả hai đều sinh ra một ảo giác…
Bên ngoài lớp cửa thủy tinh, trên chiếc ghế sô pha màu trắng, có một cô gái xinh đẹp, khoảng chừng 20 tuổi, da trắng như tuyết, một bộ dáng thanh thuần động lòng người.
“Á, đúng là mỹ nhân.” Phương Húc ngẩng mặt nhìn thoáng qua, cảm khái, “Sao lại gả cho một con quái vật như Trần Vĩ?”
Hai hàng lông mi của Triển Dực hơi chau lại, Bạch Vũ bên cạnh thì lộ ra tươi cười hứng thú.
“Mời cô ta tới phòng thăm hỏi đi.” Triển Dực thấp giọng nói.
“Hả?” Khải kinh ngạc, “Cô ta tới nhận thi thể…”
“Cứ nói là vào phòng ngồi, thi thể còn phải chờ một chút.” Triển Dực vừa nói vừa lấy điện thoại, định gọi cho Tiểu Hạ.
Thế nhưng hắn lại không gọi được, đuôi lông mày của Triển Dực hơi nhăn lại, đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi thở, xoay đầu lại… Khuôn mặt của Bạch Vũ hiện ra ngay trước mắt, môi mím lại, giống như phát hiện một cái gì đó rất đắc ý.
Triển Dực nhìn hắn, “Anh muốn nói cái gì?”
“Nga… Tôi nghĩ tới cái thất bại mà hôm qua bà ngoại nói với tôi.” Bạch Vũ cười hì hì đáp.
Triển Dực có chút khó hiểu, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nói lời này.
“Bà ngoại nói tôi sống hơn một ngàn năm rồi mà cũng không kiếm được vợ, cậu nói xem có phải tôi đã thua?”
Triển Dực quyết định không nói nhảm với hắn, chuẩn bị ra ngoài nói chuyện với chị gái Tiểu Hạ.
Nhưng vừa bước hai bước, cánh tay đã bị Bạch Vũ giữ lại. Triển Dực xoay mặt nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, không nói gì, chờ hắn nói.
“Bà ngoại nói, có vài người nếu không có tình yêu thì cũng chẳng sao, nhưng có vài người thì sẽ không sống được nếu không có nó.” Bạch Vũ thấy trong mắt Triển Dực hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, liền mỉm cười nói một câu, “Cậu có biết một loài sinh vật tên là nhện không?”
Triển Dực hơi nhướn mày, ý nói — Anh tưởng tôi là đồ ngốc chắc?
“Khi yêu, nó sẽ dùng tơ cuốn người bầu bạn của mình lại, yêu xong sẽ giết chết, đẻ trứng ra, dùng thi thể của đối phương để nuôi nấng thế hệ tiếp theo…”
Triển Dực nhìn hắn, “Anh muốn nói chị của Tiểu Hạ là nhện tinh?”
“Tôi chỉ cảm thấy rất giống.” Bạch Vũ tiến sát tới bên tai Triển Dực, nói một câu, “Người chị kia… thị lực có vẻ không được tốt.”
Triển Dực mặc dù đang nói chuyện với Bạch Vũ, nhưng tầm mắt lúc nào cũng đặt lên cô gái ở bên ngoài, lúc cô ta đứng dậy bước vào phòng, đúng là thiếu chút nữa đụng trúng cửa thủy tinh… Trong lòng Triển Dực đã có suy tính, sau đó bước vào phòng thăm hỏi.
Bạch Vũ bước tới trước màn hình camera, ngồi xuống, đặt tay lên bàn, nghiêm mặt nhìn chị gái Tiểu Hạ đang có chút bất an.
“Camera này có thể soi X quang không?” Bạch Vũ hỏi Phương Húc.
“Có thể.” Phương Húc gật đầu, “Anh nghi ngờ kết cấu bên trong của người này?”
“Xem thử đã rồi mới biết.” Bạch Vũ nheo mắt lại.
Phương Húc điều chỉnh camera.
Khải và Mục Tát cũng bước tới xem.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, tất cả đều nhăn mày lại — Xuyên thấu qua lớp da, là một bộ xương của con người, nhưng lại dài và nhỏ, có chút cổ quái… Nhưng đặc biệt nhất chính là ở khoang miệng, có một bộ phận theo camera chiếu thành một bóng lớn, không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối đó không phải là kết cấu của một con người.
Mục Tát nhăn mặt, “Thì ra là quỷ đỏ biến dị!”
“Rầm…”
Phía sau, có một thanh âm va vào lớp thủy tinh thật lớn vang lên. Mọi người theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy quả cầu thịt bị nhốt trong chai bắt đầu nhảy lung tung, hình như nhìn thấy chị gái của Tiểu Hạ qua màn hình, vì thế trở nên rất kích động.
“Vậy người này chính là quỷ đỏ, hay chỉ là đồ giả mạo?” Bạch Vũ khoanh tay xem náo nhiệt.
Triển Dực đẩy cửa phòng thăm hỏi, bước vào.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn hắn, “Chừng nào tôi mới được mang thi thể A Vĩ đi?”
“Cô không hỏi về cái chết của hắn sao?” Triển Dực ngồi xuống, đối diện với cô, bắt đầu quan sát, làn da có vẻ rất tự nhiên, vừa trẻ lại tràn ngập tinh thần…
�
“Chẳng phải nói anh ấy tự sát ư?”
“Xưng hô thế nào?” Triển Dực đổi đề tài.
“Tôi là Lư Hạ.”
Triển Dực nhíu mày, “Cô có anh chị em gì không?”
“Tôi có một cô em gái.”
Triển Dực cảm thấy bực bội, em cô bảo mình là Tiểu Hạ, vậy hai người tên giống nhau? Hay con bé Tiểu Hạ kia nói dối?
“Tầng này, hình như không phải cảnh sát, có phải không…”
Lư Hạ mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc.
“Nơi này là BN7, chuyên xử lý những vụ án liên quan tới quỷ đỏ.” Triển Dực cũng không hề giấu diếm, trực tiếp hỏi, “Cô có biết Trần Vĩ là người mang theo mầm bệnh BN không?”
“Tôi biết.” Lư Hạ gật đầu.
“Nhưng hắn lại không nằm trong danh sách giám thị.” Triển Dực thấy vẻ mặt của cô có biến hóa.
“Anh ấy có uống thuốc khống chế.”
“Thuốc?” Triển Dực khó hiểu, “Tất cả các loại thuốc liên quan tới BN đều được kiểm soát, hắn lấy ở đâu ra?”
“Một loại thuốc rất có hiệu quả, là do một người bạn cho.”
“Bạn hắn tên gì?” Triển Dực hỏi.
“Ân, cũng là bác sĩ, cho Trần Vĩ dùng rất lâu, thân thể cũng tốt, nhưng tính cách thì âm trầm hơn lúc trước…”
Triển Dực bảo Lư Hạ viết lại phương thức liên lạc với vị bác sĩ kia, sau đó cho cô về.
Lư Hạ đi nhận thi thể, còn Triển Dực thì về phòng uống trà.
“Dực, sao lại để cô ta đi?” Khải có chút không yên lòng, “Cô ta có thể là người mang mầm bệnh, còn là biến dị.”
“Tôi biết.” Triển Dực gật đầu, vẫy vẫy tờ giấy mà Lư Hạ viết cho hắn, “Nếu cô ta muốn tôi tới đây, chi bằng thỏa mãn người ta một chút đi.”
Nói xong, Triển Dực lại gọi cho Tiểu Hạ, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Triển Dực lấy áo khoác mặc vào, ra ngoài, theo dõi Lư Hạ.
Lư Hạ đi bộ, không dùng phương tiện giao thông nào khác, đi rất chậm, Triển Dực tận lực tạo khoảng cách.
“Phù phù.”
Lúc tựa vào cột đèn chờ đợi, Triển Dực đột nhiên cảm thấy có gió thổi vào tai mình… Hắn vươn tay che lại, bất mãn xoay đầu.
“Thật đáng yêu.” Bạch Vũ cười hì hì, nhìn lỗ tai Triển Dực ửng đỏ, cảm thấy rất thú vị.
Triển Dực bị hắn quấy rầy, xoay đầu lại nhìn, Lư Hạ đã biến mất, hắn lập tức đẩy Bạch Vũ ra, đuổi theo.
Nhưng xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, vẫn không thấy bóng dáng Lư Hạ đâu.
Triển Dực nhíu mày.
Bạch Vũ sờ sờ mũi, trước khi Triển Dực mở miệng mắng, hắn liền vươn tay chỉ về phía bên kia, “Chạy bên kia kìa.”
Triển Dực đuổi theo, chạy qua nhiều con hẻm, băng ra đường cái, cũng không hề thấy thân ảnh của Lư Hạ.
Đang nghi hoặc, Bạch Vũ vươn tay chỉ lối vào nhà ga, “Kìa.”
Triển Dực theo hướng ngón tay nhìn sang, sửng sốt… Bởi vì trước lối vào, người đang bước nhanh, chẳng phải là Lư Hạ, mà là người đã nhờ bọn họ giết Trần Vĩ, chính là con bé kia, Tiểu Hạ.
“Sao nó lại ở đây?” Triển Dực nhíu mày.
Bạch Vũ bước tới, tiến sát hơn bình thường, môi gần như chạm vào lỗ tai Triển Dực, “Hương vị rất giống!”
“Hương vị gì?”
Bạch Vũ cười thần bí, “Hương vị của tình yêu!”