“Thấy chưa! Quả nhiên là quái vật đi đêm mà!” Không Thiền khởi động xe, hướng về phía tòa nhà.
Tiếu ngáp, “Ban ngày mà đi bắt quái vật đi đêm, con nít mười tuổi còn làm được, cần chi tới chúng ta?”
“Vậy có phải chúng ta có thể bắt bằng tay không đúng không?” Không Thiền vừa lái xe vừa nhìn hai bên, “Clary đâu?”
“Ai biết, chắc đi kiếm ăn rồi.” Tiếu quyết định giao nhiệm vụ nhàm chán này cho Không Thiền, còn mình thì bật TV xem.
Nhưng mà… Hắn phát hiện ra kênh nào cũng chỉ thông báo một tin tức.
“Hắc huyết quý tộc công bố tin tức đại chúng à?” Tiếu sờ sờ mũi, nhìn người che mặt đang xuất hiện trên màn hình, trên áo cài huân chương có cấp quyền thống trị cao nhất của siêu quý tộc.
“Đại thẩm phán Hearst?” Không Thiền cũng có chút kinh ngạc, mở lớn âm lượng TV.
Đại thẩm phán Hearst là hắc huyết tộc đã hơn sáu trăm tuổi, cũng là siêu quý tộc thời kì đầu, là người có quyền hành cao nhất trên trái đất này. Tư tháp của thời đại này đã tương đối hoàn thiện, Hearst là người có quyền cao chức trọng, rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Một khi ông ta xuất hiện đồng nghĩa với việc sẽ có pháp lệnh mới được ban bố.
Quả nhiên, trên tay Hearst cầm một phần văn kiện, ông tuyên bố — Bắt đầu từ hôm nay, giải tán khu phế F, đặc xá cho toàn bộ hậu duệ của phản quân, xóa bỏ mọi sự giám sát. Hơn nữa còn thông báo đã bỏ trang bị lọc không khí ở khu phế F, mùi rỉ sét cũng được thanh lọc lại bình thường, tất cả huyết tộc phụ trách giám thị phải y theo lệnh rút lui. Tất cả học sinh có quyền chọn trường khác để học, một tháng sau khu phế F sẽ được san bằng thành khu đất trống, sẽ có nhân viên đến dọn dẹp vệ sinh. Khu phế F sẽ được sát nhập với khu thứ năm, những quy định mang tính kỳ thị hậu duệ của phản quân sẽ được bãi bỏ bắt đầu từ hôm nay. Lời cuối, Hearst chúc phúc cho toàn bộ học sinh ở khu phế F, hy vọng bọn họ sẽ mau chóng hòa nhập với xã hội, hơn nữa còn tuân theo luật lệ, bắt đầu cuộc sống mới.
Tuyên bố không được báo trước này liền tạo ra một cơn chấn động với giới truyền thông, trong lúc nhất thời, trên khắp mặt báo lẫn kênh truyền hình đều đồng loạt đưa tin, có rất nhiều người tò mò, tại sao huyết tộc luôn xem khu phế F là cái gai trong mắt lại đột nhiên bãi bỏ lệnh cấm? Trong chuyện này dường như có một sự trao đổi hoặc âm mưu nào đó. Quả thật là quá đột ngột.
Không Thiền há to miệng, “Thánh thần thiên địa ơi…”
Tiếu thì ngược lại, tâm tình có vẻ rất tốt, “Chỉ vì con người, tin tức này rất đáng để chúc mừng.”
Không Thiền híp mắt nhìn hắn, “Cậu đoán xem chuyện này có dính líu gì tới Triển Dực không?”
“Nói chính xác là dính không hề nhẹ ~” Tiếu thảnh thơi bắt chéo chân, “Thằng nhóc này đảm bảo đã nắm được nhược điểm của bên kia, cho nên mới đâm được một nhát chí mạng vào đám quý tộc đó.”
Lúc đang nói chuyện thì xe của hai người cũng đã tới nơi.
Mà lúc này, học sinh trong trường đột nhiên chạy vọt hết ra ngoài.
Màn hình lập thể ở sân thể dục cứ lặp đi lặp lại tin tức Hearst ban bố pháp lệnh, toàn bộ học sinh gần như không thể tin vào tai mình.
Có rất nhiều hồng huyết tộc cũng tập trung ở trước dãy phòng học, sau khi ghi tên vào sổ cũng đang chuẩn bị rút lui.
Trên màn hình lúc này hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị diễn thuyết, hiệu trưởng kích động đến nỗi không nói thành lời, bài diễn thuyết chỉ có một câu — Chúng ta tự do rồi!
Trong nháy mắt, học sinh ở trong trường đều làm cùng một động tác, tháo đi huy hiệu ‘rác rưởi’ ném xuống đất, cả khu phế F đều ngập tràn trong sung sướng, tựa như mọi kiềm nén bao lâu nay đều đã được giải tỏa.
Tiếu và Không Thiền xuống xe, xuyên qua đám người hướng về phía dãy lầu, tới trước phòng làm việc của Carson, phát hiện cửa phòng không khóa.
Không Thiền đẩy cửa ra, bịt mũi lại, “Mùi thuốc sát trùng nồng quá!”
Tiếu gọi điện thoại cho Triển Dực, “Triển Dực, Carson chạy rồi.”
Triển Dực nhíu mày, “Không Thiền với Clary đâu? Bảo bọn họ lần theo dấu vết…”
“Mùi thuốc sát trùng che hết rồi!” Không Thiền chạy lại nói, “Không có cách truy tìm tung tích, thằng cha đó rõ ràng đã chuẩn bị trước!”
Triển Dực “Sách” một tiếng, “Trước khi trời tối phải tìm ra hắn, quái vật đi đêm sẽ rất khó đối phó khi đêm xuống!”
“Nga!” Không Thiền và Tiếu chạy ra hành lang, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người.
“Hearst biết chọn thời gian ghê luôn á!” Tiếu nhíu mày, “Nhiều người như vậy sao mà tìm được?!”
Triển Dực bọn họ cũng vừa ra khỏi phòng y tế, nhìn thấy đám người đông nghịt dưới lầu, hắn cũng phải nhíu mày, “Nếu Carson lẫn trốn trong bọn người đó thì đúng thật là rất khó tìm.”
“Tôi có thể bảo mọi người nếu nhìn thấy ổng sẽ báo tin.” Stoja nói.
“Mau lên đi.” Triển Dực nói, “Trước khi trời tối phải tìm được hắn!”
Stoja dẫn theo Mills bọn họ đi làm chuyện đại sự.
Triển Dực xoay đầu nhìn Bạch Vũ đang ngồi chổm hổm trên tay vịn, nghiêng đầu nhìn đám người bên dưới đang reo hò chúc mừng, “Anh đang làm gì vậy?”
Bạch Vũ ngẩng mặt lên, “Hới dờ, trải qua bao nhiêu năm, con người vẫn như thế, rất dễ dàng thỏa mãn.”
“Đi thôi.” Triển Dực túm lấy Bạch Vũ, “Đi tìm con quái vật kia đi, làm xong chuyện rồi về nhà.”
Bạch Vũ thần bí nhướn mày, “Con quái vật đi đêm kia chỉ là chuyện nhỏ, trong trường này còn có một mối nguy lớn hơn.”
Triển Dực bỗng nhiên nhớ tới lúc mới vào trường, Bạch Vũ có nói trong trường có một ác ma.
“Có mối nguy gì cơ?” Triển Dực khó hiểu.
“Cậu không biết là…” Bạch Vũ khoanh tay, “Hồng huyết trong trường này, thoái hóa rất lợi hại sao?”
“Có ý gì?” Triển Dực đúng là có để ý, hiện tượng thoái hóa của huyết tộc ở đây đúng là rất rõ ràng, thô lỗ xấu xí, theo lý mà nói huyết tộc có rất ít loại thấp kém tới mức này.
“Hắc hắc.” Bạch Vũ ngửa mặt lên, “Cậu đuổi tên nhóc Stoja đó đi, tôi sẽ nói cho cậu biết!”
Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ, “Nó mới có mười mấy tuổi thôi, anh thì hơn ngàn tuổi rồi, cần gì phải chấp nhất? Bộ chán quá không có gì làm à?”
Bạch Vũ híp mắt nhìn Triển Dực.
Triển Dực túm mái tóc của hắn, “Bây giờ có nói không? Không nói không nuôi anh nữa!”
Bạch Vũ bắt đầu giận dỗi.
Triển Dực suy nghĩ, “Nói đi rồi tôi mua quà cho anh.”
Bạch Vũ trừng mắt nhìn, “Cậu định mua cho tôi cái gì?”
“Cho anh lựa.” Triển Dực rất hào phóng.
Bạch Vũ than thở, “Tôi muốn quay về khu thứ bảy.”
“Tôi định là sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nói cho anh biết.” Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, thở dài, “Trung tâm an toàn vốn đang lên kế hoạch xây trên bến cảng ở phía trên, khoảng nửa tháng sau sẽ xong, tới lúc đó Huyết Cung sẽ được kéo tới gần trung tâm, bỏ neo ở bến cảng, đặt vị trí đó làm tổng bộ. Kéo Huyết Cung đi là một chiếc thuyền bay, cần phải được nạp điện, nếu không đi làm nhiệm vụ sẽ luôn ngừng ở đó.”
“Thật không?” Bạch Vũ rất vui mừng, “Chúng ta có thể về nhà cậu mà đúng không?”
Triển Dực vui vẻ gật đầu, “Tôi cũng rất ghét cuộc sống tập thể thế này.”
Bạch Vũ tâm tình rất tốt, nhảy xuống tay vịn, vẫy vẫy tay gọi Triển Dực, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem thứ này.”
…
Ngay lúc này ở gần bãi đậu xe, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang xoay vòng vòng.
Mấy học sinh vừa nhìn thấy hắn liền chạy mất, bởi vì hắn sở hữu vẻ đẹp quá mức đặc thù của hắc huyết tộc, tất cả ai cũng sợ. Người đó là ai? Chẳng ai khác ngoài ma vương Clary của chúng ta.
Clary xuyên qua cánh rừng, hắn muốn tới căn tin tìm đồ ăn, nhưng ai ngờ sau khi vòng mấy vòng trong khu rừng, lúc thoát ra được thì lại dừng ngay bãi đậu xe. Đại ma vương của chúng ta muốn tìm một học sinh để hỏi đường, nhưng đứa nào khi nhìn thấy hắn đều như gặp quỷ, xoay người bỏ chạy mất dép.
“Mấy cái đứa này bị cái gì vậy!” Clary tức giận, hắn chợt nghe một giọng nói từ trên bả vai mình, “Clary, bởi vì trông ngươi rất đáng ghét!”
Clary xoay mặt nhìn, nói chuyện với hắn chính là một con quạ đen.
Con quạ đậu trênvai Clary lớn hơn những con quạ bình thường ít nhất là gấp đôi, cả người đen thủi đen thùi, mỏ lẫn mắt đều đen, khi mở miệng nói đương nhiên là nói tiếng người. Thanh âm có chút già nua mang theo vẻ bất cần đời, tựa như một ông lão gây cho người ta cảm giác ngại tiếp xúc.
“Chịu nói rồi à?” Clary buồn cười nhìn con quạ, “Ta còn tưởng ngươi sợ Bạch Vũ tới nỗi câm luôn rồi chứ.”
Con quạ nhăn mặt, “Ta đang giữ gìn sức khỏe!”
Hai bên vừa đi vừa cãi, khi xuống sườn dốc, trời cũng bắt đầu tối dần.
“Đã mù đường còn bày đặt đi trước!” Quạ đen mắng chửi Clary.
Clary nghe nó nói mà mệt, bịt lỗ tai lại, đi tiếp về phía trước thì phát hiện đây là ngõ cụt, đằng trước là chiếc xe của Triển Dực, “Ồ? Thì ra là bãi đậu xe.”
Đang định xoay người ra ngoài, con quạ đột nhiên chọt chọt hắn, “Clary, nhìn bức tranh trên tường kìa!”
Clary xoay mặt nhìn bức tường, cũng có chút sửng sốt.
Trên vách tường là một bức tranh rất lớn.
Clary cẩn thận bước tới gần nghiên cứu, sau đó nở nụ cười, “Nga… Khó trách lại có nhiều học sinh mất tích như vậy, thì ra trong trường còn có trò vui khác.”
“Clary, ngươi thật ngu ngốc.” Con quạ mắng.
Clary liếc mắt nhìn nó, nhe răng nanh, “Cái đồ sống dai, sao không chịu chết đi!”
“Cái đồ quái dị…”
Clary và quạ đen đang mắng nhau, đột nhiên con quạ im bặt, nhìn ra sau lưng Clary.
Clary xoay đầu lại, chỉ thấy Triển Dực và Bạch Vũ đang đứng ở cách đó không xa, hiển nhiên cũng vừa thấy xong màn này.
Biểu tình của hai người hoàn toàn khác nhau, Bạch Vũ thì nhìn trời, Triển Dực thì mở to hai mắt nhìn, thật lâu sau mới kinh hô, “Nó biết nói kìa!”
Khóe miệng Clary giật giật.
“Quạ mà cũng biết nói sao!” Triển Dực hiển nhiên không thể tiếp thu.
Bạch Vũ đứng bên cạnh chọt chọt hắn, “Con đó không phải quạ.”
Triển Dực sửng sốt.
Clary liếc mắt nhìn con quạ kia.
Chỉ thấy đôi mắt màu đen của nó trong nháy mắt liền chuyển sang đỏ lự.
Triển Dực nhíu mày, “Động vật huyết tộc?”
“Là thể ký sinh mà thôi.” Bạch Vũ nói, “Có huyết tộc chết đi, thân thể không thể hồi phục như cũ, cho nên liền sống trên người động vật, cậu có thể xem bọn họ là đám yêu quái già, đúng không? Houtian.”
Con quạ vừa nghe Bạch Vũ gọi hai tiếng Houtain, nó lập tức lui ra sau Clary trốn, dường như rất sợ Bạch Vũ.
Triển Dực khó hiểu liếc nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ bước lại gần, “Con chim kia vốn được tứ thần chăm sóc, có khả năng trường sinh bất tử, mà tên ký sinh trên người nó chính là một học giả tự xưng là bất kể huyết tộc nào cũng biết đến hắn, Houtain. Là một lão quỷ khó chịu, cũng chính là giáo sư dạy kèm tại nhà của gia tộc Clary.”
Clary nhướn mày, nói với Triển Dực, “Đừng để ý, nó đã từng gặp Bạch Vũ của ngày xưa nên có chút sợ hắn thôi.”
Triển Dực hơi bất ngờ nhìn Bạch Vũ — Bạch Vũ của ngày xưa? Nghĩa là con quạ này đã sống hơn một ngàn năm trăm năm rồi?
Triển Dực cũng đồng thời nhớ tới miêu tả về Bạch Vũ trong những quyển sách cổ — Là kẻ đáng sợ nhất và độc ác nhất.
“Hai người tới đây để xem thứ này à?” Câu hỏi của Clary đã kéo Triển Dực quay về với thực tại.
Triển Dực ngẩng đầu xem, trên bức tường là một bức tranh rất lớn. Nhìn kỹ thì nó có vẻ giống như một thuật luyện kim hoặc thuật nguyền rủa.
Triển Dực cười gượng, “Là vu thuật à?”
“Chậc chậc.” Bạch Vũ khoác lấy vai Triển Dực, “Dực Dực, thật ra cái gọi là thuật luyện kim hoặc vu thuật gì đó là do con người hiểu lầm về văn hóa của huyết tộc mà thôi… Xác thực mà nói thì đây là khoa học của huyết tộc.”
“Khoa học?” Triển Dực cảm thấy rất mới mẻ, “Nghĩa là gì?”
“Đây.” Bạch Vũ chỉ vào bức tranh trên tường, “Thật ra là phương trình hóa học của huyết tộc.”
Triển Dực hơi sửng sốt.
Bạch Vũ nheo mắt lại, “Con người cảm thấy không có cách đầu độc huyết tộc, thật ra không phải vì huyết tộc không bị trúng độc, chỉ là thuốc độc của con người không có tác dụng với huyết tộc mà thôi.”
“Nga?” Triển Dực sờ cằm, nở nụ cười, “Nói cách khác, huyết tộc vẫn có thể bị độc chết, chỉ cần dùng đúng phương pháp thôi đúng không?”
“Thuốc độc cũng chỉ có tác dụng nhẹ với huyết tộc mà thôi.” Clary cường điệu.
Triển Dực đối với mọi phương pháp có thể giết chết huyết tộc đều rất có hứng thú, chỉ vào bức tranh kia, “Phương trình này là gì? Chế thuốc à?” �
Clary nhìn Houtain, “Cái gì thế?”
Houtain nhìn kỹ một hồi, đáp, “Là phương trình phối thuốc thơm.”
“Thuốc thơm?” Triển Dực nhíu mày, “Nghe tên chẳng có vẻ gì là đáng sợ.”
“Thuốc có thể làm ô nhiễm máu của huyết tộc không nhiều, thuốc thơm là một trong những loại hiệu quả nhất.” Houtain ngẩng mặt trầm tư, “Nga… Khó trách huyết tộc ở đây lại thoái hóa nghiêm trọng tới vậy, thì ra là bị trúng độc!”
“Đối phương nhắm vào huyết tộc?” Triển Dực nghe xong liền cảm thấy mất đi chút hứng thú.
Clary lại gần bức tường, đưa mũi ngửi ngửi, “Có mùi thuốc lá.”
Triển Dực nhíu mày liếc Bạch Vũ.
Bạch Vũ gật đầu, “Là do Carson vẽ.”
“Liều lượng nhỏ hay lớn đều sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp tới não bộ của huyết tộc.” Houtain nói, “Nếu dùng ít nhưng dùng trong khoảng thời gian dài sẽ làm huyết tộc bị thoái hóa. Mà nếu sử dụng liều lượng lớn trong một lần, huyết tộc có thể sẽ không khống chế được, sinh ra hiện tượng bạo lực, vậy sẽ rất phiền phức.”
Nghe xong, Triển Dực bỗng nhớ tới điều gì đó, hắn liền hỏi Bạch Vũ, “Vừa rồi lúc ăn cơm có gặp Carson, có phải hắn có cầm một chiếc bình không?”
Bạch Vũ mở to mắt ra, ngẩng mặt lên, “Hình như…”
Chính lúc này, điện thoại của Triển Dực reo lên, “Triển Dực!”
Triển Dực nghe ra là giọng của Không Thiền, “Xảy ra chuyện rồi! Đám huyết tộc đột nhiên nổi điên đi tập kích nhóm học sinh!”
“Mau bảo vệ bọn nhóc!” Triển Dực nói xong liền gọi cho Stoja, “Stoja, đám hồng huyết nổi điên rồi, cậu mau đi gọi nhóm học sinh chạy vào phòng học trốn đi!”
“Ách… Cơ mà vấn đề không nghiêm trọng như anh nói cho lắm.” Stoja nói, “Cái anh cùng loại với anh sức chiến đấu rất ghê gớm.”
Triển Dực bọn họ liếc nhìn nhau, lao ra khỏi bãi đậu xe chạy về sân thể dục, chỉ thấy mọi người cũng tập trung ở đó, trợn mắt há mồm nhìn vào giữa sân.
Trước dãy phòng học, nơi nhóm huyết tộc lúc nãy đang đứng tập trung để chuẩn bị rời khỏi, bây giờ thì thân thể huyết nhục mơ hồ chất thành đống.
Tiếu cầm một thanh kiếm trong tay, cả người dính đầy máu, xem bộ dáng thì hưng phấn tới cực điểm.
Không Thiền đứng chắn trước nhóm học sinh, lắc đầu, “Haizz, Tiếu đầu vàng vẫn bạo lực như xưa!”
Triển Dực bước tới.
Tiếu cười mỹ mãn, “Cảm giác đâm chọt đè bẹp huyết tộc đúng là đã hơn giết quỷ đỏ nhiều!”
Triển Dực nhíu mày hỏi Bạch Vũ, “Cách giải độc thuốc thơm là gì?”
Bạch Vũ nhún vai, “Phương pháp giải độc của huyết tộc chỉ có một, đó là rút hết máu ra sau đó bơm máu mới vào.”
Triển Dực nhìn nhìn Tiếu bên cạnh.
Tiếu nở nụ cười, “Hả? Lấy máu huyết tộc hả? Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực…”
Vì thế, sau một màn thê thảm vừa rồi, Tiếu rất vui vẻ đi trị liệu cho huyết tộc.
Nhóm học sinh đứng xem đều theo bản năng nuốt nước miếng… Mọi người ở đây căn bản đều đã từng bị huyết tộc ăn hiếp, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy cảnh này, hôm nay nhất định phải mở party…
Stoja mang theo một học sinh đến chỗ Triển Dực, “Triển Dực, hắn nói mình nhìn thấy Carson chạy vào rừng.”
Triển Dực nhìn cánh rừng rậm rạp xa xa cùng với sắc trời đang chuyển tối, hắn xoay mặt nói với Không Thiền và Clary, “Hai người tập trung đám học sinh lại, một người cũng không được thiếu, bảo vệ bọn họ.”
Không Thiền gật đầu, Clary thì bất mãn, “Tại sao tôi phải bảo vệ đám con người đó chứ?”
Triển Dực trừng mắt nhìn hắn, “Anh không đi tôi bắt con quạ của anh nhuộm thành màu trắng bây giờ.”
“Phốc…” Bạch Vũ ở bên cạnh không nhịn được cười.
Houtain kinh hô, “OH!NO!” Sau đó mổ bả vai Clary, “Clary, mau nghe theo hắn đi! Ta không muốn biến thành màu trắng đâu!”
Nó vừa dứt lời, học sinh trong trường liền đồng loạt xoay mặt nhìn về phía này, đồng thanh nói, “Nó biết nói kìa!”
Houtain trợn trắng mắt, ra sức mổ Clary, “Ta không muốn làm gà trắng đâu!”
Clary bị nó mổ tới mệt, đành phải thỏa hiệp, cùng Không Thiền giám sát bọn nhóc.
Triển Dực lại nhìn Tiếu đang trị liệu cho huyết tộc tới ‘phát rồ’, hắn cũng không quấy rầy, túm lấy Bạch Vũ chạy vào rừng.
Triển Dực đeo kính vào, gọi cho Khải, “Bảo Phương Húc mang xe giám sát đậu phía trên khu rừng, tìm được Carson rồi!”
Bạch Vũ chợt nghe trên Äá»nh Äầu truyá»n tá»i tiếng gầm rú, có má»t chiếc xe giám sát cá»±c lá»n bay Äến phÃa trên khu rừng, Äèn giám sát á» phÃa dÆ°á»i chiếc xe báºt sáng, bao bá»c cả cánh rừng, sau Äó có má»t bóng Äèn giá»ng nhÆ° tia laze bắt Äầu quét tìm.
ChÆ°a tá»i ba phút sau, trên mắt kÃnh của Triá»n Dá»±c liá»n hiá»n ra bản Äá» của khu rừng, trên Äó chá» rõ tá»a Äá», có má»t Äiá»m sáng Äang di chuyá»n, máy móc bắt Äầu báo Äá»ng â Táºp trung mục tiêu, táºp trung mục tiêu!
Äá»ng thá»i há» thá»ng báo hiá»u phát hiá»n quá»· Äá» cÅ©ng kêu lên, âQuá»· Äá» có dấu hiá»u Äá»t biến gien, quá»· Äá» có dấu hiá»u Äá»t biến gien.â
á» bên cạnh, cây cá»t sáng mà u Äá» Äang không ngừng tÄng lên.
Há» thá»ng báo nguy tá»± Äá»ng khá»i Äá»ng, âBiến dá» cấp mÆ°á»i, biến dá» cấp mÆ°á»i, há» sá» nguy hiá»m là cá»±c kì nguy hiá»m, không cần bắt sá»ng, có thá» trá»±c tiếp xá» quyết.â
Sau Äó trên mắt kÃnh bắt Äầu hiá»n lên các hình thức xá» quyết, tầm nhìn Äang phóng lá»n dần.
Triá»n Dá»±c thay Äạn gây tê bằng Äạn thá»±c chiến, tháo cúc áo khoác, bÆ°á»c nhanh và o rừng.
Bạch VÅ© Äi theo phÃa sau, vừa bÆ°ng mặt vừa Äi â Oa! Dá»±c Dá»±c Äã lên tá»i mức giá»i hạn rá»i!