Triển Dực còn chưa động thủ, Bạch Vũ xoay đầu lại, duỗi tay ra bắt được cây gậy bóng chày giơ tới trước mặt.
Có chút khó hiểu nhìn cây gậy tròn tròn trong tay, nhìn người cầm gậy — Không biết, người này hơn hai mươi tuổi, một đầu tóc vàng.
Bạch Vũ lục lại trí nhớ, gật đầu, “Nga… Là côn đồ trong truyền thuyết.”
Nhưng mà mục tiêu của người đó hình như cũng chẳng phải Bạch Vũ, mà là Triển Dực. Hắn dùng lực rút gậy lại, vòng qua người Bạch Vũ đánh về phía Triển Dực.
Nhưng cây gậy vẫn nằm trong tay Bạch Vũ.
Người này lại thử rút hai lần, không rút được, phẫn hận trừng mắt nhìn Triển Dực.
Triển Dực nhìn hắn, khẽ nhíu mày, “Cậu là người mang theo mầm bệnh BN?”
Bạch Vũ không biết Triển Dực dựa vào đâu lại nói người này có mang bệnh BN, nhưng cho dù là vậy thì người này hẳn là chưa có phát bệnh cũng không bị biến dị, bởi vì người này không có lực sát thương, nhìn không ra có siêu năng lực gì, chỉ là một tên côn đồ muốn đánh người thôi.
Bạch Vũ hỏi Triển Dực, “Tình địch?”
Triển Dực lắc đầu.
“Thù giết cha?”
Triển Dực liếc hắn.
“Nga… Tôi biết rồi, người ghét sự sống!”
Triển Dực đẩy hắn qua một bên, nhìn người trước mặt. Ở trung tâm có tất cả tư liệu giám thị những người mang theo mầm bệnh, Triển Dực cũng có trí nhớ siêu việt, bởi vậy khi vừa nhìn thấy mặt người kia, liền nhớ ra, “Cậu tên là Nolan, sinh viên của trường đại học K.”
Bạch Vũ sờ cằm, đánh giá người kia, bộ dáng rất OK, nhưng cách ăn mặc thì như học sinh bỏ học, không giống sinh viên trường K gì cả, bởi vì Bạch Vũ biết trường đại học K là trường quý tộc của khu thứ bảy.
“Vốn là sinh viên trường K nhưng tất cả đều do anh hại hết!” Nolan nói xong lại muốn tập kích Triển Dực.
Triển Dực né tránh cây gậy bóng chày, đánh liên tục vài cái, Nolan đã không còn sức, đứng thở.
Bạch Vũ có chút buồn bực, “Thể lực kém vậy sao?”
Nolan ném cây bóng chày đi, nhưng lại không bỏ chạy hoặc từ bỏ ý định, vẫn nhìn chằm chằm Triển Dực, tựa hồ không có chỗ phát tiết lửa giận.
Triển Dực vẫn như trước, mặt không thay đổi, trong mắt cũng không có cảm xúc.
“Đều tại các anh, các anh nói cái gì bảo vệ chứ, làm hủy hoại cuộc đời tôi thì có!” Nolan rít gào về phía Triển Dực, phát tiết bất mãn của hắn.
Triển Dực bình tĩnh mở miệng, “Tức giận có thể gia tăng tốc độ biến dị của BN.”
Nolan cắn răng, chỉ Triển Dực, “Tôi thiếu chút nữa thì quên, anh không có tình cảm.”
Triển Dực nhìn hắn, “Tôi phải có loại tình cảm gì với cậu? Tình yêu? Tình thân? Hay là đồng cảm?”
Nolan cứng họng không thể nói được gì.
“Nếu là tình yêu thì cậu không phải gu của tôi, chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, đồng cảm… Cậu là một người trưởng thành có đầy đủ tay chân, có rất nhiều người khác đáng để đồng cảm hơn cậu.”
Khóe miệng Bạch Vũ hơi nhếch lên, quả nhiên hắn thích động vật máu lạnh nhất, trong nóng ngoài lạnh, ngẫu nhiên sẽ điều chỉnh một chút là được, sinh ra đồng cảm với những người khổ sở, Dực Dực cứ lạnh như băng là đáng yêu nhất.
“Rồi sẽ có một ngày anh gặp báo ứng!” Nolan lui ra phía sau hai bước, vươn tay lấy gì đó trong ngực.
Triển Dực thấy rõ ràng — Là một khẩu súng!
Súng rất mới, hẳn là rất mắc, nhưng hắn lấy ở đâu ra?
“Dù sao tôi cũng không thể trở về cuộc sống trước kia, tôi không ngại cùng chết với anh…” Nolan còn chưa dứt lời liền bóp cò, nòng súng hướng về phía Triển Dực.
Triển Dực vươn người nhảy lên đỉnh tường.
Nolan không biết dùng súng, một khi đã bóp cò liền dừng không được, bắn hết cả đạn, sau đó lui ra sau hai bước ngồi phịch xuống đất.
Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy người này quá yếu, còn có chút khó hiểu, “Sao cậu lại hận hắn như thế?”
Triển Dực nhảy xuống, vươn tay lấy cây súng trong tay Nolan, nhìn nhìn, “Ai đưa cho cậu?”
Nolan ngẩng đầu nhìn Triển Dực đang lạnh lùng nhìn mình, cặp mắt băng lam lạnh lẽo.
“Anh mà là người ư?” Nolan đứng dậy, “Anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt!” Nói xong, Nolan xoay người bỏ chạy.
Một trận hỗn loạn ngắn ngủi chấm dứt.
Triển Dực thu súng, xoay người đi, chuẩn bị về nhà.
“Ê.” Bạch Vũ đuổi theo, ngón tay nhẹ nhàng khều Triển Dực, “Thằng nhóc đó sao hận cậu quá vậy?”
Triển Dực suy nghĩ một chút, “Tôi đã xem qua tư liệu của hắn, đại khái trong gia tộc của hắn có một người là quỷ đỏ, sau khi bị tôi bắt, cả nhà đều phải tiến hành kiểm tra, kết quả kiểm tra của hắn là dương tính, vì là người mang theo mầm bệnh BN nên phải đeo vòng theo dõi.”
Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, chờ Triển Dực nói tiếp, nhưng Triển Dực lại cứ im lặng lên xe, lái về nhà.
“Hết rồi hả?”
Triển Dực gật đầu, “Ừ.”
“Chỉ vì thế mà hắn coi cậu là kẻ thù?” Bạch Vũ nghĩ không ra.
Triển Dực nhún vai, tỏ vẻ mình không quan tâm chuyện này.
Sau khi về đến nhà, Bạch Vũ vẫn vô cùng hiếu kỳ, vì thế liền gọi điện cho Phương Húc và Mục Tát, tra tư liệu về Nolan.
“Khó trách hắn lại hận cậu như vậy, nhưng mà theo khía cạnh nào đó thì hắn đang giận cá chém thớt.” Bạch Vũ ôm lưng ghế, nhìn Triển Dực đang tao nhã uống cà phê.
Triển Dực lật tạp chí, thuận miệng hỏi, “Tại sao?”
“Nửa đời trước của Nolan, quả thật chính là ước mơ của vô số người, sinh ra trong gia đình giàu có, xếp thứ hai trong nhà, có anh và em trai, đều là hai kẻ vô dụng. Hắn thì không, ngoại trừ tuấn tú lịch sự, hắn còn rất thông minh, sau khi tốt nghiệp đại học K sẽ tiếp quản công ty của gia đình, bước vào cuộc sống của tầng lớp thượng lưu. Nghe đâu có quan hệ rất tốt, bạn bè rất nhiều, người theo đuổi xếp hàng dài để hắn lựa chọn, phải nói là con đường tương lai rộng mở.”
Triển Dực nhíu mày, nhìn hắn, “Tư liệu ở trung tâm nhiều như thế à?”
“Thì phải xem là ai thu tin.” Bạch Vũ khoát tay ý bảo Triển Dực đừng cắt lời hắn, hắn còn chưa nói xong, “Nhưng mà, gia đình bọn họ đột nhiên có một người bà con xa là quỷ đỏ… Là người cậu bắt. Sau đó cả nhà phải đi kiểm tra, ai biết được cả nhà trên dưới ai cũng không bị, chỉ có hắn là mang mầm bệnh.”
Triển Dực tiếp tục uống cà phê.
“Oa… Sau đó cuộc đời hắn liền xoay ngược 360 độ.”
Triển Dực ngẩng đầu nhìn hắn, “360 thì xoay cỡ nào?”
“Ách…” Bạch Vũ nghĩ nghĩ, “Vậy 180 đi.”
Triển Dực cúi đầu tiếp tục xem tạp chí.
“Cậu biết không, vì hắn là người mang mầm bệnh BN, từ đó về sau hắn liền bị xua đuổi! Tất cả bạn bè rời xa hắn, những người con gái xếp hàng dài chờ hắn chọn cũng chạy mất dép, ngay cả cha mẹ lấy hắn làm niềm vinh hạnh cũng bắt đầu né tránh, hai anh em trong nhà càng thêm hãnh diện. Kết cục của hắn là bỏ học và trốn nhà đi. Cha mẹ hắn giống như rất nguyện ý chuyện này, cho hắn một căn nhà riêng, để hắn dưỡng lão chờ chết, từ đó về sau đừng dính dáng gì tới bọn họ nữa.” Bạch Vũ bước tới ngồi xuống bên cạnh Triển Dực, rất tự nhiên gác tay lên vai hắn, “Thằng nhóc đó hận cậu tới chết là đúng rồi.”
Triển Dực không nói gì nhìn hắn, “Liên quan gì tới tôi?”
“Mọi việc đều có ngọn nguồn a, cậu là người đốt lửa mà, nếu cậu không bắt người bà con xa kia của hắn thì hắn đã không trở nên thế này.”
“Sao anh không nói người gây chuyện là cha mẹ hắn? Năm đó đừng sinh hắn ra là được chứ gì.” Triển Dực đặt tách cà phê xuống, lấy điện thoại gọi đồ ăn.
“Hình tượng lạnh như băng của cậu tôi cực kì vừa lòng, nhưng mà.” Bạch Vũ cười tủm tỉm nhào tới, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo ra khe hở nhỏ, “Chẳng lẽ cậu không để ý một chút nào luôn sao?”
Triển Dực xoay đầu nhìn hắn, “Ăn tôm hay bò bít tết?”
“Ăn cậu có được không?” Bạch Vũ hé miệng.
Triển Dực xoay đầu đi, “Vậy ăn salad đi…”
“A!” Bạch Vũ lập tức xin tha, “Thôi mà, tôi muốn ăn bò bít tết!”
Triển Dực liếc hắn, gọi bò bít tết.
“Cậu thật sự không để ý?” Bạch Vũ chờ Triển Dực cúp điện thoại, đơn giản chụp lấy cánh tay hắn, “Cậu là người mà, không lý nào lại không để ý!”
Triển Dực nhướn mày đẩy hắn ra, “Anh muốn tôi để ý cái gì? Tôi chả thấy có chỗ nào đáng để tức giận cả.”
“Thảm như vậy mà còn không tức giận?” Bạch Vũ vẫy vẫy xấp tư liệu mà Mục Tát gửi cho hắn, “Quả thật làm người ta muốn rơi lệ a…”
Triển Dực cầm xấp tư liệu về hình xăm mới mua từ Comilla, cau mày tự hỏi, “Vận mệnh của hắn thế nào không quan trọng, cái tôi quan tâm chính là hình xăm.”
“Oa… máu lạnh dễ sợ!” Bạch Vũ dựa vào thành ghế, cười xấu xa nhìn hắn, “Muốn hỏi cái gì? Nếu cậu muốn xăm tôi sẽ đề cử vài kiểu cho cậu.”
“Hình xăm này có tác dụng ép buộc không?” Triển Dực hỏi.
Bạch Vũ lại ngẩn người, “Tác dụng ép buộc?”
“Ví dụ như buộc họ nghe lời theo mình này nọ, giống như khế ước hoặc hợp đồng…”
“Nga…” Bạch Vũ đã hiểu, lắc đầu, “Chỉ là hình xăm bình thường thôi, giống như làm dấu lên trâu bò heo này nọ, cho người ta thấy chủ nhân của họ là ai.”
Triển Dực nhíu mày, “Tại sao nô lệ lại trung thành như vậy?”
Ý cười trên mặt Bạch Vũ càng sâu hơn, “Cậu cảm thấy nô lệ có lòng trung thành? Nhìn ra từ đâu?”
“Hành vi.” Triển Dực bắt đầu suy nghĩ, “Tôi có điều muốn biết, chủ nhân là cái loại người gì.”
Bạch Vũ nâng cằm, “Tôi càng muốn biết rốt cuộc cậu có để ý gì tới tên Nolan kia không?”
Triển Dực nhíu mày, “Anh chỉ toàn để ý mấy chuyện ruồi bu.”
“Chi bằng cậu nói cho tôi nghe suy nghĩ thật sự trong lòng cậu đi, sau đó tôi sẽ cho cậu biết tại sao nô lệ lại trung thành như vậy.” Bạch Vũ hơi híp mắt, “Suy nghĩ của nô lệ bọn họ thì tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng suy nghĩ của chủ nhân thì… có điều rất am hiểu.”
Triển Dực đổi tư thế, sau đó mở miệng, “Tất cả phản ứng của Nolan đều rất hợp lý, đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải, tình cảm của con người là mù quáng, nếu hắn muốn đổ tội cho tôi đã gây ra sự bất hạnh cho hắn, hắn luôn có thể tìm ra lý do.”
Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, “Câu trả lời của cậu không phải vấn đề mà tôi đề cập.”
“Cùng một đạo lý thôi, không có lý do chán ghét thì thích cũng không có lý do.” Triển Dực hơi nhún vai, “Người nhà của hắn, bạn bè của hắn thậm chí là bạn gái tương lai, nếu thật sự thương hắn thì đã tìm được một lý do tha thứ cho hắn, chẳng sợ hắn biến thành quỷ đỏ đi gây tội ác, vẫn có thể khoan dung tiếp nhận.”
“Vì thế…”
“Vì thế Nolan hận tôi cũng chưa chắc là vậy, người nhà của hắn cũng chưa chắc đã thương hắn. Thứ hắn mất đi cũng chưa hẳn là tình cảm, đó là thứ không đáng để lưu luyến, thứ tôi nhận được cũng chưa hẳn là hận ý, đó cũng chẳng là gì.” Triển Dực vỗ hai gò má Bạch Vũ, “Huyết tộc mãi mãi cũng sẽ không hiểu được sự mù quáng của con người rốt cuộc có bao nhiêu, cho nên mới bị con người hấp dẫn, con người phần lớn đều chỉ bị vẻ bề ngoài của huyết tộc hấp dẫn mà thôi, tình cảm của con người sẽ thay đổi, vẻ ngoài của huyết tộc lại không bao giờ thay đổi, cho nên thoạt nhìn con người già hơn một chút, nhưng thật ra lại không phải vậy.”
Bạch Vũ nghe xong, Triển Dực vẫn như trước không có biểu tình gì, nhưng thanh âm lại rất mềm mại, giống như đang kể chuyện, khóe miệng cong lên, lộ ra hai chiếc răng nanh, “Kết luận là gì?”
“Kết luận chính là Nolan đang lãng phí thời gian làm những chuyện dư thừa.” Triển Dực hỏi lại Bạch Vũ, “Anh thử tưởng tượng mình gặp một người không quen biết, thậm chí chưa từng thấy mặt, rồi nhào ra làm những chuyện như thế, anh sẽ có cảm giác gì?”
Bạch Vũ lắc đầu, “Tôi không có rảnh dữ vậy.”
“Tôi cũng thế.” Triển Dực buông tay, “Cho nên tôi sẽ có cảm giác gì với hành vi của hắn đây? Đương nhiên là không có cảm giác gì rồi.”
Bạch Vũ khoanh tay nhìn Triển Dực, tựa hồ còn đang tiêu hóa những lời của Triển Dực.
“Bây giờ đến phiên anh.” Triển Dực quơ tấm ảnh, “Hình vẽ này…”
Bạch Vũ hơi nhếch khóe miệng, “Nếu tôi nhớ không lầm, ngày xưa tôi cũng đã từng có rất nhiều nô lệ.”
Triển Dực nhíu mày.
“Đương nhiên, tôi không thích gọi bọn họ như vậy.” Bạch Vũ hơi cong đuôi mày, “Tôi thích gọi bọn họ là thú cưng hơn.”
Triển Dực gật đầu, “Bọn họ rất trung thành với anh?”
“Ha, quả thật là một lòng luôn ý, tôi chính là toàn bộ thế giới của bọn họ, tôi vô tình bảo bọn họ đi chết, bọn họ cũng đi.”
Triển Dực nhíu mày, nhìn Bạch Vũ khinh bỉ.
“Thế nào?” Bạch Vũ cười, “Rất phản cảm?”
“Lý do là gì?” Triển Dực luôn hỏi trọng điểm, “Bọn họ sùng bái anh hay bị anh tẩy não? Tại sao lại trung thành?”
“Xài lời của cậu đi, con người rất mù quáng.” Bạch Vũ nháy mắt, “Cậu chỉ cần cho bọn họ một lý do để mù quáng là được, dù sao, mù quáng mà sống so với sống lý trí thoải mái hơn nhiều, thích hợp với mọi kẻ yếu.”
“Vậy anh có yêu cầu gì khi lựa chọn nô lệ không?” Triển Dực hỏi.
“Có chứ!” Bạch Vũ gật đầu, “Kẻ yếu, cô độc, biết phẫn nộ.”
Triển Dực không nói gì.
“Phẫn nộ sẽ làm con người mất đi lý trí, làm họ trở nên vô cùng độc ác. Cô độc sẽ làm bọn họ đi theo đám đông, mất đi năng lực phán đoán. Kẻ yếu sẽ không tự hỏi, khống chế rất đơn giản.” Bạch Vũ nhún vai, “Đúng rồi, còn có một điều rất quan trọng.”
“Cái gì?”
“Bọn họ nhất định không được sung sướng.” Bạch Vũ mở miệng ,”Nô lệ chất chứa hận thù trong lòng, mù quáng sẽ chiếm hết thời gian và tinh lực của bọn họ…”
Bạch Vũ còn chưa nói xong, Triển Dực đã cầm điện thoại lên.
Bạch Vũ bĩu môi, chợt nghe Triển Dực tán thưởng, “Quả nhiên muốn bắt biến thái phải có chỉ dẫn của biến thái, tôi biết tìm vị chủ nhân kia ở đâu rồi.”
Bạch Vũ mờ mịt, lúc này, chuông cửa reo lên.
Triển Dực đạp Bạch Vũ một cước, “Ra lấy đồ ăn kìa.”
Bạch Vũ bĩu môi, “Hứ, coi người ta là oshin…”
Triển Dực vươn tay nâng cằm hắn, nhướn hai hàng lông mày xinh đẹp, “Mỗi ngày tôi đều cho anh ăn đúng giờ, anh làm nô lệ không vui à?”
“Vui chứ!” Bạch Vũ thuận thế cúi đầu, hôn lên bàn tay Triển Dực, “Nữ vương bệ hạ…”
Triển Dực vung chân đá bay, bấm điện thoại gọi về trung tâm, nói với Phương Húc, “Giúp tôi kiếm vài thứ.”
…
Nolan chạy băng qua một con hẻm thật dài, tới bến tàu đã bị vứt bỏ thì dừng lại, nhìn mặt sông yên ả trước mặt, mặt nước màu đen bình lặng, không gợn sóng, hắn nhịn không được cầm hòn đá lên ném đi, hét to hai tiếng, phát tiết phiền muộn trong lòng.
“Ta có thể giúp cậu.”
Bất thình lình, trước mặt truyền tới một giọng nói.
Nolan ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng dưới vòm cầu, nhìn về phía trước, nói chuyện với hắn.
Nolan cảnh giác, “Anh là ai?”
“Có muốn làm một giao dịch không?” Người nọ đứng trong bóng tối, nhìn không rõ dung mạo, nhưng thanh âm thì che không được sự hấp dẫn.
“Giao dịch gì?”
“Ta cho cậu năng lực, cậu làm nô lệ cho ta.”
“Hả?” Nolan nhíu mày, “Nô lệ gì?”
“Ta có thể làm cậu leo lên hàng cao nhất trong huyết tộc, rửa sạch mọi sỉ nhục hôm nay, giết hết tất cả người cậu hận bằng chính hai bàn tay mình.”
Mỗi một câu một một từ đều mang lực hấp dẫn mê hoặc Nolan, hắn căn bản không thể kháng cự.
“Sao anh lại giúp tôi?”
“Bởi vì chúng ta giống nhau, cùng hận một người, cũng bị người ta vứt bỏ.” Người nọ nhẹ nhàng giơ tay lên.
Trong nháy mắt đó, Nolan cảm thấy bàn tay của người nọ lớn hơn người bình thường, hình như còn có móng dài.
Theo bản năng duỗi tay nhận đồ từ phía người kia ném tới, phát hiện là một ống tiêm, bên trong có chất lỏng màu đỏ tươi giống như máu.
“Đây là…”
“Nếu cậu đáp ứng giao dịch, thì tiêm nó vào người.” Người nọ vừa nói vừa vươn tay vẫy hắn, “Cậu sẽ nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.”
Nolan cúi đầu, trầm mặc ba mươi giây, vén tay áo lên, không chút do dự tiêm chất lỏng kia vào người…
…
“Đô đô đô…”
Tiếng chuông cảnh báo ở trung tâm đột nhiên vang lên điên cuồng.
Phương Húc mở ra xem, phát hiện là do máy theo dõi báo nguy, có một vòng theo dõi xảy ra phản ứng, tỏ vẻ một người mang theo mầm bệnh BN đột nhiên xảy ra biến dị.
Phương Húc nhanh chóng kiểm tra, gọi điện thoại cho Triển Dực.
Mà lúc này… Triển Dực đang dựa vào tủ, nhìn Bạch Vũ rửa chén.
Chuông điện thoại reo lên, Triển Dực nhìn chằm chằm ánh đèn màu đỏ báo hiệu khẩn cấp tới ngây người.
“Dực Dực.” Bạch Vũ xả nước, “Nếu như Nolan sau khi bị vận mệnh phán án tử hình, hắn sẽ thế nào?”
Triển Dực không trả lời, vươn tay lấy điện thoại, nghe xong, bình tĩnh nói, “Nolan phát bệnh, có phản ứng biến dị, thuộc phạm vi siêu nguy hiểm, phải giết chết bằng mọi giá.”
Bạch Vũ sờ cằm, “Ai nha, xem ra vận mệnh thật sự muốn thằng nhóc này chết.”
“Đùa giỡn với hắn chưa chắc là vận mệnh.” Trong cặp mắt màu băng lam vẫn như trước lạnh lẽo, không vui cũng không buồn.
“Từ trước tới giờ cậu chưa từng có cảm xúc?” Bạch Vũ chọt chọt quai hàm Triển Dực, “Bị lãnh cảm?”
Triển Dực đột nhiên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, dùng thanh âm trầm thấp cố ý dụ dỗ nói, “Có lạnh không?”
Trong nháy mắt đó, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay và nhịp tim đập đã làm Bạch Vũ không kiềm lòng được, con người thật sự rất ấm áp. Mà ngay lúc hắn đang say mê, Triển Dực nhẹ nhàng thả tay hắn ra, vỗ mặt hắn, “Anh cũng rất dễ bị đùa.” Nói xong, tùy tay cầm áo khoác, ngoắc ngón tay với Bạch Vũ, “Ăn no rồi thì đi tiêu thực chút đi.”
Bạch Vũ sửng sốt hồi lâu, phồng má đuổi theo, “Tốt xấu gì cũng là hảo ác ma! Anh thích!”