• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trên tấm ảnh mà Stoja đưa cho Triển Dực, là một gương mặt rất quen thuộc, chính là vị tiếp đãi bọn họ khi vừa mới vào trường — Carson.

Triển Dực khẽ nhíu mày nhìn tấm ảnh kia, hỏi Stoja, “Cậu chắc chứ?”

“Chắc!” Stoja gật đầu.

“Bằng chứng đâu?” Triển Dực bắt chéo chân, cầm tách trà lên uống, “Tất cả giáo viên và học sinh đều phải trải qua kì kiểm tra sức khỏe một cách nghiêm ngặt, nhưng vẫn không hề phát hiện ra ai có mầm bệnh BN.”

Nói xong, hắn liếc nhìn Bạch Vũ, “Anh có ngửi thấy mùi gì kì lạ không?”

Bạch Vũ suy nghĩ, ngẩng mặt nói, “Người đó là ai cơ? Chưa có gặp a ~”

Triển Dực không nói gì, giơ chân đá Bạch Vũ.

Bạch Vũ tránh thoát, bất mãn nhìn Triển Dực, tựa như không có tí hài lòng nào về việc Stoja được vào trung tâm.

Triển Dực thấy vẻ mặt của hắn, thật ra có chút sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, ngoắc ngoắc Bạch Vũ.

Bạch Vũ xoay mặt nhìn, bực bội nhưng vẫn lết tới chỗ Triển Dực.

Triển Dực nhướn mày nhìn hắn, “Anh có điều gì bất mãn sao, thú cưng?”

Bạch Vũ trề môi nhìn Triển Dực, hai người đứng đối diện nhau… Không khí có chút xấu hổ.

Ở phía bên kia, Stoja bọn họ rất hứng thú quan sát tình huống hiện giờ — Thú cưng làm nũng với chủ nhân hình như có chút hư hỏng…

Đang ngẩn người, Bạch Vũ đột nhiên cọ cọ cái ghế xoay, “Đáng ghét! Đồ quỷ con!”

Triển Dực lại giơ chân đạp hắn, “Nói.”

Bạch Vũ ngồi xuống ghế, lê ghế tới gần Triển Dực, “Có thể mùi thuốc lá đã che đi mùi hôi của máu.”

Triển Dực suy nghĩ, rất có thể.

Vì thế, hắn liền lấy điện thoại gọi cho Khải.

“Dực?” Thanh âm của Khải truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Trong những mẫu máu của giáo viên, tìm mẫu máu của một người tên là Carson.” Triển Dực nói, “Bảo Mục Tát phân tích cẩn thận.”

“Nga.” Khải cúp điện thoại, đồng thời bên kia liền có cuộc gọi liên thông, thanh âm của Clary bực tức vang lên, “Bọn người ngợm kia! Rốt cuộc là muốn ta chờ bao lâu nữa hả!”

“Đúng vậy, chán muốn chết!” Không Thiền giật lấy điện thoại của Clary, “Trời tối rồi đó Dực Dực.”

“Trời tối…” Triển Dực dường như nghĩ tới điều gì đó, thuận tay cúp điện thoại.

“Alo? Alo?”

Không Thiền nhìn Clary.

Clary bất mãn nhìn chiếc điện thoại, “Tôi đi tìm gì ăn đây.”

“Anh định ăn cái gì thế?” Không Thiền nhìn Clary đang hướng về rừng cây nhỏ vào trường học, “Anh mà ăn thịt người ở đây Triển Dực sẽ chém anh chết đó!”

“Tôi đi đường tắt ra căn tin, khổ quá!” Dứt lời, Clary liền biến thành con dơi bay vào rừng.

Tiếu tỉnh giấc, nhìn đồng hồ nhíu mày, “Vẫn chưa tìm được manh mối?”

Không Thiền như nghĩ tới điều gì, chạy lại hỏi Tiếu, “Ê, trước đây cậu có từng đụng phải một loại quỷ đỏ chỉ xuất hiện bệnh trạng vào buổi tối hay không?”

Tiếu nhíu mày, “Đã từng.”

“Tôi cũng vậy.” Không Thiền gật đầu, “Cậu đoán xem, kiểm nghiệm không ra có phải vì chúng ta đã gặp phải loại này?”

Tiếu cau mày, “Cũng có thể.”



“Buổi tối mới phát tác?” Stoja và Bạch Vũ cùng đồng thanh hỏi, sau khi nghe Triển Dực nói.

Hai người liếc nhìn nhau, Stoja đột nhiên hỏi Bạch Vũ, “Anh là giống loài gì vậy?”

Bạch Vũ rút rút khóe miệng, giống loài…

“Huyết tộc.” Triển Dực trả lời thay.

“Huyết tộc có loại màu trắng á?” Eric bọn họ tựa hồ rất ngạc nhiên.

“Nói về vấn đề Carson đi, các cậu căn cứ vào đâu lại nói hắn là quỷ đỏ?” Triển Dực không muốn giải thích nhiều.

Stoja nói với Eric, “Gọi Viney tới đây.”

Eric đứng dậy, ra khỏi phòng, lát sau hắn trở lại cùng cô bé tóc ngắn.

Cô bé trốn sau lưng Eric, hiển nhiên vẫn còn chút kiêng kị Triển Dực.

Triển Dực khó hiểu nhìn Stoja.

“Hai người nên biết, người chết ở vụ án trước chính là chị của Viney.” Stoja nói, “Viney là người đầu tiên phát hiện thi thể.”

Tất cả mọi người cùng xoay mặt nhìn cô bé.

Stoja nói tiếp, “Viney có năng lực cảm ứng rất mạnh.”

Triển Dực trừng mắt nhìn, “Năng lực cảm ứng? Là công năng đặc biệt?”

“Ừm… Tóc đỏ từ nhỏ hả?” Bạch Vũ bỗng nhiên sờ cằm, “Hậu duệ của Telina?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Viney kinh ngạc nhìn Bạch Vũ.

Triển Dực hỏi, “Là ai?”

“Một bà phù thủy đáng ghét.” Bạch Vũ nhăn mặt.

Stoja có chút hoài nghi nhìn Bạch Vũ, “Anh rất rành về gia tộc chúng tôi?”

Triển Dực nhíu mày, tựa như nghĩ tới điều gì đó.

Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Triển Dực nhìn điện thoại, là Lam Lạc gọi, hắn bắt máy, không hề chào hỏi gì mà vào luôn vấn đề chính, “Thương lượng thế nào rồi?”

Lam Lạc thở dài, “Cấp trên đồng ý giải tỏa khu phế F với điều kiện theo dõi…”

“Tôi nói này Lam Lạc.” Triển Dực không đợi Lam Lạc nói xong đã cắt ngang hỏi, “Các người trăm phương ngàn kế áp chế khu phế F… Có phải là vì bọn nhóc ở đây được thừa hưởng gien xuất sắc từ tổ tông không?”

Lam Lạc ngẩn người, “Ách…”

“Người được thừa hưởng gien xuất sắc đó đều có khả năng xử lý huyết tộc rất dễ dàng, chỉ là con người sống ở bên ngoài khu phế F biết rất ít về chuyện này, vẫn tự cho là bản thân thấp hơn huyết tộc thậm chí là hỗn huyết, cho nên sẽ không phản kháng. Các người dồn hết tâm trí giữ lại giống yếu kém, chèn ép giống xuất sắc, củng cố cho huyết tộc, đồng thời ngăn chặn những người mang gien xuất sắc sinh sản ra đời sau, tránh cho việc sau này con người sẽ đánh thắng huyết tộc đang dần bị thoái hóa, uy hiếp quyền đứng đầu thế giới của các người, có đúng không?”

“Ách…” Lam Lạc tiếp tục không nói thành lời.

Triển Dực vươn tay gõ điện thoại, “Đây là lợi thế tốt nhất của khu phế F, thương lượng lại với cấp trên của anh đi, nếu không thì ngày mai tin này sẽ lan tràn cả khu…”

“Triển Dực!” Lam Lạc cắt ngang, “Hành vi này của cậu là đang phản bội…”

“Lam Lạc.” Triển Dực nở nụ cười, “Huyết tộc thoái hóa làm não anh teo lại rồi à? Tôi là con người.”

“Cậu đừng quên trong người cậu có một nửa dòng máu là huyết tộc.” Lam Lạc nói, “Cậu vẫn phải làm việc cho trung tâm.”

“Anh có thể đuổi tôi đi.” Triển Dực nhướn mày, dội gáo nước lạnh xuống đầu Lam Lạc, “Dù sao tôi cũng có lợi thế hơn, anh đi đàm phán với cấp trên đi, cho anh mười phút…”

“Triển Dực!!!” Lam Lạc rống lên.

Bạch Vũ ở bên cạnh cảm thương cho vị hắc huyết tộc cấp cao kia, Triển Dực rõ ràng đang lấy trò chọc điên Lam Lạc làm niềm vui.

“Tranh thủ đi, chúc anh thành công.” Triển Dực nói xong lại cúp điện thoại.

Ở bên kia, Lam Lạc ném điện thoại đi, “Tiểu tử thúi!”

Triển Dực ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám học sinh ở trong phòng đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

Thật lâu sau Viney mới hỏi Eric, “Người này… là bạn chúng ta hả?”

Eric cũng không biết phải trả lời thế nào, xoay đầu nhìn Stoja.

Stoja thì đang nhìn Triển Dực.

Triển Dực cầm tách trà lên uống, nhướn mày nói, “Chỉ là chúng ta có chung kẻ thù mà thôi, nói tiếp đi.”

“Viney có năng lực cảm ứng, nhận ra chị mình gặp nguy hiểm, cho nên liền chạy tới nhà vệ sinh…” Stoja nói tiếp, “Lúc chạy tới đó, điện vừa lúc cúp mười giây, trong bóng đêm, Viney cảm giác mình đã đụng trúng một người.” Nói xong, Stoja xoay đầu nhìn Viney.

Viney gật đầu, “Lúc người kia đụng tôi, tôi có ngửi thấy mùi thuốc lá.”

Triển Dực nhíu mày, “Lần trước điều tra sao không nghe cô nói?”

Eric gật đầu, “Vì lần trước tới điều tra là huyết tộc, chúng tôi vốn không tin huyết tộc.”

Triển Dực trầm tư không nói.

Bạch Vũ tò mò hỏi, “Tên huyết tộc kia giết chị của bà phù thủy nhỏ, mà ông thầy này lại đi giết huyết tộc, cũng có thể xem là trả thù cho mấy cô cậu, các người đều là con người, nhưng sao mấy cô cậu lại muốn tố giác hắn?”

Stoja gật đầu với Fidel đứng phía sau.

Fidel bước tới, lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, nhấn cái nút, trên mặt bàn liền xuất hiện một tấm ảnh lập thể.

Trong hình là thi thể của một cô gái, chắc hẳn là người bị hại. Bạn đang �

“Đây là bản ghi chép khám nghiệm tử thi của tôi.” Fidel nói.

“Cậu khám nghiệm?” Triển Dực nhướn mày, dường như có chút kinh ngạc.

“Fidel có trí tuệ cao hơn tất cả huyết tộc.” Stoja tự hào nói, “Hắn biết rất nhiều, cái gì cũng học được.”

Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ cười gượng, không phát biểu ý kiến.

“Kết quả khám nghiệm tử thi bên phía chính phủ chỉ nói là bị bóp chết, nhưng tôi không nghĩ con quái vật kia lại có gan bóp chết học sinh ở đây.” Fidel vừa nói vừa đưa kết quả giải phẫu cho Triển Dực.

Triển Dực bảo Fidel chờ một lát, bấm điện thoại gọi video cho Mục Tát, để hắn cùng xem.

Ở bên kia, Mục Tát đang cầm một ly máu, nhìn vào màn hình.

“Tôi phát hiện ra, cô ấy không phải vì ngạt thở chết mà là bị gãy cổ.” Fidel nói, “Có một ngoại lực rất lớn làm cho cổ gãy sang một bên, nhưng trong video chỉ thấy cảnh con quái vật kia bóp cổ cô ấy, cùng lắm chỉ làm cô ấy bất tỉnh thôi.”

Triển Dực nhìn nhìn Mục Tát.

Mục Tát vuốt cằm gật đầu, “Ân, có vẻ như là có một lực rất lớn quăng nạn nhân vào tường mà tạo thành.” Nói xong, Mục Tát bảo Fidel nhìn xem bên não trái thi thể có vết rách không.

Fidel cúi đầu nhìn, gật đầu, “Có.”

“Nhìn ở bả vai phải và cánh tay có bị gãy xương hay không.” Mục Tát hỏi tiếp.

Fidel xem xét, gật đầu, “Có.”

“Ừm… Nạn nhân không phải bị bóp cổ chết.” Mục Tát nghiêm túc nói, “Là có người đánh vào đầu nạn nhân. Bởi vì lực va chạm quá lớn, làm cho nạn nhân bay vào vách tường hoặc đập xuống mặt đất, làm cho nạn nhân gãy cổ, dẫn tới cái chết.”

Fidel gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Stoja nhìn Triển Dực, “Sau đó chúng tôi có phái người đi theo dõi Carson trong thời gian ngắn, phát hiện hắn thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, đi đâu thì không rõ, nhưng tới sáng thì lại đúng giờ trở về phòng ngủ.”

“Chưa từng thử đi theo hắn à?” Triển Dực tò mò.

Stoja cười cười, “Chúng tôi không có lý do để mạo hiểm, dù sao đối phương cũng chỉ mất mười giây để xử lý một hồng huyết.”

“Ừm…” Triển Dực nghĩ nghĩ, xoay đầu hỏi Viney, “Tối hôm đó cô có nhìn thấy hắn không?”

Viney lắc đầu, “Không thấy rõ mặt, trời tối lắm…”

“Thấy hay không thấy?” Triển Dực hỏi, “Thấy rõ hay không không quan trọng.”

“Thấy.” Viney trả lời.

Triển Dực bĩu môi nhìn Bạch Vũ, ý bảo — Đi đọc ký ức của của con bé kìa.

Bạch Vũ bất đắc dĩ, bước tới gần Viney, thử ngửi ngửi.

Viney chạy ra sau Eric trốn, nhìn Bạch Vũ, “Anh ngửi cái gì vậy?”

“Ừm…” Bạch Vũ ngoắc ngoắc Viney, “Nhìn vào mắt tôi.”

Viney không tự giác ngẩng đầu lên, cô liền bị đôi mắt màu tím của Bạch Vũ hấp dẫn, nhìn một hồi… Đôi mắt bắt đầu chuyển thành màu đỏ, đỏ như máu, sau đó… Viney như cảm thấy bản thân đang đắm chìm giữa biển máu.

Bên tai cô vang lên tiếng hát động lòng người, mang theo một cảm giác an ủi nào đó.

Viney dần dần thả lỏng cơ thể, đau lòng, căng thẳng và sợ hãi trong khoảng thời gian gần đây dần biến mất, cuối cùng… thân thể mất đi khống chế, nhẹ nhàng ngã xuống.

Eric nhanh tay đỡ lấy, thấy Viney vừa ngã xuống đã hôn mê, cả kinh, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ, “Anh đã làm gì?”

“Đừng căng thẳng quá Eric.” Stoja xem xét tình trạng của Viney, vỗ vỗ bả vai hắn, “Viney chỉ đang ngủ thôi.”

Bạch Vũ nhún vai, nhìn Viney, “Một sinh vật cấp thấp đáng thương.”

“Nhìn thấy cái gì rồi?” Triển Dực hỏi.

Bạch Vũ xoay đầu lại, cười cười với hắn, vươn tay nhẹ nhàng chỉ mũi mình, “Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi máu thối.”

Triển Dực gật đầu.

Lúc này, Mục Tát vẫn luôn túc trực ở bên kia, cầm lấy tài liệu Khải đưa cho hắn, sau khi nhìn thoáng qua liền báo cho Triển Dực, “Dực Dực, mọi người đang đối phó với quái vật đi đêm đó!”

Triển Dực nhướn mày, “Quả nhiên.”

“Quái vật đi đêm là con gì?” Stoja không rõ.

“Quỷ đó được phân làm rất nhiều loại, có một loại cực kì thưa thớt, ban ngày là con người bình thường, đêm xuống sẽ biến thành quỷ đỏ.” Triển Dực nhìn đồng hồ, “Bắt vào buổi tối có điều tốt hơn.”

Lúc này, Lam Lạc cũng vừa lúc gọi tới.

Triển Dực mỉm cười, bắt điện thoại, “Thương lượng sao rồi?”

“Triển Dực, tôi hận cậu!” Chưa gì Lam Lạc đã hét lên một câu.

Triển Dực cười cười, xem ra rất hưởng thụ.

“Yêu cầu bên cậu đưa ra cấp trên đã đồng ý rồi.” Lam Lạc nói.

Stoja bọn họ hai mặt nhìn nhau — Nhưng mà…

“Nói bằng miệng không bằng không chứng, trong vòng nửa tiếng nửa đưa ra pháp lệnh.” Triển Dực nói.

“Cậu có bị điên không hả?” Lam Lạc kích động, “Rõ ràng đã đáp ứng mọi điều kiện rồi.”

“Vẫn là câu đó, tôi không tin huyết tộc.” Triển Dực nói, “Hồi xưa khác, bây giờ khác, trong tay chúng tôi đang có lợi thế rất lớn, cho nên… Trong vòng nửa tiếng nữa phải đưa ra pháp lệnh cho tôi, không cho phép từ chối.”

“Được rồi được rồi! Sợ cậu rồi!” Lam Lạc nói, “Nửa tiếng sau bật TV xem, còn nữa, hệ thống lọc không khí ở khu phế F đã tắt, mùi rỉ sét sẽ biến mất sau đêm nay.”

Triển Dực vừa lòng gật đầu, “Rất tốt.”

Vừa cúp điện thoại trong phòng liền vang lên tiếng reo hò vui sướng.

Bạch Vũ cau mày bịt lỗ tai lại, “Cái đám sinh vật cấp thấp ồn ào!”

Stoja cũng không nén được hưng phấn, nói với Triển Dực, “Chúng tôi nợ anh lần này.”

Triển Dực cầm tách trà, cười cười, lấy điện thoại gọi cho Tiếu và Không Thiền, “Chuẩn bị hành động, đi bắt con quái vật đi đêm kia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK