• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lăng Tiêu Nhiên đã trở về căn nhà cũ ngày trước của hai anh em nhà họ Lăng.

Lăng Thiếu Phàm lúc này không có ở nhà. Căn nhà trống chẳng có chút dương khí.

Nhớ lại một chút, ngày trước cô gặp người anh trai này cũng là ở một tình huống khá bất ngờ.

Cứ tưởng cả đời này cô sẽ chẳng còn có một người thân nào nữa thì người anh trai này đột nhiên xuất hiện, che chở cho cô. Dẫu cho cả một tuổi thơ chẳng hề có bóng hình anh ấy thì việc giờ đây xuất hiện một người anh trai như thế cũng làm cô an lòng.

Bỗng điện thoại trong túi vang lên. Không biết có chuyện gì nhưng số điện thoại này gọi đến khẳng định chẳng phải việc tốt đẹp gì.

“Chuyện gì thì nói nhanh đi” Lăng Tiêu Nhiên chẳng để bên kia nói mà mở lời trước

“Gì đấy, em không định trở về à?” Bên kia là một giọng anh chuẩn gốc, lên tiếng đáp.

“Chị không có chuyện gì làm à?” Cô thấp giọng đáp lại. Muốn lôi đầu cô về Anh à? Có mà nằm mơ nhé.



“Bé cưng, em đừng nói vậy. Nghị Viện có một số chuyện nên chắc phải nhờ em quay về một phen, vị kia ngày nọ bỗng nhiên mất tích rồi. Bên hoàng gia biết tin này cũng lục đục làm gì đó, nhưng tóm lại em phải quay về.” Sophia bên kia lên tiếng, giọng nói đã nghiêm túc hơn.

“Mất tích, sao lại mất tích rồi? Chị đừng đùa nữa. Tên đó trước giờ chưa lộ diện, vậy mà giờ đột nhiên biết mất là sao?” Nghe đến đây, Lăng Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, mọi hành động đều dừng lại.

Nghị Viện không phải là nơi đơn giản. Nó được thành lập dựa vào một trong năm nhà sáng lập. Vậy nhưng chỉ mới có hai người lộ diện, những người còn lại đều chỉ là con số không.

Lăng Tiêu Nhiên lại chính là một con số đặc biệt trong số bọn họ. Cô chẳng xuất hiện và cũng chỉ có Sophia mới biết cô là ai. Ngoài ra còn có một K, một người có thể nói là có chức quyền cao nhất trong cả Nghị Viện.

Khi chuyện gì xảy ra, hầu hết đều đã nằm trong tầm kiểm soát của người đó. Chẳng ai biết được vị đó là ai, nhưng tuyệt đối chính là một tên không thể đụng vào.

“Có trời mới biết đấy. Tên đó như ma như quỷ, không nói không rằng liền biết mất, chị đây có thể quản sao?” Sophia nghe đến đây liền tức muốn hộc máu.

Tên đó đã biết mình là một mảnh ghép quan trọng vậy mà không nói không rằng lại biết mất, đúng là chọc tức cô mà.

“Mọi người cầm cự thêm ba tháng, sau ba tháng hãy mở hội nghị, em sẽ trở về.” Lăng Tiêu Nhiên nói xong liền cúp máy mà mặc kệ cái núi lửa sắp phun trào bên đầu dây bên kia.

Hội nghị của Nghị Viện luôn là thứ gì đó to lớn. Muốn tổ chức được buổi họp này bắt buộc phải có ba trên năm người cầm quyền cho phép.

Một khi cuộc họp đã mở ra, buộc những người đứng đầu đều phải có mặt dẫu cho bận bịu đến đâu.

Xem ra phía trước sẽ còn vô số chuyện. Bọn họ đã luôn bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt cho bọn hoàng tộc đó, vậy mà bây giờ lại gây hấng, đúng là điên rồ mà.



(…)

Sáng hôm sau, lúc Lăng Thiếu Phàm trở về đã nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên cùng với Mộc Nguyệt Dao ở nhà. Anh ta có chút ngạc nhiên hỏi.

“Em vừa về à? Nguyệt Dao cũng đến chơi sao?”

“Chào anh, em vừa tới.” Mộc Nguyệt Dao cũng rất lễ phép mà đáp lại.

Lăng Thiếu Phàm đi lên phòng không nói gì thêm. Từ lúc nhỏ, Lăng Tiêu Nhiên đã bị lạc mất, con bé sống vào lớn lên trong trại trẻ mồ côi cùng với những người chị đùm bọc.

Vậy nên hiện tại, đặc lên bàn cân so sánh, một người anh trai vừa gặp như anh chính là kẻ dư thừa, có cũng được, không có cũng không sao.

Về loại chuyện này quả thật là làm cho Lăng Thiếu Phàm đau lòng một thời gian, vậy nhưng anh ta có thể làm gì sao?

(…)

Bên này đám người Mạc Tử Khiêm đang say khước trong bar.

Bọn họ hiếm lắm mới có dịp tụ họp lại đầy đủ, đến cả lão đại là Hứa Triều Minh cũng xuất hiện.

Bốn người bọn họ không phải cùng nhau lớn lên như mấy cô gái kia. Vậy nhưng lại chính là loại anh em cùng nhau vào sinh ra tử, chính là những người sẽ chẳng bao giờ bán đứng nhau.

Lúc này mấy cô gái cũng được gọi vào để tăng thêm phần nóng bỏng cho không khí. Vậy nhưng Lục Tô Thời tuyệt nhiên không đụng đến một ngón tay.

Dù sao thì vị ở nhà vẫn đang trong gian đoạn giận dỗi, nếu chẳng may để cô ấy thấy được tất nhiên là sẽ không hay chút nào.

“Được rồi, đừng quan tâm đến thằng nhóc đó. Đang thất tình thì nhìn ai cũng chướng mắt thôi. Nào nào, cô em qua ngồi với Khiêm gia đi.” Hạ Vãn Triều lúc này nhìn thấy Lục Tô Thời một mực phản đối mấy chuyện gái gú này liền lên tiếng hoà giải.

Một cô gái đi đến ngồi bên cạnh Mạc Tử Khiêm. Ấy vậy mà một lãng tử hào hoa như Khiêm gia lại khó chịu mà lên tiếng đuổi thẳng vị tiểu mỹ nhân kia đi.

“Cút.”

Bởi lúc cô gái kia chạm đến anh, trong đầu anh ta liền hiện lên hình bóng một người con gái mặc váy trắng thanh thuần dịu dàng.

Chẳng những vậy, gương mặt đáng yêu, xinh đẹp đến vô cùng đó chắc chắn là của Lăng Tiêu Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK