“Là người chính thất thành tiểu tam đó. Cho chị nghe tin dữ, tên đàn ông còn lại của nhà Mạc chính là chồng cũ của tôi.” Nhìn thấy Sophia hóng hớt như vậy, Lăng Tiêu Nhiên cũng không ngại góp vui.
Nghe đến đây, Sophia đã sốc đến tận óc. Cô chẳng còn biết nên phản ứng thế nào nữa.
(…)
Như lời Sophia nói, vài ngày sau đó hội họp của Nghị Viện đã được diễn ra.
Do tính chất khép kín cũng như là không muốn để K hay X lộ mặt. Cả toà Nghị Viện to lớn giờ đây chỉ còn có ba người.
Lúc này, cả Sophia, Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm đã ngồi đợi sẵn ở phòng họp, chỉ chờ thêm hai người nữa.
Cửa phòng được mở ra, là một chàng trai và một cô gái độ hai lăm, hai sáu tuổi bước vào.
“Ồ, năm nay đủ cả năm người sao?” Người đàn ông lên tiếng bắt đầu trước.
Những năm trước nể mặt lắm cũng chỉ là người dưới trướng của K xuất hiện. Bây giờ đích thân anh ta cũng đã ra mặt, đúng là kì tích mà.
“Đừng nói nữa, tại em mà chúng ta trễ giờ đấy.” Người con gái đi bên cạnh tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Bọn họ nhìn vào liền thấy có vẻ gì đó rất giống nhau, hình như là sinh đôi.
“Gì chứ, này Sophia, giới thiệu đi.” Dù đã lớn nhưng bọn họ vẫn mang trong mình tính khí của những cô cậu trai trẻ.
“Ngồi đi. Để giới thiệu với mọi người. Đây là K, đây là X. Còn đây là Trang Thiên Văn và Trang Thiên An, bọn họ là hai chị em sinh đôi đấy.” Nhìn thấy người đến đông đủ. Sophia cũng bắt đầu lên tiếng giới thiệu cho mọi người cùng biết.
Nhà họ Trang không nổi danh trong nước bởi tổ tiên của họ đã chuyển ra nước ngoài từ lâu. Nhà bọn họ có truyền thống làm thầy thuốc vậy nhưng nghe nói đến đời này lại có sự thay đổi.
Hai chị em nhà họ Trang chẳng hề có chút thiên phú gì về mảng thảo dược, ngược lại đua xe bắn súng thì lại rất cừ.
“Được rồi, thế chúng ta vào vấn đề chính đi. Hôm nay chúng ta ở đây là để bàn về việc hoàng gia cùng với nhà Grance đang có âm mưu muốn đụng đến một nhà tài phiệt trong nước, mọi người thấy sao?” Sophia lúc này cũng lên tiếng chủ trì cuộc họp.
Người không biết sẽ hỏi tại sao bọn họ lại rãnh nợ đến nỗi quản chuyện người khác như vậy. Thế thì phải kể đến vài năm trước, lúc Nghị Viện được thành lập để trở thành thế lực to lớn như bây giờ, bọn họ đã cùng lập một lời thề.
Bọn họ, Nghị Viện chính là những người sẽ phân xử rõ ràng nhất những chuyện có liên quan đến giới tài phiệt. Tuyệt nhiên sẽ không bị mua chuộc bởi bất cứ ai. Có như vậy, đám người kia mới tin tưởng giao trọng trách cao cả là phân xử mọi chuyện lại cho bọn họ.
“Nhà tài phiệt trong nước? Nghe bí ẩn vậy sao? Đã là tài phiệt thì không có nỗi một thế lực để bảo vệ mà cần phải đến chúng ta à?” Trang Thiên Văn lúc này lười biếng hỏi lại.
“Đừng đùa nữa. Đối tượng lần này là Mạc gia, một trong những gia tộc lớn trong nước. Chúng ta đã thề phải dùng hết sức mình để bảo vệ mấy gã đó, nếu bây giờ nuốt lời thì có tốt không cơ chứ?” Sophia khó chịu đáp lại.
Bọn họ có được ngày hôm nay chính là nhờ có sự nâng đỡ từ rất nhiều nơi phía sau, nếu bây giờ phá bỏ lời thề đó thì những nhà khác sẽ xem thường bọn họ vô cùng.
“Được rồi. Đừng để tâm đến thằng nhóc đó. Chuyện của chúng ta có phải là điều tra và ngăn chặn việc của hoàng gia và nhà Grance không?” Trang Thiên An là chị nên cũng chín chắn hơn ngàn lần so với em trai mình.
“Lão vua đó dạo này đúng là không hiết tự lượng sức mình mà. Hơn nữa còn cô công chúa với cả bà hoàng hậu xấu xa kia. Cả nhà bọn họ có mỗi tên hoàng tử kia là coi được.” Trang Thiên Văn lên tiếng phàn nàn.
“Vừa đúng lúc vị hoàng tử Bright kia quay trở về. Chúng ta có thể lợi dụng anh ta một chút.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đưa ra ý kiến của mình.
Bọn người ở đó nhìn cô ngây người lúc lâu. Cả nước Anh đều biết, vị hoàng tử kia dù vẻ ngoài có toả nắng ấm áp biết bao nhiêu thì bên trong chính là một tên cáo già chính hiệu, chưa từng có ai dám có ý nghĩa lợi dụng anh ta. Bọn họ đều cảm thấy Lăng Tiêu Nhiên chính là không tầm thường mà.
Vậy nhưng đám người đó không biết rằng, tên hoàng tử Bright đó chính là một trong những bông hoa đào của Vương Lạc Hi. Nếu như đã là của chị ấy thì nhất định cô sẽ có thể lợi dụng được triệt để rồi.
“Cưng à, em chắc chưa?” Mạc Tử Khiêm nhìn cô mỉm cười.
“Thật ra các người cũng không cần phải quá bận tâm. Lão già đó là ba tôi, cũng chính là kẻ thù của tôi. Tô sẽ không để ai đụng đến ông ta. Dù sao ông ta có muốn chết cũng phải chết dưới tay tôi chứ.”