Eris, công chúa nước Anh nghe thấy vị hoàng tử trong mộng của mình bị sỉ vả nặng nề như vậy cũng bắt đầu nổi điên lên.
Vậy nhưng Sophia đã kịp chạy đến ngăn lại. Eris không thực hiện tiếp được hành động của mình liền bực bội ra mặt.
“Sophia, cậu làm gì đấy. Tôi không ở đây để đùa giỡn.” Eris vẻ mặt đã vô cùng khó coi lên tiếng.
“Cậu cũng đừng nghĩ tôi giỡn với cậu.” Sophia lúc này đã đứng chắn trước mặt Lăng Tiêu Nhiên, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Cô biết rõ, thân phận của cô gái họ Lăng này vô cùng dày đặc. Chính là kiểu đi đâu cũng có người quen, bốn bể là nhà. Những kiểu người như thế tuyệt đối chính là những kẻ không nên đụng đến.
Thật sự chẳng biết thế lực ấy to lớn đến đâu thì tốt nhất không nên đụng vào.
“Sophia, tránh ra.”
“Con bé là người của Nghị Viện. Eris, dừng lại đi.” Sophia lúc này lên tiếng khẳng định mọi chuyện. Cô tuyệt nhiên sẽ không để mọi chuyện đi xa hơn.
“Nghị Viện? Đừng lấy cái danh đó ra hù doạ tôi. Sophia, tôi là người của hoàng tộc, là công chúa nước Anh. Có nhân vật nào của Nghị Viện là tôi chưa gặp chứ? Người đâu, lôi cô ấy ra ngoài.” Vậy nhưng Eris có chết cũng không ngờ đây là một trong hai nhân vật cấp cao của Nghị Viện, thì sao cô ta có thể gặp được chứ.
Sophia bị đám lính canh lôi ra ngoài, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn Lăng Tiêu Nhiên ngồi trong đó.
Lòng ngổn ngang đủ điều. Ai cũng biết, Eris chính là cô công chúa được ngậm thìa vàng từ nhỏ. Cả gia tộc đều giữ thái độ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan mà đối xử với cô ấy.
Xưa nay chưa có thứ gì cô ta muốn mà chưa có được, ngoài chuyện của Hứa Hàn Mặc, thử hỏi xem có tức không chứ.
(…)
Lúc này, Tô Bạch, trợ lí của Mạc Tử Khiêm cũng đã nhận được tin tức của Sophia.
Tô Bạch là người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiên trên danh nghĩa của Mạc Tử Khiêm ở Anh. Có chuyện gì đều phải thông qua anh ta mới có thể được thi hành.
“Tổng giám đốc, ngài X ở Nghị Viện đã xảy ra chuyện rồi ạ.” Tô Bạch cung kính khom người nhìn Mạc Tử Khiêm.
Anh ta ngồi trên ghế, vẻ mặt không đổi. Khí chất vương giả đó chính là thứ bẩm sinh mà chẳng thể tập luyện.
Như một vị vua ngồi trên ngai vàng của mình. Mạc Tử Khiêm ung dung thở ra một hơi thuốc, vẻ mặt vô cùng nhàn rỗi và thảnh thơi.
Vậy nhưng lòng anh ta thật sự đang dậy sóng. Vị kia của Nghị Viện chính kẻ không phải ai cũng có thể chạm đến.
Huống hồ anh ta cũng biết được Lăng Tiêu Nhiên vừa bị bắt đến Anh. Chưa có dịp đến xem thì đã phải xuất hiện một lần.
Vậy nhưng trên đời liệu có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao? Lăng Tiêu Nhiên vừa biến mất thì phía bên kia cũng xảy ra chuyện, xem ra cô nhóc họ Lăng đó quả không tầm thường mà.
“Vậy à? Một tiếng nữa xuất phát đến Anh. Xem ra bọn chúng không để Nghị Viện cào mắt rồi.” Mạc Tử Khiêm vừa nói xong liền cho Tô Bạch lui xuống. Anh ta ngồi nhắm mắt ngẫm nghĩ một vài điều.
(…)
Lúc này, máy bay tư nhân của Hứa Hàn Mặc đã hạ cánh ở nước Anh.
Là con của quý tộc, vừa xuống máy bay anh ta đã được bọn người làm quây kín mà chăm sóc. Mộc Nguyệt Dao lúc này ở bên khó chịu ra mặt.
“Ngột ngạt như vậy còn vây kín làm gì? Tránh ra, tránh ra. Anh đừng quên mục đích đến đây.” Mộc Nguyệt Dao trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Lui đi, lui ra hết đi.” Hứa Hàn Mặc đứng đó nhìn thấy cô nàng bên cạnh sắp bùng nổ liền lên tiếng đuổi người.
Dù sao cô nhóc này một khi đã giận dỗi sẽ chẳng lưu luyến gì mà quay người trốn đi. Tốt nhất chính là đừng chọc giận.
Bọn họ về đến biệt thự riêng của Hứa Hàn Mặc thì Eris lúc này cũng đã biết tin.
Cô ta nhanh chóng cho người gọi Hứa Hàn Mặc đến cung. Xem ra thật sự là gấp đến chờ không được rồi.
Vậy nhưng để tìm được Lăng Tiêu Nhiên nguyên vẹn trở về, Hứa Hàn Mặc còn có thể làm gì khác sao?
Lần này Hứa Hàn Mặc vậy mà lại để Mộc Nguyệt Dao ở nhà, một mình đi đến cung điện gặp Eris. Theo như định nghĩa thì chính là nếu cô đi theo thì với thái độ ngông cuồng vốn có của Eris thì nhất định sẽ là một cuộc bạo loạn thế kỉ mất.
Xe đã dừng trước cổng cung điện của hoàng gia Anh. Vị quản gia ở đó liền tiến đến chào hỏi.
“Cậu Joyce, cậu cũng biết quay về à?”
Đây là quản gia lâu năm của hoàng gia Anh, vốn đã lớn tuổi nhưng tuyệt nhiên vẫn còn nhanh nhẹn.
Ông ấy nhìn Joyce và Eris cùng nhau lớn lên. Từ lâu đối với ông bọn họ đều đã như con cháu trong nhà.
Eris từ nhỏ đã như cái đuôi mà bám theo Joyce suốt ngày. Ai cũng có thể nhận ra cô ấy thích vị công tử kia đến nhường nào, vậy nhưng tình cảm từ một phía có thể làm được gì cơ chứ?