"Anh đến đúng lúc thật đấy." Mạc Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng.
Được rồi, anh thừa nhận, anh ta rất là khó chịu, vô cùng khó chịu. Món ăn dâng đến miệng rồi còn bị tuột mất, thật sự có chút không cam tâm.
"Cậu nên bỏ ý định đó đi. Cô gái họ Lăng đó không phải dễ xơi." Lục Tô Thời nhìn cậu con trai kế bên mà khuyên nhủ. Tên họ Mạc này ăn chơi thế nào anh ta không quản, nhưng có một số chuyện không thể không nhắc nhở.
"Anh bị cô vợ nhỏ nhà mình doạ đến kinh hồn bạc vía, bây giờ có vấn nạn tâm lí rồi à?" Mạc Tử Khiêm nhếch miệng chế giễu.
"Cút đi."
"Thật ra cũng không phải không nhốt trôi cục tức này, dù sao chỉ là một cô gái. Anh đền bù lại kho súng phía Tây cho tôi là được rồi." Mạc Tử Khiêm là một người làm ăn chân chính, cái gì lợi cho mình thì ta ưu tiên.
"Cậu là thổ phỉ à? Ăn nhiều thế sẽ nghẹn đấy." Lục Tô Thời nghe xong liền muốn chửi thề. Tên này tính cũng hay thật.
"Nghẹn là do anh không có trình độ thôi."
oOo
Lăng Kiều Nhiên sao khi về nhà liền lao vào phòng tắm rửa. Mấy nơi kiểu thế đúng là lâu rồi cô chưa đặt chân đến. Dù sau lúc trước cũng là con dâu nhà họ Mạc danh tiếng, chẳng thể làm bọn họ mất mặt được.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô liền nhớ đến sự kiện thời trang vài ngày sau của văn phòng mình vẫn chưa có người mẫu chính. Xem ra phải tự tay cô ra tay rồi.
Lăng Kiều Nhiên cầm điện thoại lên gọi điện cho một dãy số. Sau vài hồi chuông, phía bên kia được kết nối.
"Honey à, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho chị thế?" Bên đầu dây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên.
"Vài ngày sau chị có rãnh không? Công ty em có tổ chức sự kiện nhưng hiện tại vẫn còn chưa có mẫu chính, em mời chị nhé?"
"Em là muốn đi cửa sau hả?"
"Không được hả? Thế thì em đành bán thân xác ngọc ngà này cho người khác rồi." Nói đến đây, giọng nói của Lăng Kiều Nhiên mang chút hờn dỗi cùng với tuổi thân.
"Được rồi, bé cưng, em biết chị không chịu nổi khi như thế mà, em gửi thiệp mời đi, có cùng trời góc bể chị cũng phóng đến với em." Đầu dây bên kia cuối cùng cũng thoã hiệp.
"Đúng rồi, lúc nãy em gặp tên họ Lục kia. Dạo này chị có gặp Thương Vũ không? Tình hình chị ấy thế nào?" Lăng Kiều Nhiên dường như nhớ ra một số chuyện liền lên tiếng hỏi.
Kiếp trước Thương Vũ mất do chính tay người nhà họ Lục sát hại, chỉ là bây giờ có cô ở đây, mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế nữa.
"Thương Vũ à, nghe bảo vẫn sống tốt, chỉ là vết thương đang hồi phục, tạm thời chắc sẽ không xuất hiện nữa." Đầu dây bên kia có chút trầm tư mà trả lời, dù sao đối với người chị cả là cô thì cô bé họ Thương đó chính là đứa đáng lo nhất.
"Thế thì tốt rồi. Chị hai, em còn có việc, liên lạc lại với chị sau." Bên ngoài hành lang, Lăng Kiều Nhiên nghe thấy một số tiếng động bất thường liền khẩn trương mà tắt máy. Có một số mối quan hệ, tốt nhất là không cần công khai ra bên ngoài.
"Được, em làm việc của mình đi."
Điện thoại ngắt kết nối. Lăng Kiều Nhiên liền ra ngoài xem xét tình hình. Một dãy siêu xe cùng với xe quân đội đậu trước toà chung cư mà cô đang ở, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Cửa phòng vừa được mở, một người đàn ông trùm áo khoác đen từ đầu đến chân liền hiện ra trước mặt doạ cô sợ chết khiếp.
Thầm kêu một tiếng thảm rồi liền bị anh ta dí súng vào người.
"Giúp tôi rời khỏi đây, nếu không cô sẽ chết." Giọng nói khàn đặc vô cùng khó nghe, như ma như quỷ mà ra lệnh cho cô.
Kịp thời trấn tĩnh lại, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta có giáp chống đạn, lại còn có súng, chắc chắn không phải loại tầm thường. Bây giờ động thủ chắc chắn lợi thế cũng không thuộc về cô. Tốt nhất là cứ thuận theo ý hắn để bảo toàn tính mạng.
"Được, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Tiến lại gần đây."
Lăng Kiều Nhiên không nhanh không chậm mà bước ra ngoài, cành tiến lại gần, mùi máu tanh trên người anh ta càng lộ ra. Thế nhưng cô có thể thấy rõ, đây rõ ràng không phải máu của anh ta. Chẳng lẽ tên đàn ông này vừa được người ta tẩm máu xong sao?
Có vẻ do cô ngoan ngoãn phối hợp nên anh ta cũng không làm khó cô. Con dao sắt bén chạm đến chiếc cổ trắng ngần. Sau đó cô được anh ta kéo xuống sảnh.
Vừa xuống đến nơi, liền thấy một đám cảnh sát cùng quân đội tiến vào mà dẫn đầu là Lục Tô Thời.
"Brendan, cậu mau thả người." Lục Tô Thời tiến lên phía trước, khí chất trên người cậu ta rất mạnh, nếu chỉ là một tên sát nhân hay lính đánh thuê bình thường đã sớm gục ngã. Thế nhưng đây là Brendan, một tên không phải dễ chọc vào.
"Lục chó điên, có giỏi thế đến đây cứu người, đừng đứng lên tiếng không không như thế. Tôi nghe nói Khiêm cũng đã trở về rồi nhỉ? Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu. Nói cậu ta hãy ráng sống cho thật tốt ở Hà Thành này." Người đàn ông được gọi là Brendan kia miệng vừa nói vừa cười.
Lăng Kiều Nhiên nãy giờ đứng đó mặt không biến sắc nhưng trong lòng đã sớm có suy tính của mình.
Thân phận hiện tại của cô có chút không thích hợp để lộ diện. Dù là phe chính diện của Lục Tô Thời hay tên này đều không được phép biết đến cô. Chỉ là tình thế xem ra có chút khó, bây giờ thoát được thì cô cũng không có cách nào thoát khỏi đây một cách im ắng.
Không được để người khác nhận ra đồng thời không được phép làm lớn chuyện, đúng là làm khó cô mà.
Bỗng một người con trai lao ra đánh lén từ phía sau Brendan giải cứu vòng vây.
Cô mất thăng bằng mà lao thẳng vào lòng ngực tên kia.
"Bé cưng, tôi cứu em một mạng rồi, lấy thân báo đáp nhé?"