"Ngốc, tôi có mặc áo chống đạn, đừng nhìn như thể tôi sắp lìa đời vậy." Mạc Tử Khiêm nhìn cô liền hiểu ra mọi chuyển.
"Tôi không lo cho anh, tôi đang lo cho chúng ta. Nếu anh có chuyện gì tôi cũng chẳng thể thoát khỏi đây." Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng cô vẫn một mực không chịu thừa nhận sự hoảng sợ lúc này từ đáy lòng dâng lên.
"Được, miệng em thì cứng rồi."
Thế nhưng chiến trường không phải nơi để hai người bọn họ dang díu với nhau đi. Đám thuộc hạ từ phía sau liên tiếp đánh tới thật sự khiến con người ta phiền lòng mà.
Anh và cô tách ra. Cả hai cũng đã xử được gần trăm tên vậy mà quân địch vẫn nhiều vô số kể, xem ra hôm nay bọn họ ra ngày quên xem lịch rồi.
Lúc này bỗng xuất hiện từ đằng xa một người con gái đến phá giải vòng vây để cứu bọn họ. Nhan sắc này quả thật làm con người ta điêu đứng, mái tóc ngắn được cắt ngang vai càng làm tăng thêm vẻ thanh tú.
"Brendan, kêu người của anh dừng lại cho tôi." Cô gái đứng trước mặt Brendan mà thẳng thừng đưa ra yêu cầu.
"Thương Vũ?" Brendan có chút khó tin nhìn người con gái trước mặt. Thương Vũ, người con gái trong mơ hắn cũng không dám với tới, cô ấy là tính ngưỡng cả đời anh ta không dám chạm vào.
"Chị Vũ." Lúc này khi đám kia đã ngừng đánh. Lăng Tiêu Nhiên mới chạy một mạch về phía của Thương Vũ.
"Nhiên Nhiên, em có sao không?" Thương Vũ nhìn thấy cô em út mà mình cưng chiều bả vai chảy đầy máu như thế trong không khỏi chua xót.
Từ nhỏ cả đám nhóc trong cô nhi viện vọn họ đã dựa vào nhau mà sống. Toàn những cô bé chân yếu tay mềm nhưng bị ép phải trưởng thành sớm, bọn họ thật sự chẳng còn cách nào khác.
Sau này khi bọn họ lớn dần liền tìm cách thoát khỏi cái địa ngục trần gian đó. Cô nhi viện dường như chỉ là một vỏ bọc bên ngoài, đó dường như là một tổ chức vi pháp mà mãi mãi cảnh sát chẳng cách nào bắt được.
"Không sao, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, không hề hà gì. Ngược lại là chị, vết thương của chị thế nào rồi? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?" Lăng Tiêu Nhiên nhìn lại vết thương trên vai. Tuy máu chảy có chút nhiều những vẫn không ảnh hưởng đến cô.
Bỗng từ đằng sau, một cây súng lạnh như băng chĩa vào phía Thương Vũ, là Brendan.
"Vũ, em tránh ra. Tôi đang làm nhiệm vụ, đừng cản đường tôi." Giọng nói anh ta có chút run rẩy, dường như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó.
"Brendan, coi như vì nghĩa tình của chúng ta. Anh tha cho bọn họ lần này đi." Giọng cô gái trẻ kiên định. Thương Vũ đã quyết, chỉ cần có cô ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến Nhiên Nhiên.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, chuyện gì cũng san sẻ. Dường như thật sự đã trở thành một gia đình, một tập thể chẳng thể tách rời.
"Vũ, em..." Brendan ngẩn người. Anh ta không thể xuống tay với cô ấy, lại càng không thể làm tổn thương những người quan trọng của cô ấy. Nếu không cô ấy sẽ rất đau khổ đi.
Thế nhưng Thương Vũ không đáp lại, ánh mắt sáng rực của cô ấy vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như đang muốn nhìn thấu anh ta.
"Được rồi, rút đi." Brendan ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình, dù sao chỉ cần là yêu cầu của cô. Dù có chết anh ta vẫn phải thực hiện.
Đám thuộc hạ hơn trăm tên cuối cùng theo chỉ thị mà lên xe, rút hết không còn một bóng người. Lúc này nơi con hẻm nhỏ chỉ còn lại ba người đứng đó.
"Chị Vũ, đêm nay về nhà với em." Chưa kịp nói gì, Lăng Tiêu Nhiên đã lôi lôi kéo kéo Thương Vũ một cách nhiệt tình.
"Nhiên Nhiên, em đang bị thương. Chúng ta đến bệnh viện trước đã." Nhìn cô em gái, Thương Vũ có chút bất đắc dĩ, trước mặt bọn họ cô vẫn mãi không chịu lớn như thế.
Lúc này người đàn ông phía sau cũng tiến đến gần bọn họ
"Mạc thiếu." Dường như Thương Vũ nhận ra người đàn ông trước mặt này liền thoáng nét ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
"Ừ. Bé cưng, ông đây đưa em đến bệnh viện." Mạc Tử Khiêm nhàng nhạt đáp. Anh nhớ người phụ nữ họ Thương này hình như chính là con mèo nhỏ nhà Lục Tô Thời. Đoán không chừng phút chốc nữa thôi sẽ nhìn thấy cậu ta phi xe đến đây.
"Không cần, cậu Mạc, Nhiên Nhiên cứ để tôi. Không cần phiền đến cậu." Bỗng người lên tiếng từ chối lúc này là Thương Vũ.
Cô cảm thấy người đàn ông này có tâm tư rất sâu, hơn nữa còn chung đám với họ Lục kia chắc hẳn sẽ là một tên không tầm thường.
Mạc Tử Khiêm không đáp, nhíu mày nhìn Thương Vũ.
"Chỉ phiền cậu Mạc về chuyển lời cho Lục thiếu tướng đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Tôi..."
"Có gì thì nói với tôi, em không cần phải tốn công chuyển lời đi đâu cả." Thương Vũ chưa kịp nói dứt câu thì từ phía sau đã vang lên tiếng một người đàn ông.
Lục Tô Thời diện một thân âu phục phẳng phiu làm cho con người ta không khỏi cảm thán.
Lục Thiếu Tướng có chút không ngờ. Thật sự không nghĩ một lần đi cứu nguy lại có thể tìm được con mèo nhỏ này, quả thật là quá hời.
Không đợi Thương Vũ kịp phản ứng, Lục Tô Thời liền tiến đến bắt lấy cổ tay cô mà cưỡng chế đưa đi.
"Lục thiếu, xin anh tự trọng." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới liên tiếng.
Cô một bước tiến lên giải vây cho Thương Vũ. Một bên đứng che chắn lại trước mặt người chị em tốt.
Cơ thể vì đánh nhau đã bị thương không ít cùng với vết thương ở vai đã chảy khá nhiều máu làm cho cô có chút thê thảm. Thế nhưng ánh mắt quật cường kia làm cho người ta có cảm giác cô chính là con nhím nhỏ đang xù lông lên để bảo vệ báo vật của mình