Bạch thắng đưa cô đến một căn biệt thự ở ngoại ô New York, nơi đây được canh giữ nghiêm ngặt, thấy anh đeo mặt nạ rồi mới bước xuống xe, cảm thấy thật kì lạ nhưng cô cũng không hỏi vì đây là chuyện của anh. Thấy cô gái này cũng hiểu chuyện, anh khẽ nhếch môi cười,anh dừng bước, Hạ Đan không chú ý đâm phải lưng Bạch Thắng.
- Cô còn gì muốn hỏi? - Bạch Thắng lạnh lùng.
- Tôi... Tôi không biết xưng hô vơi anh thế nào. - Hạ Đan ấp úng.
- Cô biết đây là đâu không?
Hạ Đan khẽ lắc đầu.
- Là Hắc bang, nó được gọi là Hỏa Huyễn. - Bạch Thắng tiếp tục
Nghe người thanh niên trước mặt mình nói vậy, cô khẽ rùng mình, vô thức lùi bước về sau một bước.
- Cô sợ? - Bạch Thắng gằn giọng?
Hạ Đan nuốt nước bọt xuống, thở mạnh ra một hơi:
- Không sợ. Chỉ cần tôi có thể trả thù cho chị, phải trả cái giá nào tôi cũng đồng ý. - Lúc này lòng cô đã nguội lạnh, hắc bang thì sao chứ, cô đã không còm gì để mất rồi, chỉ cần cô có thể giết được Tạ Ưng là được.
- Có khí phách. - Anh ngưng 1 lát như suy nghĩ sau lại tiếp tục: - Vậy từ nay cô không còn là Hạ Đan nữa mà cô là Bạch Băng.
Hạ Đang khẽ chau mày, nhưng rất nhanh chóng gật đầu:
- Tôi là Bạch Băng, Hạ Đan đã bị Tạ Ưng giết chết rồi.
- Tốt lắm.
Dứt lời, Bạch Thắng đưa cô vào trong, mọi người trong bang đều cúi đầu cung kính 2 chữ: " Bạch Đế." Lúc này Hạ Đan đã hiểu ra, anh là người đứng đầu bang hội này. Vào đến hội trường của biệt thự, sau khi mọi người đã tập hợp đầy đủ, Bạch Thắng đứng dậy dõng dạc nói:
- Chắc mọi người đang thắc mắc tôi dẫn ai vào bang của chúng ta. Đây là Bạch Băng, sau này sẽ dẫn dắt Hỏa Huyễn cùng Hàn Vũ, khi không có ta, Hỏa Huyễn xẽ do Bạch Băng và Hàn Vũ dẫn dắt, nghe rõ chưa?
"RÕ" ở dưới mọi người đều đồng thanh. Sự việc này khiếm ai cũng bất ngờ, nhưng không ai dám thắc mắc gì cả. Xong việc, Bạch Thắng vào phòng nói chuyện riêng với Hàn Vũ, Hạ Đan đứng ngoài tâm trạng lo lắng, thấy anh đi ra cô liền hỏi:
- Tại sao... Bạch Đế, chuyện này là sao? Tại sao tôi lại là người dẫn dắt Hỏa Huyễn,tôi chỉ...
- Vì cô là Bạch Băng. - Bạch Thắng lạnh lùng cắt ngang lời cô, anh để lại cô đứng đó, quay lưng bước đi, đi được vài bước anh dừng lại: - Tôi đã hứa giúp cô, từ nay Hỏa Huyễn chính là nhà của cô, Hàn Vũ và tất cả anh em ở đây chính là đồng đội của cô.
Nói rồi anh ung dung rời đi. Kể từ đó cô chính là Bạch Băng và cô cũng đã quen mình là Bạch Băng rồi, năm năm trở lại đây, Hàn Vũ vì phải sử lí việc bên ngoài cho chủ tịch nên Hỏa Huyễn trên dưới đều do 1 mình cô theo lệnh của Bạch Đế mà dẫn dắt,đây đã là máu xương của cô rồi, nhưng vì nóng lòng muốn trả thù cho chị mà cô đã nhờ Hắc Hội ra tay với Tạ Ưng, nhưng nào ngờ Hắc Hội lại viện cớ này mà tàn sát người vô tội.
Trở lại với thực tại, Bạch Băng đưa mắt nhìn ra xa, khẽ mỉm cười: "- Bạch Đế! Tôi là Bạch Băng, người dẫn dắt Hỏa Huyễn."
Kim Won trở về biệt thự, bước vào sảnh, đảo mắt nhìn quanh không thấy ai, anh liền lên lầu gõ cửa phòng So Hee, không thấy trả lời, anh mở cửa phòng bước vào, chỉ nhìn thấy đống đồ mua sắm lúc sáng còn nằm chất đống trên giường của cô. Anh quay ra với chút hụt hẫn, lúc này lệ Thanh đang đi xuống cầu thang, thấy bà anh liền hỏi:
- Dì có thấy So Hee đâu không?
- À lúc nãy nó có nói với dì là ra sau vườn hái quả, để dì ra tìm nó vào. - Lệ Thanh vui vẻ trả lời.
- Không cần đâu, để con ra tìm nó. - Nói rồi Kim Won quay đi.
Khu vườn của biệt thự cũng không quá lớn, nằm ở phía sau biệt thự, chỉ rộng khoảng 800m vuông, ở đây trồng vài loại trái cây theo mùa, bây giờ đang là mùa mận, mấy cây mận trong vườn đã chín rộ.
- Hee à! - Kim Won vừa gọi vừa đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm.
Nghe chất giọng quen thuộc gọi mình, So Hee liền vén lá lên, vui vẻ cất lời:
- Chú Won à, con ở đây.
Xác định được phương hướng của giọng nói đó, là ở cây mận cao nhất trong vườn:
- Nè con bé kia, ai cho con trèo lên đó hả,muốn hái quả thì bảo người hái cho, có biết nguy hiểm lắm không, mau xuống đây.
Nghe Kim Won cằn nhằn như vậy So Hee lại rất thích, cô cười híp mắt:
- Con lớn rồi, không còn bé nữa đâu mà cái gì cũng cần người làm cho, với lại trèo cây thế này rất thích đấy.
- Con có xuống đây chưa? - Kim Won vừa ngước nhìn lên cây mận vừa nói lớn.
- Để con hái mận cho chú đã, mận này rất... Áa..
Nghe tiếng hét Kim Won liền lao lại đỡ lấy người con gái từ trên cây rơi xuống, cả hai ngã lăn ra, Kim Won vẫn ôm chặt lấy So Hee, cô nằm gọn trong lòng anh, đầu gục vào vầng ngực săn chắc của anh, ngóc đầu dậy nhìn Kim Won đầy lo lắng:
- Chú có sao không?
Won trợn mắt nhìn cô:
- Còn dám hỏi ta có sao không? Nếu chú không bắt được con thì sẽ như thế nào hả So Hee?
Nghe anh trách móc như vậy thì cô biết cả hai đều không sao cả, So Hee đưa tay lên, trong tay đang cầm trái mận cười tít mắt:
- Con cũng bắt được 1 trái, hihi.
Nhìn bộ dạng cô gái đang trước mắt mình lúc này anh chỉ biết bật cười, đưa tay nhéo mũi cô một cái, So Hee vì né tránh cái véo mũi ấy mà vừa cười vừa van xin "đừng nhéo mũi con" vừa dụi đầu vào ngực anh mà né tránh, cô càng lúc càng cảm thấy ấm áp, hương trà xanh nam tính phản phất xung quang cô, ngực Kim Won đang phập phồng lên xuống cô đều cảm nhận được rất rõ, tim cô bỗng co rút lại, gương mặt bắt đầu tăng nhiệt, hai gò má đã ửng hồng, ngồi bật dậy dúi trái mận vào tay Kim Won chỉ quăng lại cho anh 1 câu: "-Con vô thay đồ đây." rồi chạy vào nhà thật nhanh. Một mình nằm lại trên nền đất, nhìn theo bóng lưng của So Hee chạy đi, anh nhoẻn miệng cười tươi, đưa một tay lên gối đầu, một tay cầm quả mận đưa lên miệng thưởng thức.