• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến Trần gia, Song Thư vội vàng chạy lên phòng Yên nhi, lúc nãy con bé khóc. Vừa vào đến phòng, Song Thư bị một phen hốt hoảng, chưa bao giờ cô thấy cảnh này, Tịnh Yên đang ngồi co ro dưới gầm bàn. Song Thư vội chạy lại, ôm cô bé vào lòng, thủ thỉ bảo:

-Yên nhi của cô, nào để cô bồng con lên giường, ngồi đây rất là lạnh.

Cảm nhận được hơi ấm của Song Thư, Yên nhi vòng tay qua cổ cô, ôm chặt lấy cô, giọng nói yếu ớt:"-Cô Thư Thư, Yên nhi sợ."

Song Thư bồng cô bé về giường, đặt cô bé nằm ngay ngắn, đắp chăn, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yên nhi, khẽ nói:

-Yên nhi ngoan, không có việc gì phải sợ cả, chẳng phải cô Thư Thư đã nói rồi sao, cô Thư Thư sẽ mãi mãi bảo vệ Yên nhi, còn có cha Đình, mẹ Nhu luôn bảo vệ Yên nhi nữa, ngoan, Yê....

Câu nói chưa dứt, cô đã nghe tiếng đổ vỡ dưới lầu, rồi tiếng la hét, như linh cảm được điều gì, cô vội vàng bồng Yên nhi dậy, mở cửa tủ đựng quần áo của cô bé, đặt cô bé vào, vội vàng nói:

-Yên nhi, con ngồi trong này, phải ngoan ngoãn im lặng.-Nói rồi cô toan đóng cửa tủ lại, nhưng cô lại quay lại nói tiếp với Yên nhi:"Yên nhi, con nhớ lời cô nói chưa, dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải im lặng ở trong này, nếu con không nghe lời cô, cô sẽ không bao giờ chơi với Yên nhi nữa."

Cô bé Yên nhi đôi mắt ngấn nước nhìn cô, đôi tay bé nỏ bụm chặc miệng, ngoan ngoãn gật đầu. Song Thư đóng cửa tủ lại, vừa buông tay khỏi... "Đùng" "Đùng" "Đùng" "Đùng" Tim cô như nhảy ra ngoài, chạy ra khỏi phòng Yên nhi. Vừa ra khỏi phòng, dưới lầu, hình ảnh trước mắt cô là 4 thi thể, giữa đại sảnh là thi thể của vợ chồng Trần tổng, cách đó vài mét là thi thể của vợ chồng quản gia. Đôi mắt cô hốt hoảng trợn to, miệng muốn la lên nhưng không thành lời, hai tay theo quán tính đưa lên bụm chặt lấy miệng, cô như không thở nổi nữa, Yên nhi, hình ảnh của Yên nhi chợt hiện lên trong đầu cô, "con bé không được gặp nguy hiểm", cái ý nghĩ đó hiện lên trong đầu cô. Cô cố trấn tĩnh, quay người, định chạy vào phòng con bé... nhưng khi cô vừa xoay người, mới chỉ chạy được 1 bước, nòng súng dưới đại sảnh đã nhắm thẳng vào cô. "Đùng." Viên đạn găm thẳng vào vai trái của cô. Cô ngã xuống, nửa người trên ngã vào phòng của Yên nhi, nửa người dưới vẫn còn ngoài phía hành lang đi lại.

- Để tôi lên xem thử. - 1 trong hai tên xác nhân lên tiếng. Hắn bước lên cầu thang, tiến lại bên cạnh Song Thư, cô đang thoi thóp... Hắn đưa mắt đảo 1 vòng, ánh mắt dừng lại tại khe của hai cảnh cửa tủ, giữa khe ấy là đôi mắt trẻ con to tròn nhưng đầy hoảng sợ. Hắn nhìn thấy Tịnh Yên, hai tay vẫn đang bụm chặt lấy miệng, bỗng trong hắn dâng lên 1 tia đau sót.

- Này còn ai không? - Giọng nói khó nghe dưới lầu vang lên.

- Không còn. Cô gái này bị đạn xuyên trúng tim, chết rồi.- Kẻ đứng bên cạnh Song Thư lên tiếng trả lời rồi quay người bước xuống sảnh.

- Mày còn thương sót à? Làm cái việc này căn bản không cần lương tâm, nếu mày cứ biểu hiện mãi như thế này, tao không niệm tình mà cho mày 1 phát vào đầu đấy nha Sói.- Tên kia vừa cầm súng vừa nói. Rồi bọn chúng nhanh chóng rời đi.

Bạch Thắng chạy đến Trần gia, vừa vào đại sảnh, lại một lần nữa cái cảnh thảm khốc này lại đập vào mắt cậu. Lần này là gia đình Trần huynh. Là 4 người. Đầu óc cậu trống rỗng. Lúc này cậu nghe được hơi thở nặng nề, cậu đảo mắt nhìn quanh.

- SONG THƯ...

Bạch Thắng gọi lớn, hốt hoảng chạy lên lầu. Trước mặt cậu là người con gái cậu yêu đang thoi thóp giữa 1 vũng máu. Mắt cậu dần bị 1 làn hơi nước làm mờ đi, còn trái tim cậu như bị 1 con dao sắt nhọn đâm vào, cậu khụy xuống bên cạnh Song Thư. Cậu nâng đầu cô lên, hơi thở của Song Thư rất yếu ớt. Bàn tay đầy máu me của Thư từ từ đưa lên gương mặt anh tuấn nhưng thiếu sức sống của Thắng. Đôi môi tái nhợt đi của cô khẽ cười:

-Won à...

Cô thoi thóp.

Nước mắt Bạch Thắng bắt đầu từng từng giọt đua nhau rơi trên gương mặt của cô. Bạch Thắng nghiếng răng, lòng đau sót, khẽ nói:

- Đừng nói nữa, mình sẽ cứu cậu, mình sẽ đưa câu đến bệnh viện.... Cậu không được bỏ mình đi.... mình xin cậu...- Cậu đau đớn ôm chặt cô vào lòng.

Song Thư tiếp tục cười nhẹ, hai hàng nước mắt của cô bắt đầu lăn xuống, bàn tay vẫn cố sức nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt của Won:

- Won... không... không kịp nữa rồi... hãy hứa với mình... mình, chăm sóc thật tốt cho Yên... Yên nhiii... Mình đã hứa... mãi mãi bảo vệ con..n... con bé... mình không làm được... Hãy giúp... giúppp... mình..hhh..

Bạch Thắng khóc thành tiếng, cậu nghẹn ngào:

- Mình hứa, mình hứa.... mình cầu xin cậu, đừng rời xa mình... Mình cầu xin cậu!

Dường như hơi sức cuối cùng của cô là để nhờ vả Bạch Thắng chuyện này, nhận được câu trả lời như ý, cô mỉm cười nhẹ... bàn tay yếu dần từ từ buôn thõng xuống, cô nhắm mắt, đầu nhẹ nhàng nghiêng qua, gương mặt thanh tú đầy máu của cô dán vào ngực Bạch Thắng. Giọt nước mặt cuối cùng của cô lăn dài trên khóe mắt, chạy dọc xuống mang tai. Bạch Thắng ôm chặt cô vào lòng, ngước mặt lên trời, cắn chặt môi, đến mức khóe miệng anh có dòng máu tươi chảy ra, nước mắt không ngưng tuôn ra, cậu gầm lên trong đau đớn:

- Mình xin cậu mà... ĐỪNG RỜI XA MÌNH.... SONG THƯ...

Nước mắt. Máu. Bạch Thắng đau đớn, ngày hôm trước cậu mất đi cha mẹ, ngày hôm nay cậu lại mất đi Song Thư, cậu dần chết lặng. Đôi mắt u buồn của cậu dừng lại nơi khe tủ kia, cậu sót xa, trong khe tủ đôi mắt trẻ con to tròn kia ngấn lệ, nước mắt đua nhau rơi xuống, nhưng hai đôi bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn không rời ra khỏi miệng. Cô bé cứ mãi trong tủ nhìn qua khe tủ, hết nhìn thi thể Song Thư trong lòng Bạch Thắng, rồi đến nhìn Bạch Thắng.

******

Cũng như vụ ám sát hai ngày trước tại Bạch thị, ngày hôm sau tin tức đã nóng còn nóng hơn khi vợ chồng chủ tịch Bạch vừa bị ám sát 2 hôm trước thì bây giờ đến cả gia đình Trần thị-5 mạng người. Vụ ám sát này nóng hơn bao giờ hết. Kẻ nào độc ác, không nhân tính ra tay giết hại Bạch gia, Trần gia. Tất cả mọi người ai ai cũng tin rằng cùng một kẻ chủ mưu, nhưng mọi dấu vết đều không tìm thấy, ngay cả những viên đạn tại hiện trường cũng không điều tra ra được manh mối gì. Trên dưới đều dậy sóng, bất bình trước bọn ác nhân, man rợ này.

Về phía Tịnh Yên, do chịu cú sốc quá lớn, cô bé dường như mất đi ý thức, ám ảnh chuyện tối qua, cho đến sáng nay, không ai đưa được cô bé ra khỏi cái tủ ấy. Bạch Thắng từ tối qua xảy chuyện, sau khi xác định Yên nhi được an toàn, cậu giao lại cho Lệ Thanh và mọi người, cậu liền 1 bên về phía công an hợp tác điều tra, một bên hối hả lo tang lễ cho người nhà Trần gia. Bây giờ việc lớn nhỏ gì của Bạch gia Trần gia đều đặt lên vai Bạch Thắng. Sau khi xắp xếp song cậu vội vàng trở về Trần gia, tìm Yên nhi. Lên đến cửa phòng cô bé, lòng cậu lại dâng lên 1 nỗi xót xa. Mọi người đều thay phiên nhau hết dỗ, lại dụ cô bé ra khỏi tủ, nhưng không ai làm được. Cái cảnh tượng của Yên nhi làm cho ai nhìn thấy cũng không cầm nổi nước mắt. Cô bé ngồi co ro trong tủ, vừa khóc vừa chắp hai tay trước mặt, vừa xoa vừa lạy: "Con xin ông, con xin ông, đừng bắt con, con xin ông đừng bắt con, con sợ, xin ông đừng bắt con, con phải ở đây đợi cô Thư Thư của con, cô Thư Thư bảo sẽ quay lại nếu con ngoan ngoãn ngồi trong này... hức... hức..xin ông đừng bắt con đi... hức..."

Trong khi trước mặt cô là Lệ Thanh. Bà cũng xót xa cho cô bé, suốt từ tối qua đến giờ không rời khỏi cô bé nửa bước.

Nhìn thấy một màng đau đớn như vậy, khóe mắt Bạch Thắng bắt đầu cay rát. Cậu nhẹ nhàng đi lại phía Yên nhi, thấy cậu, Lệ Thanh định lên tiếng nhưng cậu đưa tay lên chặn lại, rồi ý bảo mọi người ra ngoài. Sau khi mọi người ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đến bên Yên nhi, cô bé lại tiếp tục cái hành động với những lời nói như lúc nãy, lòng Bạch Thắng đã đau càng đau hơn. Cậu muốn lòng mình chết đi để không phải đau đớn nhưng lại không cho bản thân mình như vậy, vì còn Yên nhi. Cậu cố gắn ngồi vào cạnh cô bé, cất giọng trầm, ấm pha chút khàn lên:

- Yên nhi, con ngoan nào, chú Won đây, chú Won sẽ bảo vệ con,

chú Won sẽ ở đây cùng con đợi Thư Thư được không?

Cô bé ngẩn đầu nhìn Bạch thắng, nho nhỏ lên tiếng:

- Chú Won, Yên nhi sợ, sợ lắm... hức... hức.

Bạch Thắng choàng tay ôm cô bé, khẽ hôn nhẹ lên trán cô bé, khẽ nói:

- Có chú Won ở đây, chú sẽ bảo vệ con, Yên nhi ngoan của chú, không ai dám làm gì con hết. Ngoan, có chú ở đây rồi.

Dường như cảm nhận được sự an toàn, Yên nhi nép mình trên người Bạch Thắng, từ từ ngủ say. Đợi Yên nhi ngủ say, cậu mới bồng cô ra khỏi tủ, đặt cô lên giường, ngồi nhìn cô ngủ say giấc rồi mới đi ra ngoài.

Từ ngày hôm đấy, Bạch Thắng lúc nào cũng ở bên cạnh cô bé, buổi tối ngồi bên cạnh, nói chuyện với Yên nhi cho đến lúc cô bé ngủ thiếp đi thì mới rời khỏi phòng cô bé. Buổi sáng cậu thức dậy sớm, khi Yên nhi mở mắt liền nhìn thấy cậu. Cứ như vậy, cô bé luôn ở bên cạnh cậu, chỉ tin tưởng cậu.

Buổi tối hôm ấy, sau khi Yên nhi ngủ say, Bạch Thắng liền tìm Tống Dịch:

- Chú Tống, lúc này con không thể rời Yên nhi nửa bước, con bé vẫn chưa lấy lại được tinh thần, có 1 số chuyện phải nhờ chú.

- Thiếu gia cứ nói.- Tống Dịch từ tốn đáp.

- Trước tiên giúp con làm người bảo hộ hợp pháp của Yên nhi.

Bạch Thắng nói rõ từng chữ một.

-Thiếu gia, cậu đã có ý kế hoạch gì sao?- Tống Dịch hỏi.

-Con xẽ đưa Yên nhi qua Mỹ, rời đi cái nơi làm con bé tổn thương quá lớn này. Còn lại việc của Bạch thị, Trần thị, như kế hoạch, nhờ chú giám sát việc đấu giá. Sau khi xong việc, chúng ta gặp nhau tại Mỹ.

-Vâng. Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức. Cậu cũng nên gác lại chuyện đau lòng này, lúc này Yên nhi đang cần cậu.-Tống Dịch đầy vẻ tôn trọng khuyên cậu chủ.

-Con biết. Chú yên tâm, lúc này con phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu không còn chuyện gì nữa, chú về nghỉ ngơi đi.

Cúi chào Bạch Thắng, Tống Dịch lui ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Bạch Thắng nhìn qua cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đen mù mịt, nhưng trên ấy lại có hai ngôi sao rất sáng. Mục đích sống lúc này của cậu chính là thực hiện lời hứa của Song Thư.... SỐNG VÌ YÊN NHI!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK