• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Duẫn Nhiên nhận được tin nhắn “Xin lỗi” không đầu không đuôi của Nhậm Tiểu Thiên cũng không lập tức nhắn lại. Khi ấy Tô Duy nói cho thích Đại Hoàng, anh chìm trong tâm trạng thất tình đau khổ, về đến nhà liền ngồi trước gương uống rượu, nhìn cái gương lặng lẽ rơi lệ, nhớ lại hai năm qua mình mù quáng yêu, mù quáng theo đuổi Tô Duy thế nào. Uống rượu xong anh lại ngủ li bì, khi tỉnh lại tâm tình cũng đã khá hơn.

Qua hai ba ngày, Lâm Duẫn Nhiên xoay xoay điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ tới tin nhắn ‘xin lỗi’ hôm rồi.

Lâm thiếu gia nhìn chằm chằm dòng chữ ‘xin lỗi’ trên màn hình, anh cười hì hì hai tiếng, cảm thấy hài lòng mới nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại.

Nhậm Tiểu Thiên nghe máy rất nhanh, có chút không xác định mà hỏi thăm: “Thầy Lâm ?”

Lâm Duẫn Nhiên kiêu ngạo hỏi: “Cuối cùng cũng nhớ phải xin lỗi tôi sao ?”

“Xin lỗi ?” Nhậm Tiểu Thiên ngơ người lập lại một lần nữa.

Lâm Duẫn Nhiên nghe ra cậu hơi chần chừ, tâm tình vui vẻ bỗng bị rút sạch. Anh u ám hỏi: “Lẽ nào tin nhắn kia không phải cậu gửi sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên hỏi lại: “Hở ? Cái tin nhắn hai ngày trước á ?”

“Đúng vậy !” Giọng Lâm Duẫn Nhiên trầm xuống, trong lòng buồn bực: Mới có hai ngày mà cậu đã trở mặt không chịu thừa nhận sao ?

“À….” Nhậm Tiểu Thiên bừng tỉnh mà nói : “Hai ngày trước em gái em mượn điện thoại, gửi một loạt tin nhắn..”

Lâm Duẫn Nhiên cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu, sau đó gầm đến long trời lở đất: “Nhậm Tiểu Thiên ! Cậu, đi, chết, đi !!”

Nhậm Tiểu Thiên cau mày đưa điện thoại ra xa một chút, sau đó đưa trở về, lúc này Lâm Duẫn Nhiên đã cúp điện thoại. Cậu nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi kết thúc một hồi, khóe miệng không khỏi cong lên.

Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhiên dạy xong đi ra, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên ở đằng sau, không xa không gần đi theo anh. Lâm Duẫn Nhiên tiến một bước, cậu cũng tiến một bước. Lâm Duẫn Nhiên dừng lại, cậu cũng dừng lại.

Lâm Duẫn Nhiên nén giận, cố ý không quay đầu lại, đi vòng quanh khắp trường, lúc nhanh lúc chậm. Nhậm Tiểu Thiên đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đút trong túi, giống như một đặc vụ bám theo anh —— thực ra trong lòng cậu có chút áy náy, cậu biết lần trước mình nói vậy đã làm tổn thương anh, thế nên Lâm Duẫn Nhiên mới năm lần bảy lượt muốn cậu nói xin lỗi. Đáng tiếc ở phương diện này cậu có chút trì độn, không biến nói xin lỗi như nào mới phải, thế nên mới lưỡng lự tiến lên.

Lâm Duẫn Nhiên đi đường mòn trong rừng mười mấy phút, Nhậm Tiểu Thiên vẫn chậm rãi bước ở phía sau khiến anh giận muốn thổ huyết. Anh chợt lách người vào góc chết, quyết định chờ Nhậm Tiểu Thiên tiến đến rồi nhảy ra ngăn cậu lại, sau đó giáo huấn một trận.

Nhậm Tiểu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Duẫn Nhiên chợt biến mất, đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó vừa thở dài vừa lắc đầu, cuối cùng nhún vai xoay người đi.

Lâm Duẫn Nhiên đứng dưới bóng cây đợi mười mấy phút đồng, muỗi không ngừng tấn công, thế nhưng thủy chung không thấy Nhậm Tiểu Thiên xuất hiện, không khỏi buồn bực đi ra ngoài. Con đường mòn trống trải, đâu còn thân ảnh Nhậm Tiểu Thiên ?

—— ở một góc sâu trong vườn trường, một chuỗi thanh âm tuyệt vọng phá tan không khí tĩnh lặng buổi trưa.

Một giờ chiều, Đại Hoàng một mình ăn xong bữa trưa mở cửa phòng, phát hiện Tô Duy hẵng còn đang ngủ. Sắc mặt anh tái nhợt, không có một chút huyết sắc, lông mi run nhè nhẹ, lông mày nhíu thật chặt, hiển nhiên không ngủ ngon giấc.

Nhưng tới gần sáng nay Tô Duy mới chợp mắt ngủ được, lúc này Đại Hoàng cũng không nỡ đánh thức, chỉ lặng lẽ ngồi ở đầu giường nhìn anh.

Áng chừng nửa giờ sau, mắt Tô Duy khẽ động —— có lẽ anh đang nằm mơ.

Đại Hoàng đưa tay lên trán anh, đáy lòng chợt chua xót: “Bác sĩ anh mơ gì mà mệt nhọc vậy ? Mau tỉnh dậy đi..”

Có lẽ tiếng cậu nỉ non có tác dụng, Tô Duy cũng dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Đại Hoàng đột nhiên run người —— mỗi lần nghe tiếng chuông cửa cậu đều có cảm giác như có ai cầm cây búa không mạnh không nhẹ gõ vào ngực mình, khiến cậu hít thở không thông.

Sợ đánh thức Tô Duy, Đại Hoàng rất nhanh đi ra ngoài mở cửa, phát hiện người đứng ngoài kia là Dương Thiếu Quân.

Cậu đưa tay lên ra dấu ‘suỵt’, nhỏ giọng nói : “Anh ấy đang ngủ.”

Dương Thiếu Quân vô tình hỏi : “Ngủ trưa sao ?”

Biểu tình Đại Hoàng có chút xấu hổ, thế nhưng Dương Thiếu Quân cũng không để ý tới.

Dương Thiếu Quân nói: “Lần trước Tô Duy nhờ tôi đi tìm căn hộ đối diện là của ai, tôi điều tra được rồi.”

Đại Hoàng khẩn trương hỏi : “Ai vậy ?”

“Là ai vậy ?” Tô Duy mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra.

Dương Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn Tô Duy một cái, giật mình kinh hãi: “Sắc mặt em sao lại khó coi như vậy ?”

Từ lúc ảo ảnh Cao Cẩm xuất hiện tới nay, Tô Duy không ngừng bị dày vò, áo ngủ rộng lộ ra cổ tay mảnh khảnh như cành liễu trong gió. Vả lại tinh thần anh cũng sa sút, thần sắc tiều tụy, cả người như tờ giấy mỏng.

Dương Thiếu Quân cảm thấy đáy ngực mình nhói đau —— mấy ngày trước thấy Tô Duy cũng hơi tiều tụy, nhưng vẫn có chút sức sống, nhưng hôm nay thì… rốt cuộc là cái gì khiến cậu ấy thành dạng này.

Tô Duy thấy anh chăm chú nhìn mình, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Là ai vậy ?”

Dương Thiếu Quân lấy lại tinh thần nói : “Là —— anh trai em.”

Đại Hoàng và Tô Duy ngẩn người.

Tuy rằng chưa có ai nói với Dương Thiếu Quân bệnh tình của Tô Duy, nhưng bởi vì chuyện của Cao Cẩm, anh cũng ít nhiều đoán ra một chút, hơn nữa nhìn tinh thần cùng với vẻ mặt mờ mịt của Tô Duy, Dương Thiếu Quân nhịn không được nhắc nhở: “Em ngẫm lại xem, anh ấy từng nói với em chưa ?”

Tô Duy nhíu mày một cái, vẫn là vẻ mặt mơ màng.

Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tô Kiềm.

“Anh, căn hộ đối diện nhà em là của anh ?”

Thanh âm Tô Kiềm pha lẫn kinh ngạc: “Đúng vậy, sao em biết ?”

Chuyện là lúc trở lại Thượng Hải, Tô Duy kiên trì đòi chuyển ra ngoài, Tô Kiềm giúp em trai mình mua nhà ở. Bởi vì lo lắng nên anh liền mua căn hộ đối diện nhà Tô Duy, cũng tiện quan sát em trai mình một chút.

Tô Duy không xác định hỏi thăm: “Anh từng nói với em chưa ?”

Tô Kiềm trầm mặc một hồi, có chút chột dạ đáp: “Không, anh nghĩ nói ra em lại không vui, cũng không nói cho em biết.”

Tô Duy hỏi: “Chìa khóa anh đặt dưới tấm thảm sao ?”

Tô Kiềm đáp: “Đúng vậy.”

Sau khi cúp điện thoại, ba người đều rơi vào trầm tư.

Trong nhận thức của Tô Duy, ban đầu là Cao Cẩm từ dưới thảm lấy ra chìa khóa đưa cho anh, vậy nên anh mới biết chỗ cất chìa khóa —— nhưng nếu Cao Cẩm không tồn tại, có nghĩa là anh tự mình tìm ra chìa khóa.

Tô Duy ngồi bên ghế sô pha, thần tình mệt mỏi đỡ cái trán: “Anh trai tôi đúng là có thói quen giấu chìa khóa dưới thảm.”

Dương Thiếu Quân ngồi xổm xuống trước mặt Tô Duy, biểu tình nghiêm túc: “Tô Duy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? Tại sao em nhờ anh điều tra căn hộ đối diện kia ?”

Tô Duy trầm mặc một lúc, một lát sau đáp: “Tôi nghĩ rằng ở đối diện có người nhìn mình. Thời gian đó tôi xuất hiện ảo giác, .. cho rằng đó là Cao Cẩm.” Nói đến hai chữ này, người anh khẽ run một cái, qua thật lâu khó khăn nói tiếp: “Cậu ấy đưa tôi đến nhà mình… ở đó có một chiếc kính viễn vọng, tôi từ nơi đó nhìn thấy nhà tôi.. Tôi nhìn thấy Đại Hoàng..” Anh lại ngừng, tay liên tục run.

Đại Hoàng nhìn thấy được, chạy đến giữ tay Tô Duy.

Dương Thiếu Quân nghe chính miệng Tô Duy nói ra cảm thấy chấn động. Anh cẩn thận hỏi: “Tô Duy, ảo giác của em.. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…. nói cặn kẽ cho anh nghe được không ?”

Tô Duy hít sâu một hơi, run giọng nói: “Hôm nay tôi rất mệt mỏi,.. anh có thể đi được chưa ?”

Dương Thiếu Quân không khỏi ngẩn người.

Tô Duy lại nói: “Đại Hoàng, em tiễn anh ấy về đi.”

Đại Hoàng ở thật gần anh, có thể cảm nhận được tâm tình anh đang bị dồn đến cực hạn. Cậu thuận theo đứng dậy bảo Dương Thiếu Quân ly khai, Dương Thiếu Quân không cam lòng nói: “Tô Duy, anh muốn giúp em.”

Tô Duy lại không cảm kích chút nào, khẽ gằn từng chữ : “Đi đi.”

Đại Hoàng vất vả kéo Dương Thiếu Quân ra khỏi cửa, quay về phòng khách, nhìn thấy Tô Duy thống khổ co người lại.

Cậu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, anh làm sao vậy ?”

Tô Duy khó khăn nói: “Ảo giác.. rất nghiêm trọng..”

Đại Hoàng nhìn anh thần sắc đau khổ, không khỏi hoảng loạn: “Tại sao ? Anh rõ ràng.. rõ ràng đã tốt lên rồi…”

Tô Duy cười khổ: “Là lỗi của tôi…”

Cậu cho Tô Duy uống thuốc, đỡ anh nằm xuống giường, hỏi: “Cao Cẩm, anh ấy… lại rõ ràng sao ?”

Hô hấp của Tô Duy rất gấp : “Chưa từng rõ ràng như vậy.. Cậu ấy ôm tôi, dính vào trên người tôi..”

Đại chợt thấy lạnh người : “Sao lại như vậy ?”

Cậu cho rằng mê cung cuối cùng cũng tìm được đường ra ròi, phía trước rõ ràng là cánh cửa hi vọng. Nào ngờ ra tới mê cung, lại lâm vào mảnh sương mù dày đặc nơi rừng rậm.

Tô Duy như tuyệt vọng, hướng vòng tay về phía cậu: “Ôm tôi.. Giúp tôi đuổi cậu ấy đi..”

Đại Hoàng nhào vào lồng ngực anh, òa khóc nói: “Bác sĩ, Tô Duy, anh không làm gì sai mà, tại sao cứ phải bức bản thân đến vậy…”

Tô Duy run rẩy đưa tay ôm chặt thắt lưng cậu, yếu đuối hỏi thăm: “Em sẽ rời khỏi tôi sao ?”

Đại Hoàng lắc đầu liên tục: “Em chỉ thích mỗi bác sĩ thôi, chỉ cần anh không đuổi em, em vĩnh viễn dựa vào anh.”

Qua một lúc, dưới tác dụng của thuốc Tô Duy nặng nề đi vào giấc ngủ.

Không rõ là mấy giờ sau, anh tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối.

Đại Hoàng ở trong ngực anh mơ màng ngủ, anh vừa động liền tỉnh lại. Cậu đưa tay anh áp lên mặt mình, nỗ lực dùng ôn độ của mình ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của anh.

Cậu nói: “Bác sĩ, em đã biết. Nếu ảo giác của anh là thấy Cao Cẩm, em nghĩ hay là từ anh ta tìm ra mấu chốt vấn đề ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK