• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Duẫn Nhiên thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng ở đằng xa kia, trong đầu như có một cây đuốc cháy bừng lên, nháy mắt trở nên bối rối, cũng không biết nên làm thế nào.

Tô Duy thấy trong tay Nhậm Tiểu Thiên cầm một hộp quà, lại nhìn biểu tình trên mặt Lâm Duẫn Nhiên, trong lòng cũng đoán được mấy phần. Anh vỗ vai Lâm Duẫn Nhiên nhỏ giọng nói: “Jack, tôi đi trước.”

Đầu gỗ Lâm Duẫn Nhiên đang mải ngây ngốc cũng không đáp lại.

Tô Duy đi rồi, Lâm Duẫn Nhiên rốt cuộc kéo về một tia lý trí, đầu óc bắt đầu lại khởi động. Phản ứng đầu tiên của anh là chột dạ, thế nhưng anh nhanh chóng tìm được cái cớ cho mình, khí thế bừng bừng liền đứng thẳng dậy —— Ngay từ lúc bắt đầu anh đã nói rõ với Nhậm Tiểu Thiên rằng trong lòng anh vẫn còn hình ảnh Tô Duy chưa buông được, Nhậm Tiểu Thiên cũng chấp nhận rồi; còn nữa, gần đây Nhậm Tiểu Thiên lạnh nhạt với anh, nếu nói là tội, đại gia anh chỉ có 5 phần tội.

Nhậm Tiểu Thiên chậm rãi đi tới, cầm hộp qua đưa tới tay Lâm Duẫn Nhiên thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ,… thầy. ” Từ cuối cùng cậu nói rất nhỏ, gần như không nghe được, nhưng cũng đủ để Lâm Duẫn Nhiên chột dạ đứng thẳng.

Nhậm Tiểu Thiên thấy Lâm Duẫn Nhiên đeo trên tay đồng hồ Tô Duy tặng, là của hiệu Vacheron Constantin, cậu khẽ cười khổ một cái, như muốn cướp hộp quà trong tay Lâm Duẫn Nhiên lại, nhưng rốt cuộc cậu cũng không làm vậy.

Hai người cứ như vậy theo đuổi suy nghĩ riêng mình mà đứng đối diện nhau, ánh mắt chung thủy hướng xuống mũi giày.

Một mảnh im lặng đáng sợ.

Vài phút sau, Nhậm Tiểu Thiên thấp giọng nói: “Em đi về đây.”

Lâm Duẫn Nhiên cúi đầu không lên tiếng.

Nhậm Tiểu Thiên xoay người định đi rồi, Lâm Duẫn Nhiên lại đột nhiên đưa tay giữ cậu lại. Tâm tư rối bời rất khó giải thích, chính anh cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ là theo bản năng không muốn Nhậm Tiểu Thiên rời đi mà thôi.

Anh hoảng loạn nói: “Bây.. Bây giờ đã muộn rồi.. cậu có xe trở về không ?”

Nhậm Tiểu Thiên trầm mặc một hồi, xoay người nói: “Vậy anh cho em mượn xe..”

Đầu lưỡi Lâm Duẫn Nhiên như có nút thắt: “Xe của tôi… vẫn ở quán bar chưa lái về..”

Nhậm Tiểu Thiên trầm mặc một phần, chậm rãi rút tay khỏi Lâm Duẫn Nhiên: “Thầy Tô chắc chưa đi xa, em nhờ thầy ấy đưa về một đoạn.”

Lâm Duẫn Nhiên lắp bắp nói: “Không.. không cần, không cần phiền toái như vậy, đêm nay cậu ở nhà tôi, sáng mai,… sáng mai về đi.” Dừng lại một chút khẽ bổ sung: “Tôi sẽ không làm gì với cậu đâu, nhà tôi có phòng cho khách, cậu yên tâm.”

Nhậm Tiểu Thiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, một lát sau khe khẽ thở dài: “Được.”

Đến khi Nhậm Tiểu Thiên vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, Lâm Duẫn Nhiên mới mở hộp quà kia —— bên trong cũng là một chiếc đồng hồ đeo tay. Giá chiếc đồng hồ này đương nhiên không thể so sánh với Vacheron Constantin đắt tiền, nhưng cũng là hàng hơn nghìn tệ, so với thu nhập ít ỏi của Nhậm Tiểu Thiên mà nói hẳn là tiết kiệm rất lâu.

Trong đầu anh đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, trái tim chợt co mạnh, hô hấp khó khăn cúi người xuống, hai tay cũng run rẩy.

Anh cởi đồng hồ Vacheron Constantin trên tay mình, đeo vào đồng hồ Nhậm Tiểu Thiên tặng, lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ trên tay đến xuất thần, thẳng đến khi tiếng nước bên phòng tắm nhỏ dần mới vội vã tháo ra, đem hai chiếc đồng hồ cất cẩn thận trong ngăn tủ.

Nhậm Tiểu Thiên tắm xong đi ra mặc trên người chiếc áo phông Lâm Duẫn Nhiên đưa cho. Khung xương của cậu lớn hơn Lâm Duẫn Nhiên một chút, chiếc áo phông bó sát người hiện ra một đường cong mê người, khiến cho Lâm Duẫn Nhiên đỏ mặt không dám nhìn cậu.

“Anh…”

“Cậu…”

Hai người đồng thời cất tiếng, lại đồng thời im lặng, sau đó lúng túng nhìn nhau hồi lâu cũng không biết nên nói gì. Lâm Duẫn Nhiên miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, cậu đi ngủ đi.” Nhậm Tiểu Thiên nghe xong liền về phòng.

Lâm Duẫn Nhiên chập chờn không ngủ được cả đêm, anh trợn mắt nằm trên giường, trong đầu còn một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không rõ ràng. Sự tình như muốn giữa Tô Duy và Nhậm Tiểu Thiên anh phải đưa ra một lựa chọn, nhưng anh lại ở thế bị động —— Từ đầu Tô Duy cũng không cho anh cơ hội nào, anh chỉ có duy nhất ý định là yêu Nhậm Tiểu Thiên quăng Tô Duy đi, nhưng hôm nay, chỉ sợ Nhậm Tiểu Thiên cũng không cho anh cơ hội lựa chọn.

Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhiên ảo não nắm tóc sau đó đập đầu vào gối không ngừng —— anh biết bản thân mình rất đáng khinh bỉ, nhưng lúc đó như bị lý trí khống chế. Cho dù Nhậm Tiểu Thiên đã thấy được một màn kia, anh cũng không muốn cứ như vậy mất đi cậu ấy.

“Cạch.” Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Lâm Duẫn Nhiên cả người cứng đờ, theo bản thay trở về tư thế ngủ, điều chỉnh hô hấp, cũng không nhúc nhích.

Người bên ngoài rón rén bước tới cạnh anh, nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào mà lẳng lặng nhìn Lâm Duẫn Nhiên. Lâm Duẫn Nhiên nhắm chặt hai mắt, bên tai bị nhịp tim của mình làm cho khẩn trương.

Năm phút sau, người nọ nhỏ giọng thở dài, xoay người định đi ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhiên như bị khống chế đột nhiên ngồi dậy kéo tay cậu lại.

Nhậm Tiểu Thiên cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người, ngược sáng làm gương mặt cậu trở nên mơ hồ. “Đánh thức anh sao ?”

Lâm Duẫn Nhiên lúng túng lắc đầu: “Tôi vốn chưa ngủ.”

Giữa hai người chỉ có trầm mặc.

Mấy phút sau, Nhậm Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: “Thực ra, em đã sớm để ý anh..”

“Hở ?” Lâm Duẫn Nhiên mờ mịt nhìn cậu, không rõ cậu đang nói gì.

“Lúc chọn môn của anh ở khóa trước, em đã để ý anh.. Khi ấy trong lòng em cũng không có nhiều suy nghĩ, chỉ là sau đó anh lại nói muốn thay đổi thành tích thì phải theo đuổi anh, … kỳ thực em đã xúc động tới loại này…. loại tâm tư này..”

Lâm Duẫn Nhiên lấy làm kinh hãi, khóe môi giật giật, thật lâu cũng không biết nên nói gì.

“Có một số việc là em cố ý.. như nhắn tin… Em căn bản không có em gái… Em biết hành động của mình rất là ngu ngốc.. em chỉ muốn được anh chú ý đến, .. nhưng lại khiến anh tức giận, em rất xin lỗi..”

“A…. Tôi không tức giận.” Lâm Duẫn Nhiên hẳn là đã quên mình từng tức đến cắn răng nghiến lợi ~

Nhậm Tiểu Thiên thấp giọng nói: “Thầy Lâm… Jack..”

Lâm Duẫn Nhiên liếm môi một cái, đại não rất nhanh vận động, nhưng anh chưa kịp nói gì, Nhậm Tiểu Thiên đã dứt khoát đứng lên: “Ngủ ngon..”

Lâm Duẫn Nhiên chỉ đành ngượng ngùng buông tay cậu ra: “Ngủ ngon.”

Qua đêm ấy, Nhậm Tiểu Thiên coi mọi chuyện như chưa từng phát sinh, vẫn như trước mỗi ngày đều đặn gửi tin nhắn cho Duẫn Nhiên, thi thoảng cũng chủ động hẹn gặp mặt anh, Lâm Duẫn Nhiên cũng thỉnh thoảng hẹn gặp mặt cậu. Đồng hồ Tô Duy tặng bị Lâm Duẫn Nhiên cất sâu trong ngăn tủ, mỗi ngày đều đeo đồng hồ Nhậm Tiểu Thiên tặng đi ra ngoài.

Nhưng mà vì chuyện kia mà trong lòng Lâm Duẫn Nhiên như có một cái gai, anh không biết làm thế nào để rút bỏ cái gai kia ra vì tự thân đã găm nó vào lòng, hơn nữa anh cũng không rõ Nhậm Tiểu Thiên rốt cuộc nghĩ gì, vì vậy đành phối hợp coi như chưa có gì xảy ra.

Nhưng mà, có vài thứ khác với trước đây, Tô Duy trở thành điều cấm kỵ giữa hai người họ. Ngày trước, Lâm Duẫn Nhiên còn có thể tự nhiên kể về Tô Duy với Nhậm Tiểu Thiên, thậm chí kể cả chuyện phát sinh khi ở bên Mĩ Nhậm Tiểu Thiên cũng không để tâm. Nhưng bây giờ, Lâm Duẫn Nhiên còn không dám mở miệng.

Qua một hồi, Nhậm Tiểu Thiên cùng Lâm Duẫn Nhiên đi dạo phố cả ngày, hai người tới một nhà hàng ăn cơm chiều.

Lâm Duẫn Nhiên thích nhất là nhìn Nhậm Tiểu Thiên ăn, tuy rằng khi ăn cơm Nhậm Tiểu Thiên cũng diện vô biểu tình chẳng khác trước, chỉ là sau khi cậu ăn xong, lưỡi nhỏ nhô ra liếm môi theo chiều kim đồng hồ. Hành động vô thức này khiến Lâm Duẫn Nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn phạm tội, khiến cho Nhậm Tiểu Thiên cảm thấy rất bất đắc dĩ —— Cậu thực sự không cố ý ! Cậu vốn có thói quen như này, chỉ có Lâm Duẫn Nhiên hết lần này đến lần khác có thành kiến. Thậm chí có lần quay về, Lâm Duẫn Nhiên cũng không nhịn được nữa tự mình nhào tới, náo loạn một hồi đến khi mặt Nhậm Tiểu Thiên đỏ bừng.

Lúc này Nhậm Tiểu Thiên ăn xong cơm, theo bản năng vươn đầu lưỡi ra định liếm, đầu lưỡi vừa vươn ra … lại cố gắng nhịn xuống, sau đó lấy giấy ăn lau miệng. Lâm Duẫn Nhiên bị cậu chọc cười, khuấy nước trong cốc khẽ hút: “Này, mai rảnh không ?”

Nhậm Tiểu Thiên đơ mặt một lúc, cúi đầu xuống nói: “Ngày mai.. em có hẹn đi ăn.”

Lâm Duẫn Nhiên lập tức hỏi: “Ai ?”

Cũng không phải anh quan tâm Nhậm Tiểu Thiên muốn cùng ai ăn, ai ngờ nét mặt Nhậm Tiểu Thiên có chút khác thường, thật lâu sau nhỏ giọng nói: “Một người bạn.”

Lâm Duẫn Nhiên vốn nhạy cảm, lập tức đảo mắt qua nhìn nét mặt cậu thấy có chút không đúng, tay đang khuấy nước cũng ngưng lại: “Bạn như nào ?”

Nhậm Tiểu Thiên càng cúi đầu thấp hơn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu khẽ đáp: “xem mặt.”

Lâm Duẫn Nhiên cực kỳ ngạc nhiên, ngực buồn buồn không khỏi mất hứng. Nhậm Tiểu Thiên dù sao cũng khác với Tô Duy, cậu vốn bình thường, nghiêm chỉnh mà nói, là bởi vì anh mới đi vào con đường này.

Anh dựa vào lưng ghế, nỗ lực không nhăn mặt: “Mẹ cậu bắt đi sao ? Cậu vừa mới tốt nghiệp, sao lại vội như vậy ?”

Nhậm Tiểu Thiên ngập ngừng nói: “Bà ấy nói muốn sớm có cháu bế.”

Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhiên vặn vẹo một lúc, sau đó nỗ lực dùng giọng bình tĩnh hỏi: “Vậy cậu định như nào ?”

Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu: “Không biết..”

Như có một xương cái hóc trong cổ họng Lâm Duẫn Nhiên —— Nhậm Tiểu Thiên trước giờ cũng chưa cùng anh lên giường, dĩ nhiên không phải Lâm Duẫn Nhiên không vừa lòng như bây giờ, chỉ là thái độ của Nhậm Tiểu Thiên với anh còn chưa rõ ràng lắm, không rõ cậu nói thích mình có phải vì xung động nhất thời hay không. Mà Nhậm Tiểu Thiên có đúng hay không chỉ có thể với con gái, không có khả năng chấp nhận thân thể đàn ông anh cũng không chắc chắn.

Lâm Duẫn Nhiên hít sâu một hơi, ngồi thẳng người lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhậm Tiểu Thiên hỏi: “Cậu thấy tôi thế nào ?”

Nhậm Tiểu Thiên sửng sốt một chút, không nghĩ ngợi nói: “Em thích anh.”

Lâm Duẫn Nhiên hỏi tiếp: “Vậy cậu muốn kết hôn sinh con như mẹ cậu nói, sau đó lén lút qua lại với tôi, cuối cùng là chia tay, trở về chính đạo ?”

Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu nghiêm túc nói: “Em không có. Em thích anh, làm như vậy với anh là không công bằng, em cũng không muốn hại cô gái khác.”

Lâm Duẫn Nhiên gật đầu: “Như vậy là cậu chiếu theo lệ với mẹ mà đi ?”

Nhậm Tiểu Thiên do dự một chút, gật đàu.

Lâm Duẫn Nhiên còn muốn hỏi cậu nữa, nhưng anh biết không nên bó buộc Nhậm Tiểu Thiên, hơn cả, loại sự tình này cần bàn bạc kỹ hơn nên đành thôi.

Hôm sau, Nhậm Tiểu Thiên thực sự đi xem mặt. Lâm Duẫn Nhiên buồn chán ngồi nhà xem Spongebob, càng xem lại càng mất hứng vì vậy lên giường ngủ sớm.

Người Nhậm Tiểu Thiên xem mặt là con gái bạn của mẹ cậu. Cô bé này có vẻ vừa lòng với Nhậm Tiểu Thiên vì vậy có ý định tiếp tục gặp gỡ. Nhậm Tiểu Thiên về nhà cũng không biết nên nói với mẹ cô bé này không tốt ở đâu, thế là mẹ cậu quyết định để hai người tiếp tục hẹn gặp.

Hôm nay, Lâm Duẫn Nhiên cùng bằng hữu đi hát karaoke, lúc đứng lên vào WC lại không ngờ nhìn thấy người quen.

Nhậm Tiểu Thiên cùng một cô gái sóng vai đi trong hành lang, thỉnh thoảng ghé vào tai nhau nói gì đó. Lâm Duẫn Nhiên như bị ma xui quỷ khiến bước theo sau, lúc đi qua chỗ ngoặt, tay hai người đan vào nhau.

Lâm Duẫn Nhiên âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt từ từ phun lửa, hận không thể đi tới kéo tay họ ra. Hai người trẻ tuổi bước vào thang máy, Lâm Duẫn Nhiên vội vã từ thang bộ chạy xuống dưới, lúc xuống rồi, Nhậm Tiển Thiên và cô gái kia vừa hay từ thang máy bước ra, như keo 502 dính liền một chỗ.

Lâm Duẫn Nhiên giận run người, lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Tiểu Thiên, điện thoại còn chưa tìm tới tên Tiểu Thiên, cô gái kia đột nhiên nhón chân hôn lên mặt Nhậm Tiểu Thiên một cái.

Lâm Duẫn Nhiên ngây người.

Mấy phút sau, Lâm Duẫn Nhiên run tay nhấn nút gọi, bên loa truyền đến tiếng bíp liên tục, thẳng đến khi sắp không kết nối được nữa đối phương mới chậm chạp nghe.

Lâm Duẫn Nhiên run giọng hỏi: “Cậu ở đâu ?”

Nhậm Tiểu Thiên chần chừ một lúc nhỏ giọng nói: “Ra ngoài với bạn, sao vậy ?”

Lâm Duẫn Nhiên hít sâu một hơi, chua xót hỏi tiếp: “Bạn nào ? Con gái sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên lại chần chừ khẽ đáp: “Không phải.”

Lần này Lâm Duẫn Nhiên thực sự tức giận, cũng không thèm để ý ánh mắt người xung quanh hướng điện thoại hét lớn: “Không phải hai người cô nam quả nữ đi KTV sao ? Không phải cậu cùng bạn gái ân cần nắm tay sao ? Không phải bạn gái kia hôn cậu sao ? on mẹ nó cậu nghĩ mặt cậu làm bằng vàng à ?”

Không đợi Nhậm Tiểu Thiên phản ứng, Lâm Duẫn Nhiên bực tức nói: “Cậu đi chết đi!” Rống xong rồi tắt máy tháo pin, giận dữ trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK