Vài lần như vậy, Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu thấy ngại. Vốn nghĩ rằng Tô Duy là con nhà bình dân, liền muốn đưa tiền cho lòng thanh thản lại bị Tô Duy cười. Một lần tình cờ, biết được Tô Duy vốn là nhị thiếu gia trong gia đình có tiếng, anh cảm thấy xấu hổ không dám nhìn Tô Duy. Từ ấy, Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu động tay sắp xếp đồ của mình, cũng không dám nhờ vả Tô Duy nữa.
Một mô tuýp truyện cũ rích, ở chung lâu ngày, anh dần nảy sinh tình cảm với Tô Duy, thói trăng hoa ngày trước cũng không thèm đếm xỉa tới, trở nên si tình, yêu một người thật lâu. Trong thời gian này, anh không đi câu dẫn người khác, không rượu say quá chén, không ngang ngược cứng rắn, có dạo mệt mỏi quá mới đi tìm người khác hòng chữa tâm bệnh, cuối cùng lại không đành lòng. Càng nhiều tuổi, thích một người càng không dễ dàng, biết bao nhiêu lần anh cố gắng để Tô Duy nhận thấy tình cảm mãnh liệt của mình, chính bản thân cũng không biết mình sẽ tiếp tục như vậy đến bao giờ, tiếp tục dây dưa cùng đoạn tình cảm này. Cho đến khi xuất hiện Lộ Tiêu, cho đến khi gặp Nhậm Tiểu Thiên.
Cũng bởi vì nguyên do này, rất nhiều năm rồi Lâm Duẫn Nhiên chưa từng sinh hoạt tình dục với người khác. Tuy rằng anh là người kiêu ngạo, không muốn trải qua tình một đêm, nhưng cũng không nghĩ tình | dục phải đủ yếu tố, đủ cảm tình mới có thể cùng lên giường, mà là, ghét bỏ những người đó không sạch sẽ, cũng không ai lọt vào mắt anh cả. Trái tim chỉ có mình Tô Duy cũng là vì lý do đó.
Lần này anh tự hạ mình, nguyện ý đánh cược trên người Nhậm Tiểu Thiên một lần, ai ngờ phản ứng của Nhậm Tiểu Thiên làm anh giận vô cùng, khiến anh cảm thấy bị ủy khuất !
Đến khi Nhậm Tiểu Thiên tắm rửa xong đi ra, Lâm Duẫn Nhiên đã ở trên giường ngủ say.
Tư thế ngủ của anh giống với đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, Nhậm Tiểu Thiên từng đọc sách thấy qua, những người ngủ tư thế này thường là ngoại cương nội nhu, bề ngoài kiên cường, bên trong thực chất rất nhạy cảm. Tuy học ngành kỹ thuật nhưng Nhậm Tiểu Thiên cũng rất tin cái này, trong lòng cảm thấy tư thế ngủ của thầy Lâm thật buồn cười, mất hẳn ngạo khí thường ngày.
Bốn giờ sớm hôm sau, Nhậm Tiểu Thiên đánh thức Lâm Duẫn Nhiên.
Lâm Duẫn Nhiên đang ngủ thoải mái, nằm lỳ trên giường không muốn đứng lên, ôm chăn ứa nước miếng: “Ừ ừ… mấy giờ rồi ?”
Nhậm Tiểu Thiên đáp: “Bốn giờ năm phút.”
Lâm Duẫn Nhiên động môi ấp úng mấy cái, lười biếng lẩm bẩm nói: “Còn sớm… ngủ thêm một lúc nữa đi mà…”
Nhậm Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc lắc vai anh: “Ngủ tiếp sẽ không được nhìn mặt trời mọc..”
Lâm Duẫn Nhiên bị cậu lắc lư, sâu ngủ cũng dần bỏ chạy, thay vào đó là lửa giận ngút trời. Anh xoay mạnh người ngồi dậy, bất mãn rống lớn: “Fuck!! Nhìn mặt trời mọc làm cái quái gì ! Cậu chưa từng thấy mặt trời bao giờ à ! Ngày nào xem mặt trời mọc mà chả được !!”
Rống một lúc, anh cũng dần tỉnh táo lại, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên bộ dạng ngây ngô nhìn anh, chán nản khoát tay: “Vậy quên đi.”
Anh như cái xác không hồn, mắt nhắm mắt mở lết vào phòng vệ sinh, Lâm Duẫn Nhiên rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng thanh tỉnh triệt để.
Chờ anh rửa mặt bước ra, Nhậm Tiểu Thiên đang ngồi trên giường, có chút suy sụp nhìn anh. Trước giờ trong mắt cậu Lâm Duẫn Nhiên chẳng khác nào một con khổng tước kiêu ngạo, thậm chí một cái khoát tay tùy ý cũng mang lại cảm giác hơn người. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh vừa tỉnh ngủ, tóc tai rối bời, miệng chửi méo mó.
Lâm Duẫn Nhiên bị cậu nhìn đến ngượng ngùng, hắng giọng một cái, mở miệng: “Ngại quá, tôi rời giường không tốt lắm..”
Nhậm Tiểu Thiên ngây ngốc gật đầu, đứng dậy đeo túi lên lưng: “Đi thôi, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”
Ở núi Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc, địa điểm tốt nhất để ngắm là Thanh Lương Đài hoặc Sư Tử Phong. Thanh Lương Đài cách khách sạn không xa, Lâm Duẫn Nhiên dọc đường vừa đi vừa ngáp để Nhậm Tiểu Thiên dẫn tới Thanh Lương. Lúc này đã có không ít du khách tới chiếm vị trí tốt.
Nhậm Tiểu Thiên và Lâm Duẫn Nhiên chọn một chỗ ngồi xuống, bấy giờ trời vẫn còn mờ tối, toàn bộ ngọn núi bị sương mù bao phủ, tầm nhìn không quá hai mươi thước, không biết được bao giờ mặt trời mới mọc lên. Lâm Duẫn Nhiên chợp mắt, tựa vào vai Nhậm Tiểu Thiên ngáp một cái thật to: “Ha… Ngủ một lúc đã, bao giờ mặt trời mọc gọi tôi.”
Nhậm Tiểu Thiên khẽ ừ, ánh mắt hướng về khoảng không trước mặt, nhìn về đỉnh núi đối diện.
Lâm Duẫn Nhiên nhắm mắt lại, đầu óc lại thư thái, một chút buồn ngủ cũng bay sạch. Được gần năm phút, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Nhậm Tiểu Thiên, cậu thực sự thích tôi sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngơ ngác không trả lời, có vẻ không nghe rõ câu hỏi của anh.
Lâm Duẫn Nhiên bỗng dưng ngồi thẳng dậy, không vui nói: “Tôi hỏi cậu trả lời đi.”
Nhậm Tiểu Thiên mờ mịt quay đầu nhìn anh: “Cái gì ?”
Lâm Duẫn Nhiên tức giận chằm chằm nhìn cậu, nhìn Nhậm Tiểu Thiên trời sinh mặt sót biểu tình, càng nhìn lại càng tức giận, không nhịn được chán nản nói: “Quên đi, không có gì.”
Nhậm Tiểu Thiên ngập ngừng một hồi, biết mình chọc cho Lâm Duẫn Nhiên không vui rồi, đành nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có thể lặp lại một lần được không ?”
Thái độ Lâm Duẫn Nhiên càng hỏng bét: “Tôi không nói gì.” Anh thực sự sắp tức chết rồi. Giống như mình đang vui vẻ diễn một vai kịch, ngươi nọ lại lạnh mắt xem như thấy khỉ bày trò.
Mấy phút sau, mọi người từ từ tỏa ra, phát hiện dưới lớp mây mù tựa biển, mặt trời dần dần nhô lên, phảng phất như đi vào tiên cảnh.
Ánh dương xuyên qua tán cây, ngân dài chiếu đến trước mặt mọi người, đổi lấy tràng vỗ tay hoan hỗ và tiếng máy chụp hình liên tục kêu. Ánh dương tựa như một bàn tay ôn nhu, nhẹ nhàng mở ra giang sơn thần ải, rọi đến đáy lòng mỗi người.
Đây chính là mỹ cảnh khiến trăm người rung động. Vậy nhưng lại không đủ mỹ lệ để Lâm Duẫn Nhiên thay đổi tâm tình. Cậu nghĩ, thật sự không xong rồi.
Quay về khách sạn lấy hành lý, Lâm Duẫn Nhiên cũng không có tâm trạng ngủ tiếp nữa, đen mặt đi xuống núi. Dựa theo sắp xếp của Nhậm Tiểu Thiên, hôm nay phải đi qua mười một cảnh điểm, trong đó có lên đỉnh Quang Minh, ngắm cây tùng, .. nhưng Lâm Duẫn Nhiên đi được hai giờ đã mệt không muốn xem tiếp, Nhậm Tiểu Thiên nói cõng anh anh cũng không chịu, định bỏ tiền thuê một cỗ kiệu anh lại càng không đồng ý, hai người đành phải buông tha cảnh điểm này đi thẳng đến cáp treo.
Xuống núi rồi Lâm Duẫn Nhiên còn chưa hết giận, nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên liền không vừa mắt, hận không thể mau chóng tách ra. Đi tới bãi đỗ xe, anh đen mặt hỏi: “Có mang bằng lái đi không ?”
Nhậm Tiểu Thiên gật đầu.
Lâm Duẫn Nhiên ném chìa khóa xe Audi cho cậu, tự mình xuống hàng ghế sau nằm xuống ngủ, cái gì cũng không để ý.
Qua mấy giờ, xe dừng lại ở khu nhà Lâm Duẫn Nhiên.
Lâm Duẫn Nhiên đang nhìn cảnh ngoài cửa sổ đến thần thất, đến khi thấy xe đỗ lại ở địa phương quen thuộc, anh mới giật mình nói: “Sao lại chạy đến nhà tôi ? Phải đưa cậu về trước chứ.”
Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu, cậu nhận thấy Lâm Duẫn Nhiên đang không vui, không biết làm thế nào để bù đắp, đành phải cam chịu nói: “Tự em đi về.”
Tức giận của Lâm Duẫn Nhiên đã tiêu tan không ít, nhìn đôi mắt đen nhánh ướt át của cậu, lại nảy sinh tiếc thương, cảm giác mình giống như đại địa chủ ăn hiếp kẻ yếu. Anh không khỏi kìm lòng đưa tay vuốt tóc Nhậm Tiểu Thiên, lần đầu tiên trong ngày lộ ra nét cười: “Ngu ngốc, nhiều đồ như vậy cậu về thế nào ? Được rồi, hai ngày tới tôi cũng không cần xe, cậu lái xe về đi, lần sau lại lái tới.”
Nhậm Tiểu Thiên thấy thái độ anh đã hòa hoãn, mắt không khỏi sáng lên, khiến Lâm Duẫn Nhiên nghĩ cậu thật điềm đạm đáng yêu, không khỏi chủ động hôn lên môi cậu một chút, đợi cậu phản ứng kịp đã mở cửa xe, tươi cười vẫy tay: “Đi đi.”
Trải qua mâu thuẫn lần này, quan hệ hai người thân mật hơn một chút. Chỉ tiếc không được bao lâu, rất nhanh lại xuất hiện mâu thuẫn mới.
Lâm Duẫn Nhiên cứ rảnh rỗi lại gọi Nhậm Tiểu Thiên đến chỗ anh, thoạt đầu lần nào anh gọi cậu cũng chạy tới. Nhưng mà dần dần, mười lần gọi thì Nhậm Tiểu Thiên chỉ xuất hiện 4, 5 lần. Lâm Duẫn Nhiên bị cự tuyệt không khỏi chán nản, cũng không tìm tới cậu nữa, đợi Nhậm Tiểu Thiên chủ động gặp anh. Nhậm Tiểu Thiên đúng là có gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không có chủ động hẹn gặp.
Có một lần Lâm Duẫn Nhiên chủ động lái ô tô tới công ty đón Nhậm Tiểu Thiên, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Nhậm Tiểu Thiên đi ra, liền thấy nghi ngờ gọi điện cho cậu. Nhậm Tiểu Thiên nhận điện thoại của anh vô cùng kinh ngạc, hổn hển chạy đến, lại nói mình đang tăng ca.
Lâm Duẫn Nhiên cảm thấy kỳ quái: “Hai ngày trước tôi hỏi cậu đều bảo ở đây tăng ca, thực tập viên như cậu sao ngày nào cũng tăng ca vậy ?”
Nhậm Tiểu Thiên có vẻ né tránh: “Em.. em muốn nhanh chuyển lên chính thức.”
Lâm Duẫn Nhiên với chuyện này của cậu cũng không vui vẻ, nhưng nhìn cậu có ý chí vươn lên cũng tự trấn an trong lòng. Hai người cùng nhau đi ăn bữa chiều, sau đó mình anh le lỏi lái xe trở về.
Cứ như vậy qua hai tháng, Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu không chịu được. Cuối cùng gọi đến hẹn gặp Nhậm Tiểu Thiên, cậu vẫn như cũ từ chối nói đang tăng ca, Lâm Duẫn Nhiên bực mình xù lông: “Cậu làm thực tập viên không nên tăng ca buổi tối nhiều như vậy, ngày nào cậu cũng ở lại công ty A tăng ca sao còn chưa được chuyển lên chính thức ? Rốt cuộc cậu đang làm gì ?”
Đầu dây bên kia, Nhậm Tiểu Thiên chỉ lặng lẽ trầm mặc.
Lâm Duẫn Nhiên hít một hơi thật sâu, cơ hồ như cắn răng nghiến lợi nói: “Trước kia tôi gọi cậu đến công ty Z làm, cậu nói tôi và cậu không thân không quen. Vậy hiện tại thì sao ? Cậu thôi việc ở công ty A đi, mai đến công ty Z, làm nhân viên chính thức.”
Nhậm Tiểu Thiên do dự một hồi, nhỏ giọng khẩn cầu: “Jack, anh để em suy nghĩ một chút.. Em không biết nói như nào với mẹ..”
Lâm Duẫn Nhiên cầm di động cười nhạt: “Đãi ngộ tốt, tiền lương cao, không phải bà ấy muốn cậu kiếm nhiều tiền hơn sao, cậu còn muốn nói thế nào ?”
Nhậm Tiểu Thiên có chút không cao hứng: “Anh đừng nói như vậy…”
Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nói: “Không muốn thì thôi, tôi không quan tâm đến cậu nữa.” Dứt lời cúp điện thoại.
Một lát sau, Nhậm Thiểu Thiên gọi lại, Lâm Duẫn Nhiên lập tức từ chối; Nhậm Tiểu Thiên lại gọi, lần này anh tắt hẳn điện thoại.
Anh nhìn tờ lịch, hôm nay là ngày 5 tháng 9, mà lịch ngày 6 tháng 9 ở bên cạnh được đánh dấu đỏ chót, vẽ một hình trái tim —— là sinh nhật anh.
Mấy phút sau, Lâm Duẫn Nhiên lái audi ra ngoài.
Anh đi tới quầy rượu, cự tuyệt đám nam nữ đến gần, gọi hai chai rượu đỏ rồi cắm đầu vào uống. Đến khi chuếnh choáng say liền gọi cho Tô Duy.
Giọng anh rất nhẹ, cơ hồ bị tiếng nhạc lấp đi: “A Duy, tôi muốn thấy cậu.”
Tô Duy vẫn nhạy bén như trước, nghe thấy tiếng anh nức nở ở đầu dây liền lập tức hỏi chỗ ở hiện tại, cũng không nói nhiều thêm, ném ra một câu: “Chờ tôi nửa tiếng, tôi lập tức tới ngay.”
Không tới nửa giờ sau, Tô Duy đã xuất hiện. Thoạt nhìn Tô Duy không tốt lắm, hiện ra vài phần chán chường tiều tụy. Nhưng anh cũng không yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Anh đỡ Lâm Duẫn Nhiên lên xe, quay đầu bình tĩnh nhìn Lâm Duẫn Nhiên uống đến có chút thất thố, giọng không gợn sóng : “Muốn về nhà hay đi đâu ?”
Lâm Duẫn Nhiên cười hì hì ôm lấy cánh tay anh: “Đưa tôi về nhà cậu được hông ?”
Tô Duy trầm mặc một hồi, đỡ anh ngồi dậy, đạp chân ga lái xe ra ngoài.
Tô Duy đương nhiên không mang anh về nhà, mà là đưa anh tới bên sông Hoàng Phổ.
Anh người sóng vai đứng bên lan can nhìn gió thổi, Tô Duy hỏi: “Có chuyện gì không vui ?”
Lâm Duẫn Nhiên bị gió lạnh thổi qua, rượu tỉnh phân nửa, ngập sầu bi chẳng biết bắt đầu từ đâu, mắt cong xinh đẹp nhưng tâm không cười: “Không có, tôi chỉ muốn gặp cậu một lần.”
Tô Duy bình tĩnh ừ một tiếng, không hề ngạc nhiên với đáp áp này.
Qua thật lâu, Lâm Duẫn Nhiên nhẹ nhàng tựa đầu bên vai Tô Duy, khẽ hỏi: “Hai người thế nào ?”
Tô Duy lặng lẽ cười, nụ cười nhuốm vài phần cô đơn tịnh mịch: “Có chút phiền phức, cần thêm thời gian, để cậu ấy thông suốt, và cả tôi nữa.”
Lâm Duẫn Nhiên cảnh giác đứng thẳng dậy: “Xảy ra chuyện gì sao ?”
Tô Duy chỉ đơn thuần lắc đầu: “Không có gì. Chung quy vẫn cần phải thông suốt.”
Lâm Duẫn Nhiên hỏi lại, Tô Duy cũng không trả lời nữa.
Quá nửa đêm, Tô Duy đưa Lâm Duẫn Nhiên trở về nhà.
Xe tiến vào khu chung cư, Lâm Duẫn Nhiên lại không chịu để anh đưa mình đến dưới lầu, kiên trì nói: “Xuống xe theo tôi đi một hồi đi.”
Tô Duy với chuyện này cũng không cùng anh so đo, thuận theo mà xuống xe. hai người sóng vai chậm rãi đi dọc bồn hoa.
Tới dưới lầu, Lâm Duẫn Nhiên cũng không bước nữa, anh xoay người, ánh mắt mang theo cố chấp chăm chú nhìn Tô Duy.
Tô Duy từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Jack.”
Lâm Duẫn Nhiên nhận lấy hộp quà mở ra nhìn, bên trong là một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin. Anh đột nhiên cảm thấy chua mũi, lại cười híp mắt đưa tay ra trước mặt Tô Duy, thanh tú nói: “Giúp tôi đeo đi.”
Tô Duy không nhanh không chậm giúp anh đeo đồng hồ, vừa muốn buông tay, Lâm Duẫn Nhiên lại… tiến vào lòng anh, ôm thật chặt.
Giọng nói mang theo nức nở chua xót: “A Duy, tôi thích cậu..”
Tô Duy thở dài, khẽ vuốt lưng anh, thấp giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, cậu cũng biết….” Anh còn chưa nói hết, Lâm Duẫn Nhiên liều mạng ngắt lời nói: “Tôi thích cậu, không có cách nào quên cậu được.. Rõ ràng tôi biết cậu trước, cậu và nó cũng không vui vẻ, vậy sao không chịu để tôi ở bên cậu ?”
Tô Duy chỉ trầm mặc.
Một lát sau, Lâm Duẫn Nhiên nghe được thanh âm Tô Duy kinh ngạc vang lên: “Nhậm Tiểu Thiên ?”
Anh mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng dưới đèn đường, trong tay nắm một hộp quà, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.