Từ sau khi Cao Cẩm biến mất, Tô Duy và Cao Cẩm rốt cuộc chính thức trở thành người yêu, mỗi ngày cùng nhau ở một chỗ, ngọt ngọt ngào ngào, rất ấm áp. Nhưng có một điều luôn khiến Đại Hoàng khổ não —— cậu và bác sĩ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Đại Hoàng lo lắng Tô Duy không thích, lại sợ anh cảm thấy không được tự nhiên, thế nên cậu tình nguyện chịu nằm dưới, thậm chí nhiều lần chủ động trêu chọc, chỉ là Tô Duy đều không mặn không nhạt ngăn cản.
Hôm nay Tô Duy đang định ra khỏi phòng vệ sinh, Đại Hoàng đột nhiên chạy vào, nhảy lên lưng anh, dùng sức cắn gáy anh một cái.
Tô Duy khẽ nhíu mày: “Em làm gì vậy ?”
Đại Hoàng giống như bạch tuộc bám chặt trên người anh, cả giận nói: “Em muốn cùng anh làm | tình, làm | tình !!”
Tô Duy có chút bất đắc dĩ: “Nếu em không nhịn được thì cứ nói, anh có thể giúp em giải quyết, chúng ta chưa thể làm đến bước cuối cùng.”
Mặt Đại Hoàng đỏ lên, xấu hổ dụi đầu vào người anh: “Vì sao không thể làm đến bước cuối cùng ? Bác sĩ, anh rõ ràng là đàn ông, đáng nhẽ ra phải như lang như hổ mới đúng !”
Tô Duy bị cậu nói thế hơi đỏ mặt, không khỏi cau mày: “Không làm đến bước cuối cùng cũng giống như vậy.”
Đại Hoàng bĩu môi: “Em mặc kệ, em sẽ làm!” Bởi vì Tô Duy có chút nguyên nhân đặc biệt, Đại Hoàng mới muốn cùng anh da thịt kết hợp. Tô Duy nhất quyết không chịu, cậu không khỏi lo lắng anh chưa vượt qua chuyện kia.
Tô Duy vỗ nhẹ cánh tay cậu: “Xuống trước đã.”
Đại Hoàng từ trên người Tô Duy trượt xuống, cậu nắm chặt vạt áo anh, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve sống lưng Tô Duy. Anh thở dài giữ tay Đại Hoàng lại, khẽ xoay người, ôn nhu hôn lên môi cậu. Đại Hoàng liền ôm cổ Tô Duy, thân thể hai người dính sát, hận không thể cùng một chỗ cả đời với anh.
Tô Duy kết thúc nụ hôn dài, khóe miệng cong lên —— so với trước đây anh cười nhiều hơn, tuy rằng anh vẫn không thích nói chuyện, nhưng cũng không lạnh lùng giống như trước.
Đại Hoàng háo sắc lại tiến tới hôn anh, nụ cười Tô Duy càng sâu, nhưng lại nghiêng người về phía sau, tránh đi nụ hôn của cậu.
“Được rồi, cùng anh đi mua thức ăn đi.”
Đại Hoàng nhăn mặt, chống nạnh cả giận nói: “Tô Duy ! Hôm nay anh còn không làm, em sẽ ăn anh !”
Tô Duy lắc đầu cười: “Đừng như vậy.”
Đại Hoàng nhìn gương mặt ôn hòa của anh, tự nhiên cảm thấy bất lực. Cậu vươn tay ôm mặt anh, nghiêm túc nói: “Bác sĩ, anh rõ ràng đang mâu thuẫn, tâm lý anh vẫn chưa ổn à. Đáng lẽ ra anh nên đối mặt, chứ không phải trốn tránh.”
Tô Duy thấy cậu vô cùng kiên trì, bất đắc dĩ nói: “Anh có lựa chọn gì ?”
Đại Hoàng giơ ngón tay lên: “Anh có hai lựa chọn. Một, bị em ăn! Hai, ăn em !”
Tô Duy hỏi: “Còn lựa chọn thứ ba không ?”
Đại Hoàng trực tiếp kéo anh về phòng ngủ: “Lựa chọn thứ ba của anh là, chúng ta mỗi người một lần tới !”
Tô Duy: “…….”
Trên giường, Tô Duy bị Đại Hoàng tinh lực dồi dào cởi áo trong nháy mắt. Đại Hoàng một tay giữ chặt anh, một tay vươn dài mở ngăn kéo, chỉ lo bác sĩ sẽ bỏ chạy.
Tô Duy giúp cậu mở ngăn kéo đầu giường ra, Đại Hoàng lấy ra áo mua và thuốc bôi trơn, nheo mắt đánh giá Tô Duy: “Chúng ta.. ai tới trước ?”
Tô Duy híp mắt một cái, đột nhiên xoay người, lúc Đại Hoàng định thần trở lại thì tư thế đã bị thay đổi, Tô Duy mạnh mẽ đặt cậu nằm dưới thân.
Tô Duy nhìn cậu thật lâu, đột nhiên cúi người, những nụ hôn liên tục rơi xuống.
Đại Hoàng chỉ cảm thấy không khí trong miệng đều bị cướp sạch, ngơ ngác nhìn cặp mi dài của Tô Duy, quên nhắm mắt cũng quên luôn cả hô hấp.
Không biết qua bao lâu, Tô Duy buông Đại Hoàng ra, sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai người. Tô Duy lấy ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước trong suốt bên miệng cậu, hô hấp còn chưa bình ổn, trong mắt ánh lên vài tia uy hiếp.
Cuối cùng anh hỏi: “Em xác định ? Sẽ không hối hận ?”
Đại Hoàng một bên ra sức lắc đầu, một bên nhanh chóng cởi thắt lưng Tô Duy.
Tô Duy giữ tay cậu lại.
Thật lâu sau..
Đại Hoàng thần khí rời rạc, thở dốc hỏi: “Anh, đến lượt em chưa ?”
Tô Duy vươn tay, kéo Đại Hoàng mềm yếu vào trong ngực, bình tĩnh cười: “Vẫn chưa đủ ?
Đại Hoàng mờ mịt lẩm bẩm nói: “Chưa, đến em…”
“Được rồi.” Tô Duy dịu dàng hôn xuống, đến cổ khẽ cắn nhẹ: “—— vậy tiếp tục.”
Lại qua thật lâu,
Đại Hoàng vô lực nằm ỳ trên giường, che lưng hừ hừ hỏi thăm: “Đến… em ?”
Tô Duy không nói gì, ôn nhu đè lên.
Lại thật lâu, thật lâu sau, sắc trời lặng lẽ đen. Hai người trán kề trán, chân quấn chân, gắn bó một chỗ ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tô Duy làm điểm tâm bưng đến bên giường, Đại Hoàng ủy khuất lên án nói: “Bác sĩ, anh không giữ lời hứa !”
Tô Duy hờ hững múc một muỗng cháo đưa đến bên môi cậu: “Anh đáp ứng em cái gì ?”
Đại Hoàng bĩu môi, thực tế trong lòng vô cùng ngọt ngào, cậu giả bộ ủy khuất, nỗ lực đòi quyền lợi: “Tối hôm nay em muốn được đền bù !”
Tô Duy thở dài, giống như một chiếc lông vũ lướt qua gương mặt của Đại Hoàng, khiến ngực anh cảm thấy ngứa ngáy.
Anh tiến lại gần kề trán mình lên trán cậu, trầm giọng hỏi: “Lộ Tiêu… Em thực sự chưa biết anh là hạng người gì sao ?”
“Chết tiệt!” Đại Hoàng cả giận mắng: “Anh, tên hỗn đản này, thượng xong kéo quần lên liền muốn trở mặt sao ? Trên người anh có bao nhiêu nốt ruồi có cần em nói cho anh biết hay không ?”
Tô Duy nhìn cậu hệt như một con thú nhỏ đang tức giận, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, sau đó một lần nữa cầm thìa: “Mau ăn, lạnh bây giờ !”
Nhìn Đại Hoàng chăm chú ăn cháo, trong lòng Tô Duy như được trấn an, lại có chút bất an nghĩ. Kỳ thực ngày hôm qua anh đã hạ quyết tâm, mà không, có lẽ sớm hơn, từ lần đầu tiên hôn Đại Hoàng anh đã nhận mệnh nhảy vào vực sâu này. Nhưng anh vẫn cảm thấy bất an, loại bất an này cũng không phải là lo lắng tình cảm không kiên định, mà là mỗi ngày một nhiều hơn, Tô Duy một lần nữa dao động vì Đại Hoàng —— chỉ là anh vẫn nghĩ, mình như vậy không đáng được người khác yêu.
Cuối cùng, anh nhìn Đại Hoàng uống xong bát cháo, vuốt vuốt tóc cậu, một lần nữa hạ quyết tâm —— có gì mà không xứng đáng ! Nếu Lộ Tiêu cam tâm tình nguyện cứu vớt mình, mãnh liệt như vậy, hấp dẫn như vậy, liều lĩnh yêu một lần đi !
Tô Duy quét dọn phòng, vì Đại Hoàng mà chuẩn bị tốt bữa trưa, sau đó anh thay chiếc sơ mi trắng, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Anh đi tới trường từ chức, còn qua chỗ anh trai. Chiều sẽ về ăn cơm.”
Đại Hoàng vẫn nằm trên giường, lười biếng giang cánh tay: “Thân ái, tặng em một goodbye kiss nào !”
Tô Duy lạnh lùng nói: “Anh chỉ đi mấy giờ, muốn tạm biệt cái gì ?” Tuy nói vậy nhưng anh vẫn lên phía trước hôn Đại Hoàng,
Đại Hoàng nhân cơ hội ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, em rất thích anh.”
Tô Duy đột nhiên buồn vô cớ. Anh đẩy Đại Hoàng ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó xoay người rời đi.
Đại Hoàng nhìn cánh cửa khép lại, một lần nữa nằm xuống, tham lam ngửi chiếc chăn, cái gối có mang hơi thở Tô Duy.
Tối đến, Tô Duy xong xuôi trở về nhà lại phát hiện, không- thấy- Đại- Hoàng.