• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm hôm sau, lúc Đại Hoàng tỉnh dậy thấy Tô Duy ngồi bên đầu giường, mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Đại Hoàng ngây người mấy giây, có chút ngượng ngùng kéo chăn lên cao một chút : “Khụ, bác sĩ..”

Tô Duy giơ tay lên sờ bên tóc mai, tay áo sơ mi thuận thế mà trượt xuống, lộ trên cánh tay một hình xăm.

Đại Hoàng thấy hình xăm kia quả nhiên mặt biến sắc, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Một lúc sau, cậu khó khăn cất tiếng : “Bác sĩ, anh có thể buông tay áo xuống không ? Nhìn hình xăm kia em cảm thấy khó chịu.”

Tô Duy theo lời cậu kéo tay áo xuống, ôn nhu đặt tay lên trán Đại Hoàng, nhẹ nhàng áp xuống. “Nói cho tôi biết, bây giờ cậu nghĩ đến cái gì.”

Đại Hoàng vẻ mặt mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên trở nên hoảng sợ, cả người run rẩy : “Đều không phải, tôi đều không phải…”

Tô Duy không nghĩ tới Đại Hoàng sẽ phản ứng kịch liệt như thế, liền thu tay lại. Phải biết rằng không nên để bệnh nhân rơi vào hỗn loạn.

Đại Hoàng bất ngờ rơi nước mắt, cậu không ngừng thì thào : “Tôi không phải là quái vật… đều không phải…đừng đụng vào người tôi.”

Tô Duy kéo cậu vào trong lòng, ôn nhu vỗ về : “Cậu không phải là quái vật. Lộ Tiêu, có tôi ở đây rồi.”

Thật lâu sau, Đại Hoàng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, đưa tay ôm chặt Tô Duy :”Bác sĩ, em thấy một chút hình ảnh.. một người phụ nữ ở trên người em đâm xuống tạo hình xăm, bà ta mắng em là quái vật, nói em ép bà ta thành điên…”

Tô Duy nhẹ nhàng đỡ lưng cậu, cố gắng để cậu bình tĩnh lại.. :”Người phụ nữ kia là mẹ kế của cậu sao ?”

Đại Hoàng gật đầu : “Em cảm thấy khó chịu, em không biết tại sao mình lại muốn khóc… ngực của em cũng rất đau..”

Tô Duy đi rửa hình vẽ trên cánh tay, vì Đại Hoàng mà xuống bếp làm bữa sáng. Đại Hoàng vừa rồi bị kích động, nửa thật nửa giả bày dáng vẻ yếu đuối, thấy Tô Duy đem điểm tâm lên, cậu lại không biết tốt xấu tiếp tục ăn vạ, “Bác sĩ, ngực em đau quá, cánh tay cũng tê rần. Anh có thể đút cho em ăn không ?”

Tô Duy mặt không đổi sắc nhìn cậu, đang cân nhắc có nên giúp cậu không, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cúp điện thoại xong, Tô Duy xin lỗi nói : “Tôi phải đi ra ngoài. Cậu ăn xong bữa sáng có thể ra ngoài đi dạo một chút, nhớ kỹ đừng đi quá xa.”

Đại Hoàng không vui hỏi : “Lại là tên cảnh sát hư hỏng kia ?”

“…Ừ.”

“Bác sĩ..” Đại Hoàng oán giận nói : “Ngực em đau, bụng, gan, dạ dày cũng đau thắt, sao anh có thể bỏ em lại đi với cái tên đồi trụy kia ?”

Tô Duy cầm chiếc điện thoại chuẩn bị cho riêng cậu ném xuống bên gối : “Rất xin lỗi, tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, nếu như bệnh tình cậu nghiêm trọng đến vậy, mời gọi 120.” Anh vừa nói vừa đi ra ngoài, thấy Đại Hoàng bĩu môi, biểu hiện oan ức như vợ bé bị bỏ rơi, khóe miệng không khỏi cong lên : “Ấn phím 1 là quay số nhanh của tôi. Có việc gì thì gọi cho tôi.”

Tô Duy và Dương Thiếu Quân gặp ở quán cà phê, anh không nghĩ Bách Bình Nam cũng tới.

Thừa dịp đi vệ sinh, Tô Duy kéo cổ áo Dương Thiếu Quân đè anh ta ở trên tường, sắc mặt không tốt nói : “Tôi nói rồi tôi không có vấn đề gì, người kia tôi đã sớm quên. Tôi khuyên anh không nên tiếp tục tự cho mình là thông minh.”

Dương Thiếu Quân cười đến vô tội : “Bảo bối, em nghĩ nhiều rồi. Hai người là đồng nghiệp, anh ta lại là tiền bối của em. Em đang gặp vấn đề khó khăn, có thể nhờ anh ta tư vấn.”

Vụ án Lư Tương vẫn đang dềnh dàng, bởi vì cảnh sát có nhiều hơn một chứng cứ cho thấy Lộ Tiêu có liên quan đến việc này, cũng không có gì chứng minh cậu ta vô tội. Tất cả đầu mối đều nằm trên người Lộ Tiêu, mà đúng lúc này cậu ta lại mất trí nhớ, trở thành Đại Hoàng thích ghé đầu bên chân Tô Duy làm nũng.

Vì Thế, Dương Thiếu Quân lấy lý do này, ba ngày nay quấn lấy Tô Duy, lấy mỹ từ gọi là : “Đốc thúc tiến độ.”

Tô Duy mặt không đổi sắc buông anh ta ra, lạnh lùng nói ra vài từ : “Anh nên biết điều một chút.”

Lúc Tô Duy xoay người muốn bỏ đi, Dương Thiếu Quân lại đột nhiên làm khó dễ, một tay ngăn anh lại, nhiệt khí nguy hiểm thổi nhẹ bên gáy, “Ha ha, Tô nhị thiếu gia, anh đã không còn là tên côn đồ năm đó. Nếu như anh không đồng ý, em sao có thể gây khó dễ cho anh.”

Làm con trong Tô Gia, ngoài trừ Tô Di ốm yếu, mấy anh em còn lại đều có học qua thuật phòng thân cơ bản. Mà mười năm trước, thuật phòng thân này đủ để áp chế Dương Thiếu Quân.

Khóe miệng Tô Duy gợn lên một tia cười vui vẻ : “Thật vậy sao …Vậy anh ngàn vạn lần đừng để tôi làm vậy.”

Bách Bình Nam đợi đến khi Tô Duy và Dương Thiếu Quân từ phòng vệ sinh đi ra, chỉ thấy mắt phải Dương Thiếu Quân xanh tím một mảng, dáng cười hậm hực.

Ngồi được một lúc, Dương Thiếu Quân mượn cớ có việc đi trước, để hai người Tô Duy và Bách Bình Nam ở lại.

Tô Duy đem chứng bệnh của Đại Hoàng nói cho Bách Bình Nam, anh ta trầm ngâm chốc lát, hỏi : “Cậu từng thử thôi miên cho cậu ấy chưa ?”

Tô Duy lắc đầu.

Bách Bình Nam cẩn thận quan sát sắc mắt của anh, khẽ hỏi : “Vì sao ?”

Yết hầu Tô Duy lăn qua lăn lại vài lần, cuối cùng nói thật : “Bác sĩ Bách, tôi không dám sử dụng thuật thôi miên với bệnh nhân, càng tiếp cận tiềm thức của người khác, tôi càng cảm thấy sợ..”

Bách Bình Nam nhíu mày thật chặt : “Cậu có hay không đã từng thử qua ?”

Tô Duy gật đầu : “Từng thử.. một lần.. những gì trải qua trong lần ấy.. tôi thấy rất hối hận.”

Trước khi đi, Bách Bình Nam nghiêm túc nói với Tô Duy : “Cậu thực sự không thích hợp làm bác sĩ tâm lý. Bỏ bệnh nhân kia đi, cậu có thể đưa cậu ấy đến cho một bác sĩ tâm lý khác.. hoặc là tôi.”

Tô Duy mệt mỏi về đến nhà, nghênh đón anh là Đại Hoàng đang mặc tạp dề cùng nồi canh nấm tuyết hầm hạt sen hẵng còn nóng hổi.

Tô Duy nhìn Đại Hoàng vẻ mặt hạnh phúc, ngân nga giai điệu nào đó bên nồi canh nóng, đột nhiên cất lời : “Lộ Tiêu, chúng ta tiến hành thôi miên đi.”

Tô Duy dùng lời nói để thôi miên Đại Hoàng.

“Cậu càng ngày càng chìm…” ..”Hai cánh tay cậu bị dính chặt một chỗ, .. không thể tách ra..” ..”Cậu cảm thấy khát nước..”

Biểu hiện của Đại Hoàng rất tốt, gần như lời ám thị nào cũng đều hiệu nghiệm với Đại Hoàng.

“Ngủ đi.. ngủ say.. cậu cảm thấy rất mệt mỏi..”

Hô hấp Đại Hoàng dần tĩnh lặng..

“Cậu tên gì ?”

“…Lộ Tiêu.”

“Nhà cậu ở đâu ?”

Đại Hoàng nói ra địa chỉ nhà Tô Duy, điều này khiến Tô Duy cảm thấy kỳ quái, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi.

“Ngày đó Lư Tương nhảy lầu cậu đã làm gì ?”

Đại Hoàng trầm mặc thật lâu rồi mới đáp : “Tôi không nhớ rõ…”

Tô Duy cau mày dõi theo sắc mặt cậu, thanh âm lạnh lẽo có thể đóng băng không khí xung quanh : “Đại Hoàng, mở mắt. Cậu không bị tôi thôi miên.”

Đại Hoàng cười khổ mở mắt ra.

Tô Duy không vui nói : “Cậu giả bộ rất giống. Lộ Tiêu, là cậu giả bộ.”

Đại Hoàng ngập ngừng rũ mắt xuống : “Em .. em không biết…Em nghĩ rằng nghe theo lời anh thì có thể thôi miên được.. em ..em không dám động..”

Tô Duy thở dài : “Có lẽ tôi đã bỏ qua khoảng thời gian tốt nhất để thôi miên cậu.”

Đại Hoàng gần như khẩn cầu nói : “Thử, thử lại một lần nữa đi, bác sĩ.”

Tô Duy dùng vài phương pháp ám thị khác nhau để thôi miên Đại Hoàng, tất cả đều không ngoại lệ, thất bại.

Tiềm thức của Đại Hoàng giống như có bê tông cốt thép bao quanh vậy, dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không thể xâm nhập.

Tô Duy cảm thấy thất bại : “Lộ Tiêu…Tôi nghĩ chắc có lẽ vấn đề là do tôi. Tôi để một bác sĩ tâm lý khác chữa trị cho cậu nhé ?”

Đại Hoàng lắc đầu liên tục, như khẩn cầu nói. “Bác sĩ, anh không nên bỏ em. Thử lại một lần nữa đi, em chỉ tín nhiệm mình anh thôi.”

Tô Duy cũng không thử thôi miên lại nữa.

Sau đó, Đại Hoàng bắt đầu điên cuồng tự học thuật thôi miên. Tất cả sách của Tô Duy và những sách liên quan đến thôi miên cậu đều đọc qua một lần, vì thế mấy ngày nay, ngoại trừ đi vệ sinh ra cậu hầu như không có xuống giường.

Điều này khiến Tô Duy không khỏi nhớ lại bản thân lúc ở nước ngoài đã trốn tránh hiện thực thế nào, giam mình trong biển sách, Tô Duy không khỏi cảm thấy mềm lòng, cũng không cách nào hạ quyết định để Đại Hoàng đi.

Đến ngày thứ tư, Đại Hoàng nấu một nồi canh gà, bưng chén lên giường tiếp tục đọc sách.

Tô Duy đi ngang qua thấy trên đầu giường đặt bát canh gà, tiện tay cầm lên uống thử một ngụm : “Cậu nên nấu canh cá trích.”

Đại Hoàng ngẩn người nhìn anh : “Vì sao ?”

Tô Duy mặt không đổi sắc nhún vai : “Cậu không phải là làm tổ trên giường ở cữ sao ? Canh cá trích thúc sữa.”

Đại Hoàng sợ ngây người.

Mấy giây sau, Đại Hoàng từ trên giường nhảy xuống bám lấy Tô Duy, hai mắt lấp lánh. “A ~~ bác sĩ, không ngờ anh cũng biết nói giỡn nha. Nói tiếp cho em nghe đi ~~~~”

Tô Duy giống như một ác bá nắm cằm mình nói, “Ái phi, cười cho gia nhìn một chút.” Sau đó lạnh lùng rời đi.

Đêm đến, Tô Duy thấy Đại Hoàng ngồi trước máy tính lên mạng, nhịn không được nhìn qua một chút.

Đại Hoàng không thỏa mãn được với sách của Tô Duy, bắt đầu nỗ lực lên mạng tìm kiếm dữ liệu liên quan đến thuật thôi miên. Cậu tìm thấy một cái tên blog là “Cực độ thôi miên”, mở ra, phát hiện yêu cầu mật mã.

Tô Duy cau mày đọc câu hỏi mật mã : “Tận thế ?”

Anh đem năm 2012, tháng 12, ngày 21 kết hợp nhiều kiểu khác nhau gõ vào, đều báo mật mã sai. Tô Duy vỗ vỗ vai Đại Hoàng. “Bỏ đi, xem mấy cái vớ vẩn này làm gì. Đi tìm mấy quyển sách chuyên nghiệp ấy.”

Đại Hoàng yên lặng suy nghĩ một lát, gõ xuống một số “0”, blog kia bắt đầu hiện ra.

Tô Duy đọc lướt qua nhật ký “Cực độ thôi miên” này, thấy người viết ký tên là L.D. Anh ta đem thôi miên phân ra làm bốn loại cấp độ : Cạn độ thôi miên, trung độ thôi miên, thôi miên chiều sâu, và cực độ thôi miên. Cho tới nay giới học thuật chỉ công nhận 3 loại cấp độ, cái gọi là “Cực độ thôi miên” rõ ràng là của blooger kia tự đặt.

Tô Duy lắc đầu bình luận : “Buồn cười.” Anh cũng không nhìn tiếp nữa, dặn dò Đại Hoàng vài điều rồi bỏ đi.

Đêm đã khuya, Tô Duy đang mơ màng ngủ, mơ hồ nhận thấy có người ở phía sau lưng đang leo lên giường mình.

Ngón tay người kia đặt lên huyệt phía sau anh, nhẹ nhàng xoa bóp, nhỏ giọng nói : “Bác sĩ, em muốn thử thôi miên anh.. Bây giờ anh đang cảm thấy mệt mỏi… Rất mệt.. không mở mắt ra được..”

Tô Duy buồn cười nghĩ, muốn ngăn cản hành động của cậu, lại cảm giác toàn thân vô lực, mí mắt nặng nề không mở ra được.

“Ngủ đi, bác sĩ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK