Diệp Minh Xuyên có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Đường Dật, vừa rồi gọi một tiếng "Đường Dật" xong hắn lập tức hối hận, bây giờ Đường Dật không đến quấn lấy mình, hắn quả thực cầu còn không được. Diệp Minh Xuyên đi lướt qua người Đường Dật, vào phòng vệ sinh.
Xả nước xong, còn không đợi Diệp Minh Xuyên kéo hết khóa quần, đã nghe bên ngoài vang lên một trận huyên náo, thậm chí còn kèm theo tiếng xô đẩy.
"Mày làm cái gì đấy hả!"
"Mẹ, thần kinh à!"
"Biến thái chết tiệt, mau buông ra cho tao!"
.....
Từ đầu đến cuối chỉ có tiếng mắng chửi của một người duy nhất, Diệp Minh Xuyên không nhanh không chậm kéo khóa quần, lại bỗng nhiên nghe tiếng người nọ kêu lên, "Còn không buông ra tao đánh mày bây giờ!"
Diệp Minh Xuyên khựng lại một chút, chờ hắn chạy ra, trông thấy chính là Đường Dật ôm chặt một thanh niên trẻ không buông, đầu còn không ngừng cọ a cọ trong ngực cậu ta, mà thanh niên kia đã vung nắm tay, chuẩn bị đấm vào mặt Đường Dật. Diệp Minh Xuyên vội vàng kêu lên, "Chuyện gì thế này?"
"Diệp ảnh đế?" Gã thanh niên không ngờ trong nhà vệ sinh còn có người thứ ba, càng khiến cậu ta bất ngờ là người thứ ba này thế mà lại là ảnh đế nổi danh Diệp Minh Xuyên. Gã thanh niên vội vàng thu tay, một bên cố sức đẩy Đường Dật ôm chặt lấy mình không tha, một bên giải thích với Diệp Minh Xuyên, "Tôi đang muốn đi vệ sinh, ai ngờ vừa vào đã bị cậu ta nhào lên ôm chặt, đòi hôn, tôi đẩy thế nào cũng không ra!"
Trên mặt cậu ta rõ ràng là biểu tình chán ghét, nếu không phải Diệp Minh Xuyên đột nhiên xuất hiện, nhất định cậu ta sẽ đẩy Đường Dật xuống đất hung hăng đánh một trận.
Diệp Minh Xuyên biết lúc này mình nên lập tức rời đi, Đường Dật có thế nào cũng không liên quan gì tới hắn, thế nhưng cả người hắn lúc này lại cứng ngắc tại chỗ, làm sao cũng không động đậy được, chỉ có thể nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Đường Dật không ngừng cọ đến cọ đi trên người gã thanh niên, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hôn cậu ta.
Gã kia thật sự không chịu nổi Đường Dật quấn lấy không tha, rốt cuộc không cố kỵ Diệp Minh Xuyên còn đang đứng một bên, dùng lực đẩy Đường Dật ra khỏi người mình. Diệp Minh Xuyên trông thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy Đường Dật, mới giúp y không té ngã ra đất.
"Diệp ảnh đế?" Gã thanh niên kia không sao hiểu nổi hành động của Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên đè chặt hai tay không an phận của Đường Dật, ngẩng đầu nói với cậu ta, "Cậu đi trước đi."
"Vậy.... cảm ơn Diệp ảnh đế." Trước lúc rời đi, gã thanh niên còn quay đầu nhắc nhở Diệp Minh Xuyên, "Diệp ảnh đế cẩn thận một chút, đừng để bị cậu ta quấn lấy, cậu ta bị điên rồi đấy."
Đúng lúc này, Đường Dật đột nhiên ngẩng đầu, môi vừa vặn đụng phải cằm Diệp Minh Xuyên. Cả người Diệp Minh Xuyên run lên, nhưng không đẩy Đường Dật ra.
Mà gã thanh niên kia thì như nhìn thấy quỷ, vội vàng chui tọt vào nhà vệ sinh.
Thời gian dường như đã qua rất lâu, Diệp Minh Xuyên cảm thấy như có cái gì đó trong đầu mình chuẩn bị nổ tung, khí lực trên tay không khỏi giảm đi một chút, Đường Dật hơi dùng chút lực đã chui tọt vào lòng Diệp Minh Xuyên, vòng tay ôm lấy hông hắn.
Mới chỉ chạm vào cằm Diệp Minh Xuyên một cái thôi thì làm sao mà đủ được? Đường Dật nhắm mắt hôn mấy cái lên mặt Diệp Minh Xuyên, đến cuối cùng thậm chí còn vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi người kia.
Sau khi khiếp sợ qua đi, Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nói với cái người vẫn ôm chặt hông mình không buông, "Đường Dật, cậu bỏ tay ra cho tôi!"
Nhưng Đường Dật đã sớm mất đi ý thức, nếu còn một chút xíu tỉnh táo nào thôi, thì y tình nguyện bị người đánh một trận cũng không muốn đến bên cạnh Diệp Minh Xuyên.
Đáng tiếc duyên phận trên thế gian chính là kỳ diệu như vậy, vốn không phải là thứ con người có thể khống chế.
Diệp Minh Xuyên kéo hai tay Đường Dật đang ôm cứng lấy hông mình ra, giữ chặt, đang muốn đẩy Đường Dật sang một bên, lại đột nhiên bất động, hắn trông thấy khóe mắt Đường Dật có một giọt nước vừa rơi xuống.
Đường Dật khóc.
Diệp Minh Xuyên hơi mím môi, cuối cùng cũng thoáng buông lỏng tay, để mặc Đường Dật lại quấn lấy người mình, ở trên cổ mình vừa hôn vừa cắn.
Diệp Minh Xuyên không còn chống cự nữa, chỉ nâng tay vỗ vỗ lên lưng Đường Dật. Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, tấm gương trên bồn rửa tay trước mặt rõ ràng phản chiếu hết thảy, Diệp Minh Xuyên cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu không sao lại bằng lòng để người này treo trên người mình, không kiêng nể gì tác oai tác quái như vậy chứ.
Một lát sau, Đường Dật có vẻ đã mệt, rốt cuộc yên tĩnh lại, đầu chầm chậm ngả lên vai Diệp Minh Xuyên, hô hấp đều đều.
"Sợ cậu rồi." Diệp Minh Xuyên thở dài một tiếng, hai người bọn họ nếu để nguyên thế này bước ra, ngày mai nhất định sẽ lên đầu đề tin tức giải trí.
Thấy bốn bề vắng lặng, Diệp Minh Xuyên dùng một tay ôm Đường Dật, tay còn lại vẽ trận pháp, qua nhiều năm như vậy, cộng cả lần này hắn mới sử dụng pháp thuật hai lần, lại còn đều là vì người trước mặt.
Một đạo bạch quang lóe lên, Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật biến mất tại chỗ.
"Ngồi tê hết cả chân rồi." Gã thanh niên vừa rồi từ phòng vệ sinh nhỏ đi ra, nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, lẩm bẩm, "Ể? Cái tên điên kia đi rồi hở?"
- ---
Diệp Minh Xuyên lựa chọn điểm rơi chính là nhà mình, ôm Đường Dật đi vào phòng ngủ dành cho khách, lại tìm một cái chăn mới trong tủ ra, đắp lên người Đường Dật.
Đang muốn cho tay Đường Dật vào trong chăn, lại bỗng nhiên trông thấy một vết sẹo nhạt màu trên cổ tay Đường Dật, có vẻ là mới bị thương gần đây, Diệp Minh Xuyên lúc này mới nhớ đến lúc Diệp An khắc khẩu với Đường Dật trong đoàn phim, khi ấy hắn túm lấy cổ tay Đường Dật, dường như đã ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.
Diệp Minh Xuyên ngây ngốc hồi lâu, một lúc sau mới thẳng người dậy, cúi đầu nhìn Đường Dật, lắc đầu thì thào, "Mình đang làm cái gì vậy chứ?"
Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Hôm sau.
Đường Dật tỉnh dậy chỉ cảm thấy một trận đau đầu, đã nhớ không rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình ở trong nhà vệ sinh gặp được Diệp Minh Xuyên, sau đó Diệp Minh Xuyên rời đi, kế tiếp mọi chuyện đều mơ hồ.
Y xoa xoa trán nhìn bốn phía xung quanh, đây là một gian phòng hoàn toàn xa lạ, có lẽ tối qua người nào đó tốt bụng đã đưa y về đây.
Đường Dật xốc chăn trên người, xuống giường, sửa sang lại quần áo, rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Vừa đi ra chưa được mấy bước, y đã trông thấy Diệp Minh Xuyên mặc tạp dề, bưng trong tay cái đĩa, đi từ nhà bếp ra.
Đường Dật mở to mắt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng.
Ngược lại Diệp Minh Xuyên trông thấy Đường Dật thì thập phần tự nhiên hỏi, "Cậu tỉnh rồi à?"
Đường Dật gật đầu, đáp, "Tối qua đã làm phiền Diệp ảnh đế rồi."
Diệp Minh Xuyên đặt hai cái đĩa lên trên bàn cơm, cúi đầu nói, "Không việc gì, tối qua tôi thấy cậu ngủ quên trong nhà vệ sinh, thuận đường đưa cậu về thôi."
"Cảm ơn Diệp ảnh đế, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, chào anh." Đường Dật cười cười nói một tiếng cảm ơn, liền muốn rời đi.
Về phần những lời Diệp MinhXuyên vừa nói, y cảm thấy tin được bốn phần cũng đã là nhiều rồi.