• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phù lập tức đưa tay ngăn Diệp Minh Xuyên lại, "Không được, bệ hạ, thương tích của ngài còn chưa khỏi hẳn, cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."

"Ta chờ không kịp rồi, muốn tới tìm cậu ấy." Diệp Minh Xuyên hơi dùng lực đẩy Tiêu Phù ra, từ trên giường ngồi dậy, lại nói thêm một câu, "Huống hồ yêu tộc chúng ta còn chưa yếu đến mức phải cần dụng cụ của nhân loại để duy trì sinh mệnh."

Diệp Minh Xuyên tuy nói không sai, nhưng bây giờ thương tích trên người hắn còn chưa biết thế nào, tốt nhất vẫn không nên đi lại lung tung thì hơn.

"Bệ hạ, ngài....có muốn trở về Yêu giới một thời gian không?" Linh lực ở Yêu giới nhiều hơn so với trên Nhân giới, hiệu quả chữa thương cũng tốt hơn một chút.

Diệp Minh Xuyên nhưng vẫn từ chối, "Đã khỏi cả rồi, ta phải tới tìm cậu ấy."

Tiêu Phù nghĩ mình đại khái có thể hiểu được tâm tình của Diệp Minh Xuyên, nếu như bây giờ người bị tách ra là hắn cùng trưởng lão, hắn cũng sẽ không muốn tiếp tục chờ đợi thêm nữa. Nhưng mà bây giờ Diệp Minh Xuyên thế này, thật khiến cho người ta không thể không lo lắng.

Quần áo bệnh nhân trên người Diệp Minh Xuyên còn chưa thay ra, lần này hắn suýt nữa mất mạng, nếu không phải chấp niệm với một người giúp hắn kiên trì chống đỡ thì có lẽ đã hoàn toàn bị đánh vào hư vô rồi. Nhưng mấy ngày qua hắn vẫn chịu tra tấn không nhỏ, xương cốt cả người đều như bị đánh nát rồi mọc lại một lần nữa, người cũng gầy một vòng, hốc mắt hõm sâu, mặt như đánh một tầng phấn trắng thật dày, thoạt nhìn có điểm dọa người.

Tiêu Phù vẫn không thể yên tâm về hắn, "Bệ hạ, hay là chờ thêm một thời gian nữa hãy tới tìm Đường Dật, chứ ngài cái bộ dạng này chẳng phải lại khiến cậu ấy lo lắng sao."

"Ta biết chứ." Diệp Minh Xuyên quay đầu cười với Tiêu Phù, nhưng trong mắt chỉ toàn là đau xót, hắn nói, "Nhưng mà ta không thể để cậu ấy phải chờ đợi thêm nữa."

"Cậu ấy đợi đã đủ lâu rồi...."

Yêu lực của Diệp Minh Xuyên đang dần dần khôi phục, ít nhất hiện tại hắn có thể cảm ứng được nửa viên yêu châu kia của mình đang ở nơi nào, cũng có thể tự mình tới tìm y.

"Ta đi đây." Diệp Minh Xuyên vung tay, vẽ ra một cánh cổng, vừa bước được một chân vào, hắn đã lại quay đầu, dặn dò Tiêu Phù, "Đúng rồi, ngươi giúp ta gạt bọn họ một chút."

Tiêu Phù lập tức hiểu ý Diệp Minh Xuyên, "Để ta giả dạng ngài nằm trên giường ấy hả?"

Thấy Diệp Minh Xuyên gật đầu, Tiêu Phù ngược lại sảng khoái đáp ứng, chờ hắn đi rồi, Tiêu Phù liền biến thành bộ dạng Diệp Minh Xuyên, nằm lên giường bệnh, cũng lấy mặt nạ dưỡng khí vừa rồi bị Diệp Minh Xuyên tháo ra đeo lên mặt.

Không qua bao lâu đã nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tiêu Phù nhắm mắt, giả thành bộ dạng sống dở chết dở.

Người tiến vào là Chương Vũ Thành, anh ta ngồi lên ghế dựa bên cạnh giường bệnh, một mình lải nhải về những chuyện xảy ra bên ngoài, còn lải nhải thật lâu.

Tiêu Phù nghe đến tai muốn đóng kén tới nơi, Chương Vũ Thành còn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, lầm bầm từ phản ứng của các fan trên weibo cho đến cục cảnh sát muốn xử lý vụ tai nạn này như thế nào, từ tình hình phòng làm việc thời gian gần đây cho đến Diệp Minh Xuyên sau khi tỉnh lại nên phát triển theo hướng nào.

Tiêu Phù thật sự là không nghe nổi nữa, hơn nữa nếu Chương Vũ Thành cứ ở mãi đây không đi, hắn cũng không thể khống chế mình không động đậy gì suốt thời gian dài như vậy, cho nên không bằng liền cho anh ta một kinh hỷ vậy.

Thế nên kế đó, Chương Vũ Thành liền thấy trên giường, ngón tay Diệp Minh Xuyên khẽ giật giật. Anh ta còn tưởng mình gặp ảo giác, bởi vì bác sĩ đã nói nội tạng của Diệp Minh Xuyên bị tổn hại nghiêm trọng, tỉnh lại được hay không là cả một vấn đề. Anh ta vội vàng vươn tay xoa xoa hai mắt, sau đó lại thấy ngón tay của người nằm trên giường bệnh giật giật thêm lần nữa. Chương Vũ Thành vụt một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế, "Anh Diệp, anh tỉnh rồi à?"

Tiêu Phù vì muốn giả bộ cho giống một chút, nên đợi một lúc sau mới chầm chậm mở mắt.

"Cảm tạ trời đất, anh Diệp, anh dọa em sợ chết khiếp rồi." Chương Vũ Thành thoạt nhìn cảm động đến muốn rớt nước mắt, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, không ngừng lặp đi lặp lại, "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.... Em gọi bác sĩ tới cho anh."

Chương Vũ Thành vươn tay, ấn chuông ở đầu giường, bác sĩ y tá sẽ lập tức tới ngay.

Tiêu Phù lẳng lặng thở dài một tiếng, cơ thể hắn hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu để bác sĩ kiểm tra ra kết quả như vậy, ngày mai khả năng sẽ lên trang nhất tạp chí y học mất, lát nữa chỉ đành xem thử xem có cơ hội động chút tay chân với mấy dụng cụ kiểm tra không thôi.

- ---

Lúc Diệp Minh Xuyên đi đến nhà Đường Dật, y vẫn còn chưa tỉnh. Trưởng lão mấy ngày nay đều canh giữ bên người Đường Dật, tuy yêu châu của Diệp Minh Xuyên có thể giúp y duy trì sinh mệnh, dù liên tục vài ngày liền không ăn không uống cũng sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng trưởng lão vẫn thường xuyên đút cho y chút nước muối, nước đường.

Bỗng nhiên cảm nhận được dao động yêu lực, trưởng lão buông bát gốm trong tay xuống, nhảy khỏi giường, hướng vách tường phía bắc cúi đầu, hô, "Bệ hạ."

Bức tường kia giống như bị cái gì xé toạc, Diệp Minh Xuyên từ bên trong bước ra, gật đầu với trưởng lão, "Cậu ấy có khỏe không?"

Trưởng lão đáp, "Bệ hạ yên tâm, chỉ cần bệ hạ khỏe mạnh, cậu ấy cũng sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Diệp Minh Xuyên vươn tay, vẽ mấy ký hiệu kỳ quái giữa không trung, cơ thể Đường Dật liền nhẹ nhàng bay lên khỏi giường, vững vàng rơi vào lòng hắn. Diệp Minh Xuyên cúi đầu, thân mật chạm môi lên chóp mũi Đường Dật, "Chúng ta về nhà thôi, Tiểu An."

"Bệ hạ muốn đi đâu?" Trưởng lão ở một bên ngửa đầu hỏi.

"Ta muốn dẫn cậu ấy về nhà."

Nơi hai người từng ở đã sớm bị dỡ bỏ, thay thế bằng những tòa nhà cao tầng, không còn dáng vẻ ngày xưa nữa rồi.

Diệp Minh Xuyên chỉ đành ôm Đường Dật về Yêu giới. Kiến trúc ở Nhân giới hắn không tiện chỉnh sửa, nhưng ở đây, hắn có thể vì Đường Dật kiến tạo lại ngôi nhà từng thuộc về hai người. Bài trí trong nhà vẫn giống y như trước, mấy thứ hắn tặng Diệp An, quà Diệp An tặng hắn đều được hắn tìm lại đầy đủ, đặt ở đúng vị trí lúc trước, thật giống như thời gian quay ngược trở lại thật lâu thật lâu trước kia, hai người họ đều chưa từng rời khỏi nơi này vậy.

Hắn quỳ ở bên giường, nhẹ vuốt ve gương mặt người đang ngủ, nhỏ giọng gọi, "Mau tỉnh lại đi, Tiểu An."

Đường Dật tỉnh lại vào một buổi chiều, y mở mắt, liếc nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng rách nát, vách tường bị khói ám vàng khè, một mảng tường ở góc tường phía đông bắc đã sắp bong ra, ga giường xanh lam dưới thân đã bị giặt đến bạc màu, một con gấu bông vẻ mặt ngốc nghếch đặt ở đầu giường.

Đây là.... nơi chỉ có thể xuất hiện trong mỗi giấc mơ của y.

Cửa két một tiếng, bị người từ ngoài đẩy vào, y nghe tiếng bước chân người nọ càng ngày càng gần. Đường Dật ngẩng đầu, nhìn về hướng cửa.

Dường như đã qua một quãng thời gian thật dài, người kia trèo đèo lội suối, vượt qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc mới đi tới nơi này.

"Tiểu An, tôi đã về." Diệp Minh Xuyên đứng ở cửa, khẽ mỉm cười với y.

"Diệp Minh Xuyên?" Con ngươi Đường Dật co lại, thật lâu sau, y mới ngốc ngốc gọi ra cái tên này.

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, đi đến bên giường quỳ xuống, sau đó vươn tay, trong lòng bàn tay hắn rõ ràng là đậu đỏ mà hắn từng tặng cho y.

Xung quanh như được bao phủ bởi mùi hương của loài hoa nào đó, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi rớt trên giường, cũng khiến cả căn phòng đều trở nên ấm áp, sáng sủa, Diệp Minh Xuyên cười nói với y, "Là Tiểu Xuyên của em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK