• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đủ loại chửi rủa trên mạng, Tiêu Đằng ngồi trước bàn sắc mặt trầm xuống, hắn làm sao cũng không ngờ lại có người dám động đến trên đầu mình, nói thật, ở trong cái giới này, Tiêu Đằng không cho rằng còn có người dám đắc tội hắn.

Trong mắt hắn, hành động lần này của đối phương rõ ràng là muốn tìm chết, nếu là lúc bình thường, hắn thuê chút thủy quân đè tin tức xuống là được, nhưng bây giờ thì khác, hắn vất vả lắm mới tìm được người mình thích, đương nhiên hy vọng mình ở trong lòng đối phương là hoàn mỹ không chút tỳ vết. Nếu để Diệp An trông thấy những tin tức này, cô ấy sẽ nghĩ thế nào về hắn, vốn cô ấy đã do dự rồi, giờ có phải càng muốn từ chối hắn không.

Tiêu Đằng cầm di động lên lại đặt xuống, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Diệp An, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, hắn đã vội vã nói, "Em đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước đã được không?"

Diệp An ở đầu dây bên kia quả nhiên trầm mặc, không lên tiếng, lẳng lặng nghe tiếng hít thở có chút gấp gáp của Tiêu Đằng trong điện thoại, hồi lâu sau, cô ta mới nghe thấy Tiêu Đằng nói với mình, "Tôi biết trước kia tôi từng làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nhưng tôi thích em là thật lòng, từ lúc gặp em, tôi chưa từng liên hệ với người nào khác. Diệp An, tôi thật sự thích em, xin em tin tưởng tôi."

Diệp An nắm chặt điện thoại trong tay, đây là lần thứ ba Tiêu Đằng bày tỏ với cô ta, muốn nói không động tâm chút nào là không có khả năng, nhưng mà động tâm không có nghĩa cô ta lập tức có thể đáp lại lời bày tỏ của Tiêu Đằng. Diệp An há miệng thở dốc, gọi một tiếng, "Tiêu Đằng...."

Tiêu Đằng thấp giọng nói, "Tôi biết em thích Diệp Minh Xuyên, nhưng mà Diệp An, Diệp Minh Xuyên là đồng tính, cho dù thật sự có một ngày em cùng một chỗ với hắn ta, em cũng không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Anh ấy không phải." Chẳng qua lời này ngay đến chính bản thân Diệp An cũng không quá tin tưởng, tuy chưa từng truyền ra tin tức, nhưng trong giới đều đồn ngày đó sở dĩ truyền thông không phục được Đường Dật ở nhà cậu ta là vì Diệp Minh Xuyên đã đưa Đường Dật về nhà mình.

Tiêu Đằng lại nói, "Đừng tự lừa mình dối người nữa, Diệp An, cho dù mấy bức ảnh kia là giả, nhưng chuyện của hắn ta với Đường Dật thì không thể nào cũng là giả được. Hắn ta rõ ràng biết tâm tư của Đường Dật với mình, lại còn ở trên weibo che chở Đường Dật, thậm chí đón Đường Dật về nhà mình. Diệp An, quên Diệp Minh Xuyên đi."

"Tôi....Tôi không biết phải làm thế nào." Giọng Diệp An nghe có chút nghẹn ngào, khiến Tiêu Đằng hết sức đau lòng, nhưng hắn cũng không hối hận, Diệp An cuối cùng cũng phải buông Diệp Minh Xuyên xuống thôi.

Lời Tiêu Đằng muốn nói với Diệp An đều đã nói xong, hắn cũng không định bức ép cô, nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, dịu dàng nói với cô, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tiêu Đằng, Diệp An lên weibo, nhìn netizen đủ loại châm chọc khiêu khích hắn, ngón tay đặt trên bàn phím di động hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Chẳng qua cuối cùng, cô ta vẫn đăng một weibo, "Mọi u ám rồi sẽ dần tan biến, ánh mặt trời cuối cùng cũng sẽ đến."

Trong lúc mọi người còn đang suy đoán weibo này của Diệp An rốt cuộc là đăng vì Diệp Minh Xuyên hay vì Tiêu Đằng, trên mạng lập tức đã có người đưa ra phân tích, sự việc của Diệp Minh Xuyên xem như đã kết thúc rồi, Diệp An cũng không phải ngu ngốc, lúc này còn đăng weibo vì Diệp Minh Xuyên không khỏi có điểm giả dối, thế nên weibo hẳn là viết cho Tiêu Đằng.

Kết luận này vừa đưa ra, netizen lập tức nhảy vào kéo Diệp An xuống nước, có người nói cô ta muốn cọ nhiệt độ, lại có người cảm thấy cô ta đang nịnh bợ Tiêu Đằng, cũng có người cá biệt cho rằng Tiêu Đằng cuối cùng cũng đắc thủ rồi, Diệp An đăng weibo như vậy có phải thể hiện địa vị của Tiêu Đằng trong lòng cô nàng đã vượt qua Diệp Minh Xuyên rồi không.

Không thích anh nữa: "Cảm giác CP Song Diệp sụp thật rồi, mợ nó, sao lại thấy vui như vậy chứ!"

Bình luận này rất nhanh đã được lên top.

Lúc Diệp An trông thấy, môi dưới cũng bị cô ta cắn tới trắng nhợt. Vốn cô ta cho rằng mình rất nhanh có thể buông Diệp Minh Xuyên xuống, nhưng xem ra, cô ta vẫn đánh giá cao chính mình rồi.

Còn không đợi Diệp An thương cảm xong, đã có người gọi điện thoại đến, "Diệp An, em làm cái gì thế hả!" Vừa nhấc máy, Diệp An đã nghe thấy Chu Sâm Vũ ở đầu kia điện thoại rống, "Thời điểm này em lại đăng một cái weibo như vậy, là muốn cùng Tiêu Đằng hứng gạch đá của cư dân mạng hả? Tiêu Đằng là tổng giám đốc Đình Vũ, mấy tin tức này với anh ta mà nói chẳng qua chỉ là chút tình sử vặt vãnh thôi, không quá hai ngày là sẽ bị áp chế, em còn nhảy vào cái vũng nước bẩn này làm gì!"

Nghe Chu Sâm Vũ nói xong, Diệp An vội vàng giải thích, "Không phải đâu, anh Chu, em chỉ là cảm thấy bình thường Tiêu Đằng đối xử với em rất tốt, nếu không làm gì đó, trong lòng em sẽ cảm thấy bất an thôi."

"Tiêu Đằng?" Chu Sâm Vũ cũng không biết từ lúc nào Diệp An đã gọi thẳng tên Tiêu Đằng như vậy.

"Anh Chu, em...."

"Tỉnh lại đi." Chu Sâm Vũ cũng không muốn nghe Diệp An giải thích, chỉ nói, "Diệp An, em phải nhớ, loại người giống như Tiêu Đằng, không bao giờ thiếu người để thích đâu."

Diệp An khẽ uhm một tiếng, cô ta đương nhiên biết tình cảm của mấy cậu ấm nhà giàu này rất khó bền, hơn nữa thứ càng dễ dàng có được thường thường càng không quý trọng, nhưng mà nếu đã không chiếm được Diệp Minh Xuyên, thì dây dưa một chút với Tiêu Đằng cũng chẳng hại gì, chỉ là còn phải chờ thêm một thời gian nữa, xem xem Tiêu Đằng đến cùng là có mấy phần thật tâm với mình đã.

Chu Sâm Vũ nói với Diệp An những lời này một phần cũng vì tư tâm, hắn thích Diệp An, nhưng là người đại diện của Diệp An, hắn không dám để lộ ra phần tình cảm này, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ Diệp An, tránh cho cô nàng bị con heo nào đó gặm sạch.

Mà Tiêu Đằng bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp An, lập tức liên hệ với một thám tử tư, "Điều tra được mấy bức ảnh kia là do ai truyền ra chưa?"

Thám tử tư ở đầu kia điện thoại đáp, "Tra được rồi, ảnh được truyền ra từ một tòa báo có tên "Tín Dương". Nhưng mà sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện tòa báo này ngày hôm trước vừa mới bị người thu mua."

"Diệp Minh Xuyên?" Tiêu Đằng hỏi.

"Cái này thì bọn tôi chưa tra ra được, đối phương che giấu thân phận rất kỹ."

"Uh." Tiêu Đằng gõ đầu bút máy lên mặt bàn hai cái, nói với thám tử tư, "Thế mấy cậu tra thử xem Diệp Minh Xuyên có bối cảnh, thân phận thế nào đi."

"Được."

Thực ra lúc mấy tin tức kia vừa được truyền ra, Đình Vũ đã sắp xếp quan hệ xã hội ổn thỏa, nhưng vấn đề là lần này không biết thế nào mà bọn họ làm sao cũng không dìm tin tức xuống được. Bọn họ cũng đã thử gọi đến mấy kênh truyền thông yêu cầu gỡ ảnh xuống, thế nhưng đối phương lại trả lời họ là không dám gỡ.

Không dám gỡ? Ba chữ này quả thực giống như trò cười vậy, đội quan hệ xã hội của Đình Vũ đều cảm tưởng mình nghe nhầm rồi.

Tiêu Đằng muốn dìm mấy tin tức kia xuống, nhưng Diệp Minh Xuyên làm sao có thể để hắn toại nguyện được, hắn bôi đen mình nhiều ngày như thế, mình đương nhiên cũng phải trả lại đủ không thiếu một ngày rồi.

Đứng trong phòng khách, Diệp Minh Xuyên giơ điện thoại nhỏ giọng nói với người ở đầu dây bên kia, "Tra giúp tôi một chút, trong khoảng thời gian từ cuối tháng ba đến tháng năm, Đường Dật đã làm những gì."

"Vâng." Trợ lý Tiểu Vương ở đầu kia điện thoại đáp.

Vừa cúp máy, Diệp Minh Xuyên đã nghe được phía sau truyền tới tiếng bước chân, hắn quay đầu liền thấy Đường Dật đứng sau lưng mình, cũng không biết vừa rồi có nghe thấy mấy lời mình nói với Tiểu Vương không. Diệp Minh Xuyên cảm thấy có chút xấu hổ, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Đường Dật đương nhiên nghe được câu Diệp Minh Xuyên vừa nói, hắn muốn điều tra mình, vì cái gì? Y cúi đầu, tầm mắt nhịn không được dừng trên cổ tay trái, Diệp Minh Xuyên là muốn biết vết sẹo trên cổ tay mình từ đâu mà có sao? Muốn biết thời điểm ấy mình gặp phải chuyện gì, mà lại ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy à?

Vì sao lại muốn biết những chuyện này? Đường Dật ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, rõ ràng không biết gì hết mới tốt, sao còn muốn biết những chuyện này chứ?

Hôm nay là ngày Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên quay những cảnh cuối cùng của "Ngàn dặm tuyết trắng". Trong những tập cuối của "Ngàn dặm tuyết trắng", Lận vương Tần Trường Nghiêu bị xử tử, sau khi hắn chết không bao lâu, Phất Phi sử dụng độc kế giết chết hoàng đế đương triều, tự phong mình là Cửu thiên tuế, khống chế triều chính, sau đó.... mùa đông một năm nào đó, nghĩa quân Tây Bắc đánh vào kinh thành, y bị loạn kiếm của nghĩa quân chém chết, thi thể ngã trên nền tuyết, máu từ vết thương trên ngực trào ra, nhiễm đỏ vạt áo trắng, phảng phất như những đóa hồng mai đua nhau nở rộ, trên khóe miệng y còn vương một mạt ý cười.

Mà cảnh đầu tiên của hôm nay là cảnh Tần Trường Nghiêu bị xử tử.

"Khi đó...." Trong thiên lao ẩm ướt, bẩn thỉu, Tần Trường Nghiêu ngồi trên cỏ tranh, ngửa đầu, một vài tia nắng nhỏ vụn từ khe cửa sổ chiếu vào, hắt lên mặt Phất Phi. Hốc mắt Tần Trường Nghiêu ẩm ướt, cười hỏi y, "Người cứu ta, là ngươi phải không."

Phất Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, y chậm rãi bước đến trước mặt Tần Trường Nghiêu, cúi người, chẳng qua hành động này đã cho Tần Trường Nghiêu đáp án.

"Ta phải đi rồi." Trong giọng nói của Tần Trường Nghiêu không lộ ra chút bi thiết nào, hắn vươn tay, tiếp nhận chén rượu độc trong tay Phất Phi, nhìn vào mắt y, dịu dàng nở nụ cười, trong mắt như cất chứa một hồ nước trong vắt, "Ngươi nhớ bảo trọng."

Phất Phi buông mi xuống, bình tĩnh nói, "Có lẽ không bao lâu nữa, ta có thể tới gặp ngươi."

"Thực ra ta càng hy vọng ngươi đừng tới tìm ta." Tần Trường Nghiêu ngẩng đầu, một hơi cạn sạch chén rượu độc, nói với Phất Phi, "Ta không thể ở lại bên ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục sống, rời khỏi chốn cung đình này, ra bên ngoài nhìn ngắm sơn thủy."

Thần tình Phất Phi phảng phất có chút hoảng hốt, y chậm rãi nở nụ cười, thì thào, "Đã xem đủ rồi...."

Trong kịch bản không có câu thoại này, Phùng Chính Luân nhìn Đường Dật ngồi xổm trước mặt Diệp Minh Xuyên, mím môi, lại không hô "cắt", muốn nhìn thử xem hai người họ có thể phát triển cảnh này đến trình độ nào.

Diệp Minh Xuyên hơi hơi sửng sốt, hắn biết câu Đường Dật vừa nói không có trong kịch bản, vẻ mặt hắn càng thêm dịu dàng, có chút khó khăn vươn tay, muốn chạm vào trán Đường Dật, dường như còn muốn tiếp tục cùng y nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ để lại bốn chữ cho Phất Phi, "Vậy ta đợi ngươi."

Nhìn Tần Trường Nghiêu trước mặt cánh tay vô lực buông xuống, hai mắt cũng khép lại, không bao giờ có thể tỉnh lại nữa, Phất Phi nghiêng đầu ngồi tại chỗ hồi lâu mới rốt cuộc đứng lên, xoay người, dù đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng dáng y lại vẫn thật cô đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK