Các phóng viên vất vả lắm mới gặp được Diệp Minh Xuyên, đương nhiên không có khả năng chỉ hỏi một câu như vậy là xong, họ dùng hết sức bình sinh chen đến trước mặt Diệp Minh Xuyên, giơ cao micro trong tay, máy quay xung quanh cũng đều nhắm thẳng vào người hắn, lớn tiếng hỏi.
"Diệp ảnh đế có thể tiết lộ một chút quan hệ giữa ngài và cô Diệp An được không?"
"Xin hỏi ngài đối với weibo sáng này tổng tài Đình Vũ đăng cảm thấy thế nào?"
"Ngài có biết gần đây Diệp An đang quay "Thâm cung kỷ trọng" không? Ngài đối với chuyện này cảm thấy thế nào?"
....
Đủ loại thanh âm hỗn tạp một chỗ, Diệp Minh Xuyên cảm thấy như bị người nhét một cái đài cát xét cũ kỹ vào trong đầu, ong ong không ngớt, trước kia đến đoàn làm phim quay phim, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế này, bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo, mà tự lái xe đến.
Diệp Minh Xuyên chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu, trước kia tuy hắn là ảnh đế thật, nhưng tin bát quái moi được từ trên người hắn thật sự đã ít lại càng ít, nhưng bây giờ đã khác, khúc mắc giữa hắn với Diệp An, Đường Dật, thậm chí tổng tài Đình Vũ, chỉ cần tùy tiện viết một chút thôi, cũng có thể viết ra được cả một scandal lớn.
Trên mạng không thiếu người mong chờ được xem mấy scandal bát quái kiểu này.
Kỳ thực việc này nói ra cũng phải trách chính hắn, sáng sớm nay, Chương Vũ Thành rõ ràng đã gọi điện qua, hỏi hắn có muốn dẫn trợ lý theo không, kết quả hắn lại cự tuyệt. Nếu như không cự tuyệt, thì chí ít bây giờ cũng có người thay hắn chắn một chút, nói không chừng hắn còn có thể nhân cơ hội chạy được vào trong đoàn phim.
Sao có thể giống như lúc này, bị vây đến nước cũng không thể lọt qua nổi, trong trong ngoài ngoài ba tầng đều là người, cản bản không có biện pháp thoát thân cho được. Mà hắn thân là một nhân vật công chúng lại không tiện động thủ, bất quá cho dù vậy, trên mặt hắn vẫn nhìn không ra một chút mất kiên nhẫn nào.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lộ ra một nụ cười áy náy, "Xin lỗi các vị, sắp đến giờ rồi, nếu tôi còn không vào Phùng đạo sẽ nổi giận mất."
Hắn vừa mới nói xong, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc taxi chạy về hướng này, tuy còn cách khá xa, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn liếc mắt đã biết người trên xe là Đường Dật.
Đường Dật vừa tới đoàn làm phim, đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng một đám phóng viên vây thành một đoàn trước cửa, đương nhiên cũng thấy được người bị vây ở giữa là Diệp Minh Xuyên, chẳng qua y không dám bước xuống, mở miệng nói tài xế quay đầu xe lại, dừng ở ngã tư đối diện.
Diệp Minh Xuyên tận mắt chứng kiến Đường Dật cho xe quay đầu, chạy về hướng khác, tuy hắn cũng biết Đường Dật quả thật không nên xuống xe trong tình huống này, thế nhưng thực sự nhìn Đường Dật bỏ đi ngay trước mắt như vậy, Diệp Minh Xuyên lại cảm thấy trong lòng có mấy phần không được tự nhiên.
Ánh mắt các phóng viên vẫn tập trung trên người Diệp Minh Xuyên, tuy vừa nãy hắn đã nói sắp đến giờ rồi, nhưng không có bao nhiêu người thực sự nguyện ý tránh ra nhường đường cho hắn.
Diệp Minh Xuyên vẫn duy trì phong độ như trước, nói với các phóng viên, "Xin mọi người nhường đường một chút, cảm ơn."
Cùng lúc đó, ở góc phố đối diện.
"Cảm ơn bác tài." Đường Dật trả hơn hai mươi đồng cho tài xế taxi, sau đó xuống xe.
Lúc này đang đúng giờ cao điểm đi làm, bốn phía xung quanh tiếng còi xe cùng tiếng cười đùa nói chuyện của người đi đường ồn ào hỗn tạp, trên đường người đến người đi đều mang bộ dáng vội vã, từng tốp rồi lại từng tốp người đứng chờ trước bến xe công cộng. Tuy Đường Dật cảm thấy trong những người này không có bao nhiêu người có thể nhận ra mình, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.
Y bước vào trong một con ngõ nhỏ, dựa sát vào tường, ánh mắt nhìn lướt qua cây hợp hoan đầu ngõ, rồi lập tức cúi đầu, lấy di động từ trong túi ra, gọi cho Phùng Chính Luân, nói mình chắc phải một lúc nữa mới đến được.
Phùng Chính Luân hỏi nguyên nhân, y cũng nói cụ thể là trước cửa đoàn làm phim lúc này có rất nhiều phóng viên, y lại đang vướng phải không ít scandal, nếu tùy tiện xuất hiện không biết sẽ tạo thành kết cục gì nữa.
Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại đáp, "Cậu đợi một lát, đừng cúp máy, để tôi ra xem thế nào."
Đường Dật uh một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Có cô bé lưng đeo cặp sách màu đỏ đi ra từ trong ngõ, thấy Đường Dật đứng dựa sát vào tường thì chớp chớp mắt, lộ ra chút tò mò, nhưng không dám tiến lên.
Đường Dật nở một nụ cười thiện ý, vẫy vẫy tay với cô bé, "Chào em."
"Chào anh ạ." Giọng cô bé trong vắt, Đường Dật nghe được, tươi cười bên khóe miệng càng mở rộng.
"Tạm biệt anh nha." Cô bé vẫy tay chào Đường Dật, bước ra khỏi con ngỏ.
"Tạm biệt." Đường Dật ở phía sau nhỏ giọng đáp lại.
Không lâu sau, Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại đã lên tiếng, nói, "Đến đi, phóng viên đều đi hết rồi."
"Làm phiền Phùng đạo."
Lúc Đường Dật tới nơi, trông thấy Phùng Chính Luân đang đứng đối diện Diệp Minh Xuyên nói gì đó, trên mặt hai người đều treo nụ cười, nhưng không biết vì sao, y cứ cảm thấy tươi cười trên mặt họ có phần giả dối.
Đám phóng viên vừa rồi tụ tập ở đây đều đã rời đi hết, Phùng Chính Luân vốn đang nói chuyện với Diệp Minh Xuyên, khóe mắt trông thấy Đường Dật đi về phía này, liền xoay người chào hỏi Đường Dật, "Đến rồi à?"
Đường Dật gật gật đầu, "Chào buổi sáng, Phùng đạo."
Về phần Diệp Minh Xuyên bên cạnh, Đường Dật không biết nên bắt chuyện thế nào, liền đơn giản cái gì cũng không nói.
Diệp Minh Xuyên giật giật môi, cũng không nói gì, lúc trước Đường Dật tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, hắn đều lười phản ứng với đối phương, bây giờ người ta đổi thành bộ dạng lãnh đạm, hắn lại cảm thấy tâm trạng không đúng.
Trong lòng thầm mắng mình một tiếng "tiện", hắn theo Phùng đạo đi vào đoàn làm phim.
Kịch bản "Ngàn dặm tuyết trắng" hai ngày trước hắn đã xem qua, tình tiết, nhân vật đều được xây dựng không tồi, chẳng qua xem đến cuối, Diệp Minh Xuyên cho ra được một kết luận, từ sau "Gió nam thổi đến phương nào", Phùng Chính Luân chính là bán hủ bán đến nghiện luôn rồi.
Tình cảm giữa Lận vương và Phất Phi trong "Ngàn dặm tuyết trắng" có chút phức tạp, hai người họ có chung một tín ngưỡng, một hành động dưới ánh mặt trời, một lại giấu mình trong bóng đêm, bọn họ là trụ cột cuối cùng của nhau, lại không thể không bày ra bộ dạng đối địch trước mặt vị đế vương thô bạo kia.
Diệp Minh Xuyên không quá rõ vì sao Phùng Chính Luân lại chọn hắn đến diễn Lận vương, nhưng nếu đã đáp ứng, hắn sẽ cố hết sức thể hiện nhân vật này.
Chỉ là không biết nhân vật Phất Phi kia đối Đường Dật có hơi khó quá không.
Sở dĩ nói Phùng Chính Luân càng ngày càng thích bán hủ cũng không phải chỉ vì mỗi Lận vương cùng Phất Phi, mà trong "Ngàn dặm tuyết trắng", nữ chính gần như có thể lược bỏ, cả bộ phim hầu như đều xoay quanh gian tình giữa nam chính cùng các nam phụ.
Vài ngày sau mới có cảnh đầu tiên của Đường Dật.
Hôm ấy, lúc y đến đoàn làm phim, Diệp Minh Xuyên đã thay xong trang phục diễn, hóa trang cũng đã hoàn tất, đang lười nhác tựa vào bàn đá. Hắn mặc một kiện trường bào nguyệt sắc, bên hông đeo ống sáo làm từ ngọc bích, trong tay còn cầm một chiếc quạt không ngừng quạt cho mình. Không thể phủ nhận hắn quả thực rất thích hợp với phong cách cổ trang này.
Như trước đây fans của hắn từng hình dung hắn trên diễn đàn vậy: Công tử như ngọc, độc nhất vô nhị.
Đường Dật chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái liền quay đầu, đi vào phòng hóa trang, đến khi bước ra, quần áo trên người đã đổi thành một bộ y phục rộng rãi, càng khiến thân hình y thêm phần đơn bạc.
"Các bộ phận vào vị trí...." Phùng đạo ngồi trước máy quay phim, cảnh đầu tiên hôm nay chính là cảnh hai nhân vật anh xem như linh hồn của tác phẩm sơ ngộ, là cảnh mà anh mong đợi không khác gì mong đợi "Ngàn dặm tuyết trắng" hoàn thành. Anh chỉnh máy quay về phía Diệp Minh Xuyên ngồi trước bàn đá, hô, "Ba, hai, một! Action!"
Đạo diễn vừa hô dứt câu, Diệp Minh Xuyên đã lập tức tiến nhập trạng thái, hắn thu hồi biểu tình trên mặt, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, khép chiếc quạt trên tay lại, vuốt nhẹ lên lòng bàn tay trái của mình.
"Lận vương điện hạ." Phất Phi từ con đường nhỏ phía tây bước tới, lúc đến trước mặt Lận vương thì cung thân mình, một bộ khiêm tốn, kính cẩn, lại thuận theo, "Bệ hạ mời ngài đến Ngự thư phòng một chuyến."
Dựa theo kịch bản "Ngàn dặm tuyết trắng", lần gặp mặt này, Lận vương cho rằng Phất Phi là tên tiểu nhân dựa vào nịnh nọt hoàng đế mà đắc thế, vậy nên trong lòng không có bao nhiêu hảo cảm với y, mà Phất Phi thì trước giờ chưa từng để ý cách nhìn của người khác, chỉ chú tâm độc lai độc vãng trên con đường bị bóng đêm bao phủ của y mà thôi.
Lận vương không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy, bước một bước tới gần Phất Phi, Phất Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ không có động tác. Trên mặt Lận vương lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn cúi đầu, tháo ngọc bội bên hông xuống, sau đó vươn tay, đeo khối ngọc lên thắt lưng Phất Phi.
Gió nhẹ phất qua y bào hai người, Lận vương cùng Phất Phi giờ khắc này cách nhau không đến một thước, Phất Phi thậm chí cảm giác được hô hấp của đối phương phả trên mặt mình, bất quá cho dù vậy, vẻ mặt y vẫn không hề thay đổi.
Làm xong, Lận vương hơi lùi về sau một chút, vươn tây nâng cằm Phất Phi lên, trêu đùa, "Bộ dạng cũng thanh tú đấy chứ."
Sắc mặt Phất Phi trầm xuống, lui về phía sau một bước, "Bệ hạ còn đang ở Ngự thư phòng chờ điện hạ đấy ạ."
"Biết rồi." Lận vương không hề gì phất phất tay, lại cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông Phất Phi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Ngọc bội này là phần thưởng của bổn vương."
Câu kế tiếp Lận vương không nói ra miệng, hắn tin Phất Phi có thể hiểu được ý hắn, mà cho dù không hiểu cũng không sao, có người hiểu là được.
Hắn xoay người, đi về phía Ngự thư phòng.
"Cắt...." Trên mặt Phùng Chính Luân lộ ra nụ cười hài lòng, anh chọn hai người này quả nhiên không sai, Diệp Minh Xuyên đương nhiên không cần phải nói, mà Đường Dật càng cho anh nhiều kinh hỉ.
Trong kịch bản không miêu tả quá chi tiết về nhân vật Phất Phi, phần lớn phải dựa vào diễn viên tự mình phát huy, cảnh vừa rồi Đường Dật đã thể hiện ra được áp lực, âm trầm, đây chính là thứ mà anh muốn nhìn thấy trên người Phất Phi.
Nghe được tiếng hô của Phùng Chính Luân, Diệp Minh Xuyên dừng bước, xoay người, ánh mắt lại nhịn không được đảo qua bên hông Đường Dật.
.....
Đúng mười hai giờ trưa ngày hôm đó, một tài khoản weibo có tên Trùm bóc phốt đăng một bức ảnh, kèm theo năm chữ: Ngày mai đúng giờ gặp.
Bối cảnh bức ảnh là một đêm mưa, trong ảnh hai người che chung một cái dù, ánh đèn đường mờ ảo hắt lên người họ, thoạt nhìn ấm áp, lại ngập tràn hy vọng.