Có lẽ ngoại trừ Chu Dao, căn bản không một ai chú ý tới vấn đề này, trong bài weibo Diệp An đăng cũng không nói rõ ngày hôm đó Đường Dật rốt cuộc lừa cô ta tới Thịnh Phong như thế nào, chỉ hàm hồ nói Đường Dật chính là hung thủ đằng sau màn thôi.
Thế mà netizen lại đều lựa chọn tin tưởng lời cô ta nói, Chu Dao tuyệt đối không tin trong đó không có sự giúp sức của thủy quân.
Tuy Đường Dật đã nói y chuẩn bị rời khỏi giới giải trí rồi, không quan tâm đến mấy chuyện này nữa, nhưng Chu Dao sao có thể nhẫn tâm nhìn Đường Dật bị netizen mắng chửi như vậy được.
Chu Dao vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, sao Diệp An lại mắc mưu được nhỉ! Chẳng lẽ cô ta thật sự không biết Thịnh Phong là một nơi như thế nào à?
Đường Dật không phải không biết trong chuyện này có điểm kỳ lạ, nhưng mà bây giờ nói mấy cái này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa chứ? Đường Dật quả thực đã động ý đồ xấu, điểm này ai cũng không thể phủ nhận, y cũng chẳng có mặt mũi mà đứng ra biện giải gì cho mình.
Lừa một cô gái tới một nơi như Thịnh Phong, việc làm này của Đường Dật quả thực quá thiếu đạo đức.
"Chuyện ngày đó rốt cuộc là như thế nào?" Chu Dao thở dài một tiếng, hỏi Đường Dật thêm lần nữa.
Đường Dật đi ra ban công, xuyên qua tấm rèm nửa mở trông thấy dòng nước uốn lượn phía xa, phản chiếu ánh mặt trời lấp loáng, cây cối xung quanh xanh um tươi tốt, ánh nắng hắt lên người y, khiến y cảm thấy ấm áp, ngập tràn hy vọng, đôi mắt không tự chủ lộ ra chút cảm xúc khó hiểu.
Y nghiêng đầu, khép hờ mắt, bắt đầu cố nhớ lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Ngày 26 tháng 3 năm 2017, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Ngày đó..... Diệp An..... Đường Dật....
Hai đoạn hồi ức đan xen vào nhau trong đầu, một bên là y đứng giữa đám đông náo nhiệt tại đại sảnh tòa nhà Thế Kỷ, khập khễnh tiến về phía trước, một bên là Đường Dật biếng nhác đứng dựa vào tường trước mặt Diệp An, nhìn cô ta cười khinh miệt, một bên là Diệp Minh Xuyên buông bút máy trong tay xuống, bước qua một bên nghe điện thoại, sau đó biến mất giữa biển người mờ mịt, một bên là Diệp An khóa túi xách, dẫm gót giày vội vã rời khỏi tầm mắt mình.
Đâu là hiện thực? Đâu là hư ảo?
.....
Qua thật lâu sau, Chu Dao mới nghe Đường Dật ở đầu dây bên kia lên tiếng, giọng y vẫn như bình thường, nhưng không hiểu sao nghe vào tai Chu Dao lại dẫn theo vài phần bi thương, y chậm rãi nói, "Ngày đó em rời khỏi Đình Vũ, vừa vặn gặp Diệp An đang đứng ngoài cửa đợi Chu Sâm vũ, em còn nhớ rõ ngày đó Tần Vạn Điền mở tiệc rượu ở Thịnh Phong, thế nên liền đi qua nói với Diệp An, Chu Sâm Vũ kêu cô ta tới Thịnh Phong tìm mình."
Tần Vạn Điền này đại đa số người trong giới đều biết, thanh danh rất tệ, thích ngoạn mấy minh tinh nhỏ trong giới, Chu Sâm Vũ dùng nhiều tâm huyết để bồi dưỡng Diệp An như thế, theo lý không thể nào không nhắc đến tên người này với Diệp An được.
"Nói thế mà cô ta cũng tin ấy hả?" Chu Dao ở đầu dây bên kia kêu lên.
Diệp An tin lời Đường Dật tới Thịnh Phong, nếu không phải quá ngu ngốc thì chính là cực kỳ khôn khéo, mà nhìn cô ta sau đó có thể khiến Diệp Minh Xuyên vứt bỏ cả đại sảnh đầy fan để chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân thì không thể nào là người ngu ngốc được.
Đường Dật không nói gì, tin hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, tóm lại Diệp An là vì nghe lời Đường Dật nói nên mới tới Thịnh Phong, có nói gì đi nữa thì Đường Dật cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Thôi được rồi chị Chu, cứ như vậy đi." Đường Dật cong cong đôi mắt trong veo như hồ nước, cười an ủi Chu Dao, "Chị đừng lo cho em nữa, em không sao đâu."
Đường Dật thật sự lo Chu Dao sẽ vì mình mà đối kháng với cả công ty, như vậy không đáng.
Chu Dao uhm một tiếng, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Cúp điện thoại rồi, cô lại ngồi ngẩn người trên ghế hồi lâu, cô muốn vì Đường Dật mà làm gì đó, nhưng lại không biết vào lúc này mình còn có thể làm gì cho y, Chu Sâm Vũ, Tiêu Đằng, còn có Diệp Minh Xuyên, lực ảnh hưởng của mấy người này quá lớn, mà bọn họ cố tình lại đều đứng về phía Diệp An.
Đường Dật.... Chu Dao quả thực không biết con đường tiếp theo đây Đường Dật sẽ phải bước tiếp như thế nào, chỉ hy vọng sau khi hợp đồng của Đường Dật với Đình Vũ chấm dứt, mấy người này có thể bỏ qua cho y.
- ----
Diệp Minh Xuyên không biết những chuyện xảy ra trên weibo, mà cho dù có biết cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
"Từ kính" đã đóng máy, bây giờ Diệp Minh Xuyên cần bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển thể "Luồng gió ấm".
Hắn muốn chuyển thể "Luồng gió ấm" thành phim, nhưng tiếc thay, người hắn thương nhớ nhất đã không còn, không nhìn thấy được.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Minh Xuyên đã cảm thấy nơi nào đó trong lòng trở nên trống rỗng, gió lạnh thổi qua nơi ấy, mang theo băng tuyết, khiến nó trở thành một đáy vực âm u hiu quạnh.
Ngón tay Diệp Minh Xuyên nhẹ vuốt ve hàng chữ "Luồng gió ấm" mạ vàng trên bìa sách, trong mắt một mảnh mờ mịt, không biết suy nghĩ những gì.
Đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông.
Ngón tay Diệp Minh Xuyên khựng lại một chút, nhạc chuông vang lên hồi lâu hắn mới nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe.
"Anh Diệp, anh không lên weibo đáp lại một chút à?" Đầu kia điện thoại là người đại diện lúc trước của Diệp Minh Xuyên, Chương Vũ Thành, sau này Diệp Minh Xuyên rời công ty tách ra làm một mình, anh ta cũng đi theo, quan hệ hai người trước giờ không tồi.
"Đáp lại gì cơ?" Diệp Minh Xuyên hoàn toàn không hiểu Chương Vũ Thành đang nói cái gì.
"Không phải anh còn chưa xem weibo đấy chứ?" Chương Vũ Thành giật mình hỏi, "Tối qua Diệp An đăng một cái weibo, kể về chuyện anh tới Thịnh Phong cứu cô ta ngày đó."
"Cô ta nhắc đến Đường Dật?" Diệp Minh Xuyên lập tức hỏi.
Chương Vũ Thành không ngờ điều đầu tiên Diệp Minh Xuyên hỏi lại là cái này, nhất thời nảy sinh cảm giác quỷ dị khó tả, nhưng vẫn đáp, "Chính là vì Đường Dật nên mới đăng bài weibo này."
"Vậy à...." Diệp Minh Xuyên không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
"Anh Diệp, anh có định đáp lại một chút không?" Chương Vũ Thành hỏi lại một lần.
"Không." Diệp Minh Xuyên nhàn nhạt nói, thật giống như chuyện này một chút cũng không quan hệ gì với hắn.
Đầu dây bên kia Chương Vũ Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi Diệp Minh Xuyên, "Không phải anh thích Diệp An à?"
Nếu thích thì lúc này còn không nhanh đi xoát hảo cảm đi.
"......" Diệp Minh Xuyên nghe Chương Vũ Thành hỏi như vậy thì thoáng sửng sốt, trong đầu bỗng hiện lên một hình bóng mơ hồ, nhưng người này không phải là Diệp An mà Chương Vũ Thành nhắc đến kia.
"Tôi thích cô ta khi nào chứ?" Diệp Minh Xuyên thản nhiên hỏi lại.
Chương Vũ Thành ở đầu dây bên kia đùa, "Nếu không thích thì sao hôm đó anh lại vứt bỏ cả sảnh đầy fan chạy tới Thịnh Phong tìm cô ta hả?"
Diệp Minh Xuyên lại đáp, "Hôm đó cho dù là ai tôi cũng sẽ đi."
Chương Vũ Thành không quá tin tưởng lời này của Diệp Minh Xuyên, Diệp An kia cũng không phải không có người đại diện, mà người đại diện còn đối xử với cô nàng rất tốt nữa, trước đó cô ta và Diệp Minh Xuyên bất quá cũng chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, đủ để Diệp Minh Xuyên chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hơn nữa ngày hôm đó Diệp Minh Xuyên đang ở tận thành phố H, quay về thành phố S ít nhất cũng phải mất một giờ, Diệp An chắc là điên rồi mới gọi điện cầu cứu Diệp Minh Xuyên.
Cũng không biết trong khoảng thời gian Diệp Minh Xuyên chạy tới đó, Diệp An ở Thịnh Phong làm thế nào mà vượt qua được nữa.
Những lời này Chương Vũ Thành không hỏi ra miệng, chỉ dùng giọng bông đùa hỏi Diệp Minh Xuyên, "Thế nếu ngày đó là Đường Dật thì anh cũng đi à?"