- Tôi quả thực vui mừng vì chị đã có thể đến, - anh nói.
Họ trò chuyện ít phút trong lúc chờ tới giờ vào thăm của họ. Geoff dường như hiểu rằng nàng không muốn trông thấy anh vẫn còn dè dặt vào lúc này.
Lúc ba giờ đúng, một cai ngục đến gần họ và yêu cầu họ đi theo anh ta. Kerry không biết nàng trông đợi hôm nay Skip Reardon sẽ có vẻ như thế nào. Đã mười năm qua kể từ ngày nàng ngồi xem anh ta bị tuyên án. Hình ảnh nàng vẫn còn lưu lại trong tâm trí về anh ta là một thanh niên cao lớn, đẹp trai, vai rộng với mái tóc màu đỏ như lửa. Nhưng, hơn cả ngoại hình của anh ta, là lời phát biểu của anh ta đã được khắc sâu trong ký ức nàng: "Bác sĩ Smith là một kẻ nói dối. Trước
Chúa và phiên tòa này, tôi xin thề ông ta là một kẻ nói dối!"
- Anh đã kể cho Skip Reardon nghe những gì về tôi? - nàng hỏi Geoff trong lúc họ chờ tù nhân được dẫn vào khu vực người đến thăm.
- Tôi chỉ nói chị đã quan tâm một cách không chính thức tới trường hợp của anh ta và muốn gặp anh ta. Tôi hứa với chị, Kerry, tôi đã nói " một cách không chính thức".
- Như thế là tốt. Tôi tin cậy anh.
- Anh ta đây rồi.
Skip xuất hiện, mặc một bộ đồ của nhà tù với quần dài bằng vải jeans và sơ mi hở cổ. Có nhiều vệt nhuốm bạc trên mái tóc đỏ, nhưng ngoại trừ những nếp nhăn quanh đôi mắt, anh vẫn có vẻ giống như hình ảnh nàng còn nhớ.Một nụ cười làm khuôn mặt anh ta sáng lên khi Geoff giới thiệu họ với nhau.
Một nụ cười hy vọng, Kerry nhận thấy, và với một cảm giác se lòng nàng tự hỏi phải chăng nàng không cần phải tỏ ra thận trọng hơn, có lẽ nên chờ cho tới lúc nàng biết rõ hơn về trường hợp của anh ta, thay vì chấp nhận hết sức dễ dàng cuộc gặp gỡ này.
Geoff đi thẳng vào điểm chính.
- Skip, như tôi đã nói với anh, bà McGrath muốn hỏi anh vài vấn đề.
- Tôi hiểu. Và, xin nghe tôi, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi bất kể vấn đề gì. - Anh ta nói một cách thành khẩn, mặc dầu có một chút nhẫn nhục. - Chắc ông đã nghe lời nói cũ rích đó: Tôi không có gì để giấu diếm.
Kerry mỉm cười, rồi nàng đi thẳng vào vấn đế mấu chốt của cuộc gặp này.
- Trong lời khai của bác sĩ Smith, ông ta đã thề rằng con gái của ông ta, tức vợ của anh, đang sợ hãi anh và anh đã hăm dọa cô ấy. Anh đã xác nhận ông ta đang nói dối, nhưng ông ta nhằm mục đích gì khi nói dối như thế?
Hai bàn tay của Reardon chắp lại trên bàn trước mặt anh ta.
- Bà McGrath, nếu tôi có thể giải thích được hành động của bác sĩ, có lẽ tôi sẽ không ở đây lúc này. Suzanne và tôi kết hôn đã bốn năm, và trong thời gian đó, tôi rất ít khi gặp ông ta. Thỉnh thoảng cô ấy đi New York và ăn tối với ông ta, hoặc ông ta đến nhà chúng tôi, nhưng thường những dịp tôi đi vắng vì công việc. Vào thời gian đó, công ty xây dựng của tôi đang phát đạt.Tôi đang có nhiều công trình khắp mọi nơi trong bang, và đang đầu tư vào đất liền ở Pennsylvania cho việc phát triển trong tương lai. Gần như đều đặn tôi đi liền hai ngày. Mỗi lần tôi gặp bác sĩ Smith, ông ta đều dường như không có gì nhiều để nói, nhưng ông ta không bao giờ có thái độ tựa hồ ông ta không thích tôi. Và chắc chắn ông ta đã không có thái độ tựa hồ tính mạng con gái ông ta đang lâm nguy.
- Khi anh ở cùng với cả ông ta và Suzanne, anh có nhận thấy thái độ của ông ta như thế nào đối với cô ấy?
Reardon nhìn Dorso.
- Geoff, ông là người rành những từ ngữ khác thường. Nói thế nào cho đúng nhỉ? Xin chờ một phút Tôi có thể cho bà một bà thí dụ. Hồi tôi còn đi học, trong một trường của giáo hội, các nữ tu sĩ thường la mắng chúng tôi bởi vì chúng tôi nói chuyện trong nhà thờ và bảo chúng tôi phải có lòng tôn kính đối với một nơi linh thiêng và những vật linh thiêng. Đó chính là cách ông ta đối xử với cô ấy. Smith tỏ ra "tôn kính" đối với Suzanne.
Một từ quả thật kỳ lạ khi dùng để diễn tả thái độ của một người cha đối với con gái, Kerry nghĩ.
- Và ông ta cũng luôn luôn bảo vệ cô ấy. - Reardon nói thêm. - Một đêm, trong lúc cả ba chúng tôi chạy xe tới một nơi nào đó để ăn tối, ông ta nhận thấy Suzanne đã không thắt đai an toàn. Thế là ông ta tuôn ra một bài thuyết trình về trách nhiệm của cô cần phải tự chăm sóc. Ông ta đã thực sự trở nên khá kích động vì việc này, có lẽ thậm chí hơi tức giận.
Chuyện đó nghe có vẻ giống như cách ông ta thuyết trình với Robin và mình, Kerry nghĩ. Hầu như miễn cưỡng, nàng phải nhìn nhận Skip Reardon có vẻ như một con người ngay thẳng và lương thiện.
- Cô ấy đã có thái độ như thế nào đối với ông ta?
- Kính trọng, trong phần lớn thời gian. Mặc dù tới lúc cuối - trước khi cô ấy bị giết - trong mấy lần sau cùng tôi ở với họ, cô ấy dường như bực tức với ông ta một cách khó hiểu.
Rồi Kerry đề cập một khía cạnh khác của vụ án, bằng cách hỏi anh ta về lời khai có tuyên thệ rằng ngay trước khi xày ra án mạng, anh ta đã nhận thấy Suzanne mang những nữ trang đắt tiền không phải do anh ta tặng.
- Bà McGrath, tôi mong bà sẽ nói chuyện với mẹ tôi. Bà ấy có thể kể cho bà nghe. Bà ấy có một tấm ảnh của Suzzanne đăng trên một trong những tờ báo địa phương, được chụp tại một buổi lễ từ thiện. Trong ảnh cô ấy mang một cây trâm kim cương kiểu cũ cài trên ve áo. Tấm ảnh được chụp chỉ hai tuần trước khi cô ấy bị giết. Tôi xin thề với bà rằng cây trâm đó và hai món nữ trang đắt tiền khác, tất cả đều không phải của tôi tặng, đã ở trong hộp nữ trang của cô ấy sáng hôm đó. Tôi còn nhớ rất rõ bởi vì đó là một trong những vấn đề chúng tôi đã cãi nhau. Những món này đã có ở đó sáng hôm ấy và chúng đã biến mất ngày hôm sau.
- Anh muốn nói một kẻ nào đó đã lấy chúng?
Reardon có vẻ khó chịu
- Tôi không biết một kẻ nào đó đã lấy chúng hay là cô ấy đã trả lại chúng cho một kẻ nào đó, nhưng tôi có thể nói với bà một số nữ trang đã biến mất sáng hôm sau. Tôi đã cố gắng kể tất cả chuyện này cho cảnh sát nghe, để họ kiểm tra lại, nhưng rõ ràng là từ lúc đầu họ đã không tin tôi. Họ đã nghĩ tôi đang cố gắng thuyết phục họ rằng cô ấy đã bị lấy trộm và bị giết bởi một kẻ xâm nhập.
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Một chuyện khác. Cha tôi đã tham dự Chiến tranh thế giới thứ hai và ở lại Đức hai năm sau chiến tranh. Ông ấy mang về một khung ảnh nhỏ và tặng cho mẹ tôi sau khi họ đính hôn. Mẹ tôi đã tặng khung ảnh đó cho Suzanne và tôi sau khi chúng tôi kết hôn. Suzanne đã lồng vào đó bức ảnh của cô ấy mà tôi thích nhất và đặt trên bàn đầu giường trong phòng của chúng tôi. Khi mẹ tôi và tôi lựa chọn đồ đạc của Suzanne trước lúc tôi bị bắt giữ, mẹ tôi đã nhận thấy khung ảnh đã biến mất. Nhưng tôi biết nó vẫn ở đó sáng hôm ấy.
- Có phải anh đang cố gằng nói rằng đêm Suzanne chết, một kẻ nào đó đã vào nhà và lấy trộm một số nữ trang cùng khung ảnh? - Kerry hỏi.
- Tôi đang kể cho bà những gì, theo tôi biết, đã biến mất. Tôi không rõ những vật đó đi đâu, và lẽ tất nhiên tôi không chắc chắn điều đó có liên quan tới cái chết của Suzanne hay không. Tôi chỉ biết rằng đột nhiên những vật đó không còn ở chỗ cũ và cảnh sát đã không kiểm tra lại.
Kerry ngước mắt lên khỏi bản ghi chép của nàng và nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đối diện với nàng.
- Skip, quan hệ của anh với vợ anh như thế nào?
Reardon thở dài.
- Khi tôi vừa gặp Suzanne, tôi đã si mê cô ấy. Cô ấy tuyệt đẹp. Cô ấy thông minh. Cô ấy ngộ nghĩnh. Cô ấy là loại phụ nữ làm cho một chàng trai cảm thấy cao ngất trời. Sau khi chúng tôi kết hôn... Anh ta chợt dừng lại một lát. - Đó là tất cả sức nóng chứ không phải là nhiệt tình, bà McGrath. Tôi đã được nuôi dưỡng với ý nghĩ hôn nhân giúp cho người ta thành đạt, và ly dị là phương sách cuối cùng.Và, lẽ dĩ nhiên, cũng có một số thời gian êm đẹp. Nhưng phải chăng tôi đã hạnh phúc hoặc toại nguyện? Không, tôi đã không được như thế. Nhưng rồi tôi quá bận rộn với việc gây dựng công ty của tôi đến mức tôi càng ngày càng dành thời gian cho công việc và bằng cách này có thể trốn tránh việc giải quyết vấn đề kia. Về phần Suzanne, cô ấy dường như có mọi điều mà cô ấy muốn. Tiền đang tuôn vào như nước. Tôi đã xây cho cô ấy ngôi nhà cô ấy đã từng mơ ước có được. Ngày nào cô ấy cũng đến câu lạc bộ, chơi golf hoặc quần vợt. Cô ấy đã bỏ ra hai năm với một nhà trang trí nội thất, bày biện ngôi nhà theo cách cô ấy muốn. Có một người sống ở Alpine, Jason Arnott, biết rất rành về đồ cổ. Ông ta đã đưa Suzanne tới nhiều cuộc bán đấu giá và nói với cô ấy những gì nên mua. Cô ấy dần dần chỉ thích mặc những loại quần áo của các nhà thiết kế thời trang. Cô ấy giống như một đứa bé muốn ngày nào cũng là lễ Giáng sinh. Với cách tôi đang làm việc, cô ấy đã có thừa thời gian thảnh thơi đi đến bất cứ đâu cô thích. Cô ấy rất thích có mặt tại những buổi lễ hội thu hút giới báo chí, để cho ảnh cô ấy có thể lên mặt báo. Trong một thời gian dài, tôi đã tưởng cô ấy hạnh phúc, nhưng nghĩ kỹ lại, tôi chắc chắn cô ấy đã ở lại với tôi bởi vì cô ấy vẫn chưa tìm được một nơi nương tựa nào khác tốt hơn.
- Cho tới lúc... - Geoff nhắc khéo.
- Cho tới lúc người cô ấy đã gặp trở nên quan trọng, - Reardon nói tiếp - Đó là lúc tôi nhận thấy loại nữ trang trước đó tôi chưa từng thấy. Một số thuộc loại cổ xưa, một số khác rất hiện đại. Cô ấy bảo là cha cô ấy đã cho cô ấy, nhưng tôi biết cô ấy đang nói dối. Giờ đây, cha cô ấy có tất cả nữ trang của cô ấy, kể cả mọi thứ tôi đã tặng cô ấy.
Khi người cai ngục cho hay thời gian của họ đã hết, Reardon đứng lên và nhìn thẳng vào Kerry.
- Bà McGrath, lẽ ra tôi không phải ở đây. Một nơi nào đó ngoài kia kẻ đã giết Suzanne đang thong dong đi lại và chắc chắn sẽ có một cách để chứng minh được điều đó.
Geoff và Kerry cùng thả bộ tới nơi đậu xe.
- Tôi cá chị đã không có thời gian để ăn trưa, - anh nói. - Tại sao chúng ta không nhấm nháp một thức ăn nhanh gì đó?
- Tôi không thể. Tôi phải quay về, Geoff, tôi phải nói với anh rằng theo những gì tôi đã nghe hôm nay, tôi không thể trông thấy dù chỉ một lý do khiến bác sĩ Smith nói dối về Skip Reardon. Reardon xác nhận rằng họ đã có một mối quan hệ thân thiết một cách hợp lý. Anh đã nghe anh ta nói rằng anh ta đã không tin Suzanne khi cô ta bảo cha cô ta đã cho cô ta một số nữ trang. Nếu anh ta đã bắt đầu trở nên ghen tuông vì những món đó, thì...
Nàng đã không nói hết câu.
Chủ nhật, ngày 29 tháng 10