Với tầm vóc nhỏ, đôi mắt xanh nồng nhiệt và nước da đặc trưng của vùng Bắc Âu, Deidre Reardon lúc này trông đúng với tuổi của bà, sắp sửa lên bảy mươi. Thân hình gọn gàng của bà có vẻ yếu đuối, và bước chân đã mất nhiều sinh động. Tình trạng sức khoẻ của bà đã bắt buộc bà từ bỏ công việc bán hàng ở tiệm A&A, và từ đó bà tăng thu nhập cho số bảo hiểm xã hội bằng cách làm công việc thư ký cho văn phòng giáo khu.
Số tiền bà đã dành dụm trong nhiều năm khi Skip ăn nên làm ra và tỏ ra rộng rãi với bà giờ đây đã cạn, phần lớn dùng để trang trải các chi phí trong nhiều cuộc chống án.
Bà đến nhà tù vào giữa buổi chiều. Vì hôm đó là ngày thường, họ chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại ngăn cách nhau bởi một tấm kính. Ngay từ lúc Skip được đưa vào và trông thấy vẻ mặt của anh, Deidre biết rằng điều bà lo sợ nhất đã xảy ra. Skip đã từ bỏ mọi hy vọng.
Thông thường, mỗi lần anh quá chán nản, bà cố gắng làm cho anh khuây khoả bằng cách kể cho anh nghe nhiều chuyện của những người láng giềng hoặc trong giáo khu, kiểu tán gẫu làm vui lòng người đang đi xa nhưng trông mong sớm trở về nhà và muốn cập nhật tin tức. Hôm nay bà biết kiểu trò chuyện nhỏ nhặt như vậy là vô ích.
- Skip, có chuyện gì vậy? - bà hỏi.
- Mẹ, Geoff đã gọi điện thoại đêm hôm qua. Cô công tố viên đã đến gặp con, cô ta sẽ không tiếp tục. Cô ta không muốn dính líu tới con. Con đã yêu cầu Geoff hãy thành thực và đừng phỉnh phờ con.
- Cô ta tên là gì, Skip? - Deidre hỏi, cố gắng giữ giọng nói thản nhiên. Bà hiểu con quá rõ để tránh thốt ra những lời tẻ nhạt lúc này.
- McGrath. Kerry McGrath. Theo bề ngoài, cô ta sắp được đề cử chức vụ thẩm phán. Với cơ may của con, họ sẽ chỉ định cô ta ra toà kháng án cho con nên nếu Geoff tìm được một lý do khác để đưa đơn kháng án, cô ta sẽ ở đó để bác bỏ.
- Có phải cần mất một thời gian dài để các thẩm phán triệu tập phiên toà kháng án? - Deidre hỏi.
- Điều đó có gì quan trọng đâu? Chúng ta không có gì ngoại trừ thời gian, phải không, mẹ? - Rồi Skip kể với bà anh đã từ chối cú điện thoại của Geoff hôm nay. - Mẹ, Beth phải tiếp tục cuộc sống. Cô ấy sẽ không bao giờ sống vui vẻ nếu suốt đời cứ lo lắng cho con.
- Skip, Beth yêu con.
- Hãy để cô ấy yêu một người nào khác. Con đã muốn như thế mà, phải không?
- Ôi, Skip! - Deidre Reardon đột nhiên cảm thấy khó thở báo trước một cơn tê cứng cánh tay và một cơn đau nhói trong ngực. Bác sĩ đã cho biết bà cần phải được điều trị gấp chứng bệnh này. Bà vẫn chưa kể chuyện này với Skip. Lúc này bà sẽ không nói.
Deidre cố nén nước mắt trong lúc bà trông thấy vẻ đau đớn trong mắt con trai. Trước kia anh vẫn luôn luôn là một chàng trai nhân hậu. Bà đã không bao giờ trông thấy một thoáng ưu tư trong lúc anh lớn lên. Ngay cả khi anh còn là một đứa bé, mỗi lần anh mệt mỏi, anh vẫn không hề cáu kỉnh. Một trong những câu chuyện bà thích nhất về Skip là ngày anh bước chập chững từ phòng khách của căn hộ vào trong phòng ngủ và kéo tấm chăn qua song nôi, cuộn mình vào trong đó rồi ngủ trên nền nhà bên dưới cái nôi.
Bà đã bỏ con một mình trong phòng khách trong lúc bà chuẩn bị bữa ăn tối, và khi bà không thể tìm thấy con, bà vừa chạy khắp căn hộ nhỏ xíu vừa gọi tên con, hoảng hốt vì chẳng hiểu bằng cách nào đứa bé đã ra khỏi nhà, có lẽ đã bị lạc. Giờ đây, Deidre lại có cái cảm tưởng đó. Theo một cách khác, Skip đang bị lạc.
Không chú ý, bà với tay ra và chạm vào mặt kính. Bà muốn choàng hai cánh tay quanh mình anh, chàng trai nhân hậu vốn là con bà. Bà muốn nói với anh đừng lo lắng, mọi việc sẽ tốt đẹp, như nhiều năm về trước mỗi lần có chuyện gì khiến anh đau buồn. Lúc này bà biết điều bà cần phải nói.
- Skip, mẹ không muốn nghe con nói như thế này. Con không thể quyết định Beth sẽ không còn yêu con nữa, bởi vì cô ấy vẫn luôn luôn yêu con. Và mẹ sẽ đi gặp người phụ nữ Kerry McGrath đó. Phải có một lý do nào đó xui khiến cô ta đến gặp con. Các công tố viên không bao giờ ngẫu nhiên ghé thăm những người đã bị kết án. Mẹ sẽ tìm hiểu tại sao cô ta đã quan tâm tới con, và tại sao bây giờ cô ta lại quay lưng với con. Nhưng con phải tích cực hợp tác, con không được bỏ rơi mẹ bằng cách nói như thế này.
Giờ vào thăm kết thúc quá nhanh chóng. Deidre cố gắng không khóc cho tới sau khi người cai ngục đã dẫn Skip đi. Rồi bà dụi mạnh mắt. Miệng bà mím lại với vẻ quả quyết, bà đứng lên, chờ cho cơn đau nhói trong ngực lắng dịu và bước nhanh ra ngoài.